Lệ Quân Ngự không ngờ rằng Nguyễn Manh Manh sẽ hỏi chuyện đó. Anh cúi đầu, nhìn cô đang ngước đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn mình.
Đôi mắt đen dừng lại một chút, cổ họng khàn đi nói: "Anh... thích em..."
Nguyễn Manh Manh hít vào một hơi: "--!!!"
Lệ Quân Ngự: "A, anh làm sao có thể thích em chứ?"
Nguyễn Manh Manh: "..."
Lệ Quân Ngự: "Nếu không phải ba trước khi đi giao em cho anh, anh cũng lười quản em... Đúng, anh không muốn quản em, đừng đứng gần anh... Nhưng bây giờ ba yêu cầu, anh cũng không còn cách nào khác."
Lệ Quân Ngự: "Em đừng có cả ngày nghĩ linh tinh nữa... Phải học hành chăm chỉ, ngày ngày hướng thiện, đừng yêu sớm"
Lệ Quân Ngự: "A, thích em, thật là suy nghĩ lung tung... Loại trò chơi tình yêu này chỉ trẻ con mới thích, anh không rảnh chơi với em. Tránh ra, anh muốn ra ngoài."
Lệ Quân Ngự: "Nhớ kỹ... Không được có quan hệ gì với lão nhị, cả những người khác nữa. Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon"
Nói xong, Lệ Quân Ngự lui ra ngoài.
Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ lại 'ầm' một tiếng, Nguyễn Manh Manh mới hồi phục lại tinh thần.
Lệ Quân Ngự... Phản ứng vừa nãy của anh là ý gì? Anh tại sao lại lẩm bẩm một mình, nói nhiều lời như vậy! Từ lúc nào mà Lệ Quân Ngự lại nói nhiều như vậy?
…
Nguyễn Manh Manh cảm thấy không đúng, rất không đúng.
Trong lòng đang nhảy không ngừng, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Cô nhớ tới vài ngày trước đó, cảm giác như cô và những người khác đều làm chuyện quá đáng cho nên mới cảm thấy có lỗi với Lệ Quân Ngự, cảm giác như mình không xứng với anh.
Hơn nữa Lệ Quân Đình đột nhiên xuất hiện khiến cô không có đủ dũng khí để đối diện với tình cảm của chính mình.
Thế nhưng bây giờ...
Biểu hiện khác thường của Lệ Quân Ngự và chuyện xảy ra giữa anh và Lệ Quân Đình khiến những hình ảnh, tình cảm ẩn giấu bên trong hiện lên rõ ràng.
Một chuyện khả thi đột ngột xuất hiện.
Lệ Quân Ngự thích cô chứ?
Đúng không, đúng không?
Mặc dù anh nói chuyện cay nghiệt, nhưng rõ ràng là đang ghen!
Còn nữa, còn nữa... Vừa nãy anh lẩm bẩm nhiều như vậy khẳng định là do cô đã nói trúng tim đen mới nói năng lộn xộn như vậy?
Càng nghĩ, Nguyễn Manh Manh càng thấy cảm giác này rất chính xác. Cô vội vã khóa cửa, bò lên giường, lấy điện thoại ra gọi cho Lệ Quân Đình.
Lệ Quân Đình: "Mật đào nhỏ, không uổng công tôi yêu thương cô. Người đầu tiên quan tâm tôi chính là cô a, cô thật là đáng yêu..."
Nguyễn Manh Manh: "Nhị thiếu, anh đợi chút, trước hết nghe em nói"
Lệ Quân Đình còn chưa nói hết liền nghe một đạo sấm sét giữa trời quang.
Nguyễn Manh Manh: "Em cảm thấy Lệ Quân Ngự thích em. Ách... Tuy rằng nói vậy có chút tự luyến, thế nhưng..."
Lệ Quân Đình: "Chờ đã, từ từ... Em chờ chút. Mật đào nhỏ, đầu óc em không phải là hồ đồ rồi chứ? Em chắc chắn anh cả thích em?"
Giọng nói Lệ Quân Đình mang vẻ khiếp sợ, nhưng ở đầu dây bên kia lại đang điên cuồng lau mồ hôi.
Mình vừa đi, mật đào nhỏ lại tự mình thông suốt, tự mình phát hiện ra?
Không được, không được, cô làm sao có thể phát hiện ra...
Anh cả ngu xuẩn của anh còn chưa thông suốt đâu. Còn chưa làm tủ lạnh vứt mặt mũi quỳ xuống cầu xin, làm sao có thể để anh dễ dàng ôm mỹ nhân về như vậy!
"Ừm... Xác định"
Nguyễn Manh Manh mím mím môi, không chắc chắn hoàn toàn: "Độ khả thi ít nhất là 60%, không...70%"
Không thích cô tại sao lại cấm cô quan hệ với người khác giới?
Còn có, ngày hôm nay, Lệ Quân Ngự ở hậu hoa viên trong nhà cũ, còn nói với cô chuyện làm hòa, giả bộ hẹn hò lần nữa...
Nghĩ đến cái cằm kiêu ngạo của anh hơi ngẩng lên có một chút kiêu ngạo. Kỳ thực là muốn xóa bỏ hai chữ 'giả vờ'?
Nguyễn Manh Manh càng thêm khẳng định.
"Nhị thiếu, em nghĩ, thỏa thuận của chúng ta hết hiệu lực, anh thấy thế nào? Thật xin lỗi, em biết làm như thế không đúng, tất cả là do em... Nhưng, nếu Lệ Quân Ngự thật sự thích em, em sẽ thử một lần."
"Em... cũng thích anh ấy. Em sẽ thử nói với anh ấy về chuyện xảy ra ở khách sạn đêm đó. Nếu như anh đồng ý, em... muốn sống chung với anh ấy."
"Hả--" Lệ Quân Đình hít một hơi, "Không được, tuyệt đối không thể!"
Anh xem trò vui không sợ làm lớn chuyện, anh muốn nhìn cái tủ lạnh nhà anh phải cúi đầu mà. Đâu thể để mật đào nhỏ dễ dàng lấy thân báo đáp như vậy.
Vì vậy, Lệ Quân Đình lại hạ đối sách.
" Nguyễn Manh Manh, em có bị ngốc không vậy... Suy nghĩ kỹ đi, anh trai anh là bạo quân độc tài, làm sao có thể chấp nhận người phụ nữ của mình từng ngủ với người đàn ông khác. Cho dù anh ấy có chấp nhận, em nói anh nghe, em muốn anh ấy giải quyết thế nào với đứa bé trong bụng em?"
/460
|