Những lời của Lệ Quân Đình như một gáo nước lạnh dội vào người Nguyễn Manh Manh, lạnh thấu xương.
Đúng vậy... Cô bị làm sao vậy?
Cô làm sao có thể có hy vọng xa vời là Lệ Quân Ngự thích cô được—
Anh có thể không để ý việc cô đã từng ngủ với người khác sao. Không để ý đứa trẻ đến đứa trẻ trong bụng cô...?
Sự phấn khích biến mất thay vào đó là hiện thực. Nguyễn Manh Manh cầm điện thoại, ngã ngồi ở trên giường, sự hưng phấn thẹn thùng bị dập tắt.
"Này, mật đào nhỏ... Em không sao chứ?" Nửa ngày không thấy Nguyễn Manh Manh lên tiếng, Lệ Quân Đình không nhịn được hỏi.
Trong lòng anh nghĩ, có phải đã nói quá nghiêm trọng rồi không?
Tuy rằng anh rất muốn nhìn anh trai mình chủ động cúi đầu nhận sai, nhưng mật đào nhỏ dù sao cũng chỉ là cô gái.
Nhị thiếu gia Lệ gia từ trước tới giờ luôn là người thương hương tiếc ngọc, dù có gài bẫy anh trai nhưng đã xem Nguyễn Manh Manh như chị dâu.
Khụ... Đều nói chị dâu như mẹ. Anh không thể tưởng tượng nếu mình tự gài bẫy mẹ ruột, có thể bị mẹ ruột của anh cầm bình đập chết không?
Hiếm khi cảm thấy tội lỗi, Lệ Quân Đình khụ hai tiếng, an ủi: "Anh nghĩ, kỳ thực em nói cũng có lý, tuy rằng anh trai anh độc tài, nhưng..."
"Không... Không phải... Anh sai rồi, em nói mới đúng"
Lệ Quân Đình còn chưa dứt lời, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, rầu rĩ truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Là em nghĩ quá nhiều... Lệ Quân Ngự sao có thể thích em được? A... Anh ấy chỉ không vui vì em đi cùng với anh, cảm thấy chúng ta không hợp nhau thôi. Lệ Quân Đình, cảm ơn anh đã nhắc nhở em, là chính em muốn... Em không nên có những suy nghĩ ấy, trong bụng em còn có đứa bé, em không nên đi trêu chọc anh trai anh."
Lệ Quân Đình: "..."
Làm sao bây giờ, anh cảm giác mật đào nhỏ đã bị đả kích quá lớn? Có điều Lệ nhị thiếu tâm tư quá lớn, vậy nên cảm giác tội lỗi rất nhanh đã biến mất.
"Đúng, em nghĩ như vậy là được rồi. Có điều em vừa nói cái gì, nếu anh trai anh thích em, em cũng sẽ thử. Chữ 'cũng' này của Nguyễn Manh Manh là có ý gì? Có phải em thích anh trai anh?"
Lệ Quân Đình nổi lên ý muốn trêu đùa Nguyễn Manh Manh, thuận tiện thay anh cả xác nhận trái tim của 'chị dâu tương lai'.
Hô hấp Nguyễn Manh Manh hơi ngừng: "Em... Em... Em sao có thể..."
"Đừng chối, chính miệng em nói, nếu như anh cả anh đồng ý, em cũng muốn thử." Lệ Quân Đình thay đổi tư thế, dù bận vẫn ung dung 'thẩm vấn'.
Phản ứng của Nguyễn Manh Manh khiến Lệ Quân Đình cảm thấy cực kỳ hứng thú. Anh đột nhiên cảm thấy, ngoại trừ trêu anh trai anh, chị dâu tương lai cũng rất thú vị.
"Em, em không phải... Em chỉ là..." Nguyễn Manh Manh cắn môi dưới, nhất thời không biết giải thích như thế nào.
"Ha, đúng, em chỉ là mất kiểm soát... Kỳ thực, em cũng không phải rất thích anh trai anh... Chẳng qua lúc đấy anh ta đứng quá gần em, em không động đậy được. Ừm, chỉ dơn giản là thưởng thức cái đẹp, anh xem ở bữa tiệc nhìn thấy những chị gái kia em cũng không thể động đậy được, chính là như vậy... Không phân biệt nam nữ, chỉ cần đẹp em đều thích."
Nguyễn Manh Manh một hơi nói xong.
Cô hối hận rồi, lúc nãy đầu óc có vấn đề, nhất thời kích động.
Hận thời gian không thể quay lại, mình chưa nói cái gì với Lệ Quân Đình, thừa nhận cô thích Lệ Quân Ngự.
Đầu dây bên kia, Lệ Quân Đình nghe thấy lời giải thích này của Nguyễn Manh Manh liền cười muốn khàn giọng.
Ai ôi, đùa anh cả vui, bây giờ đến lượt chị dâu cũng vui nha.
Không được, anh phải nhịn cười!
Lệ Quân Đình cố ý làm dịu cổ họng, hít một hơi để ổn định, thấp giọng nói: "Không sai, em nghĩ như vậy là được rồi...Trên đời này còn nhiều cái đẹp như vậy, có thể theo đuổi rất nhiều người, cần gì phải theo một một cây cổ thụ như anh trai để bỏ cả cánh rừng?"
"Nguyễn Manh Manh, em phải nhớ kỹ... Hai người chúng ta đều có nhu cầu của mỗi bên. Anh không muốn kết hôn, anh còn muốn chơi... Mà em ngoại trừ vì đứa bé trong bụng mới tìm ba cho nó, thì cũng muốn tự do giống anh."
"Nếu em gặp được người em thích, em có thể trêu chọc, anh không quan tâm. Thế nhưng, em phải nhớ kỹ...Anh trai anh-- tuyệt, đối, không, được!"
/460
|