Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh nhất thời không tìm được cơ hội thích hợp để thẳng thắn với Lệ Quân Ngự.
Cô chỉ có thể càng lúc cúi đầu mình thấp hết mức.
Nhìn động tác trốn tránh của thiếu nữ, chỉ số tức giận của Lệ Quân Ngự đã từ 70% xông thẳng lên 99%
Còn Lệ nhị thiếu vẫn chưa ý thức được bi kịch còn dào dạt đắc ý thêm mắm dặm muối: "Mật đào nhỏ, nếu như anh là em, ít nhất cũng phải kiểm nghiệm trước đã. Mặc kệ như thế nào, cũng phải đợi thông qua kỳ khảo sát, mới chấp nhận anh..."
Nói còn chưa dứt lời, cổ áo Lệ Quân Đình liền bị anh trai xách lên.
Trị số tức giận của Bạo quân đại nhân đã trực tiếp tăng mạnh vượt qua 100%.
"Lăng Nam ——" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
"Vâng, Đại thiếu gia." Một người đàn ông toàn thân cơ bắp, từ một đầu khác hành lang đi ra.
Anh là Lăng Bắc là em trai Lăng Đông, thể trạng to lớn, rất thích tập thể hình và vận động.
Lệ Quân Ngự lạnh lùng liếc lão nhị một chút, đem anh giao cho Lăng Nam.
Anh chàng cơ bắp Lăng Nam, vững vàng tiếp được nhị thiếu.
"Đưa nhị thiếu gia đến Trung Đông, phụ trách hạng mục khai phá dầu mỏ. Canh chừng chú ấy cho thật kỹ, không có mệnh lệnh của tôi, không cho nó gọi điện cầu viện cho ông chủ, càng không cho chú ấy được nhàn nhã, lười biếng."
"Vâng, Đại thiếu gia." Lăng Nam nâng lên nhị thiếu, người cao gần hai mét, toàn thân vì luyện tập thường xuyên mà cực kỳ cường tráng nên anh có thể dễ dàng nâng lên một nam tử trưởng thành.
Mới vừa rồi Lệ Quân Đình còn đang đắc ý, nhất thời hối hận đến xanh mặt.
"Anh trai, anh sao có thể như vậy —— em là em trai ruột đấy!"
Trời ơi, anh trai anh gọi Lăng Nam trở về khi nào!
Nếu như sớm biết anh trai anh không ngừng gọi Lăng Đông về nước, còn đem tên tứ chi phát triển đầu óc ngu si Lăng Nam này trở về.
Dù có đánh chết anh, anh cũng không tự mình tìm chết như thế!
Lệ nhị thiếu ở nhà sợ nhất chính là Lệ Quân Ngự, tiếp theo là Lăng Nam.
Anh đối với anh cả, là trời sinh sợ hãi.
Còn sợ Lăng Nam là bởi vì tên gia hòa này là người đầu óc đơn giản nhưng tứ chi phát triển.
Chỉ nghe anh cả ra lệnh sẽ không quanh co lòng vòng, còn chưa bao giờ sẽ bởi vì anh là thiếu gia, mà đối với anh hạ thủ lưu tình.
"Nhị thiếu gia, đắc tội rồi." Lăng Nam biết Đại thiếu gia không thích nghe thấy tiếng ồn ào từ nhị thiếu gia, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, muốn nhét vào trong miệng Lệ Quân Đình.
Lệ Quân Đình thấy thế, vội vã hô to: "Anh cả, em sai rồi... Em biết mình sai rồi được không! Nhanh bảo Lăng Nam thả em xuống, em muốn mật báo, em có tin tức, có tin tức rất quan trọng phải nói với anh! ! !"
Vì tự vệ, Lệ Quân Đình chuẩn bị nói cho anh cả sự thật đêm đó.
Đáng tiếc, người như Lệ Quân Đình, anh cả của anh căn bản không tin.
Lăng Nam không nghe thấy tiếng ngăn cản Đại thiếu gia, không nói hai lời liền đem khăn tay nhét vào trong miệng nhị thiếu gia, nhét thật chặt vào.
Lần này được rồi, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Nhìn Lăng Nam đưa thằng em tìm chết của mình đi, vẻ mặt không vui của Lệ Quân Ngự rốt cục tản đi một ít.
Quả nhiên, việc anh dẫn theo Lăng Nam là đúng.
Lăng Nam ở trên phương diện làm ăn tuy rằng không bằng Lăng Bắc, Lăng Đông, nhưng loại đơn giản dùng bạo lực này là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Lệ Quân Đình bị Lăng Nam đưa đi, Lệ Quân Ngự cũng không có ý định tại ở đây 'Thẩm vấn' mèo con nhà anh.
Tuy rằng, anh không thể chờ đợi được nữa muốn biết trả lời của Nguyễn Manh Manh.
Nhưng lại sợ một lúc nữa lại nhảy ra thêm một 'Anh Cảnh ', loại người thế này mà xuất hiện thì chắc chắn là chuyện xấu.
Lệ Quân Ngự cũng không hỏi ý nguyện trong lòng thiếu nữ, cúi người xuống, siết chặt hai cánh tay, ôm Nguyễn Manh Manh đang đội mũ đỏ lên.
Lúc này Nguyễn Manh Manh đang trong trạng thái làm đà điểu, bỗng nhiên cảm giác trên eo căng thẳng, hai chân bắt đầu cách mặt đất.
Chờ cô hiểu ra, người đã bị Lệ Quân Ngự ôm chặt chẽ.
/460
|