Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 360 - Liên Quan Tới Chuyện Hẹn Hò, Cô Không Phản Đối
/460
|
"Anh... Anh thả xuống, em tự đi được..." Sự bối rồi và hoảng loan sau khi xém bị cáo trạng làm Nguyễn Manh Manh bị xấu hổ khi gặp người.
Mặc dù Lệ Quân Đình đã bị người đưa đi, cô vẫn không dám ngay lập tức đi ra.
Sau khi bị Lệ Quân Ngự ôm lên, khuôn mặt nhỏ còn trốn trong áo choàng, đặt trên bả vai Lệ Quân Ngự nhỏ giọng nói.
"Không được, không thả được." Tay lớn cách áo choàng, xoa xoa đầu thiếu nữ, người đàn ông trầm giọng nói.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, từ trong áo choàng giương mắt lên.
Cô không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Lệ Quân Ngự cụp mắt, tầm mắt cùng cô dưới ánh trăng, mắt hạnh được tôn đến mọng nước không một hạt bụi.
Anh nhếch môi lên, trầm thấp nói với cô: "Bởi vì nếu đã nắm lấy thì sẽ không bao giờ buông tay."
Nguyễn Manh Manh: "..."
*
Trước đêm nay, Nguyễn Manh Manh chưa từng đi qua nơi quá lạnh lẽo nào.
Vì vậy cũng chưa từng gặp cảnh tượng băng sơn hòa tan ra sao.
Nhưng, đến đêm nay, cô nghĩ... Cô có lẽ là đã được thấy...
Lệ Quân Ngự luôn lạnh lùng thế mà lại hướng cô thông báo, sẽ thì thầm 'Chỉ thích em, sẽ dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô.
Còn sẽ nói ' Bởi vì nếu đã nắm lấy thì sẽ không bao giờ buông tay` bên tai cô.
Anh như vậy, giống như tòa băng sơn hòa tan sâu sắc khảm vào trong lòng cô.
Nói không bị cảm động, đó là lừa người.
Nói nội tâm không có rung động là không nói thật.
Nguyễn Manh Manh cứ như thế mang theo đầy bụng tâm sự bị Lệ Quân Ngự ôm lên xe.
Không gian chỗ ngồi phía sau xe quân dụng Hummer rất lớn... Có như vậy ngồi rộng rãi như thế nhưng Lệ Quân Ngự một mực cứ dính sát bên cô.
Không ngừng ép sát cô còn muốn đẩy tấm ngăn lên, một bộ tư thế muốn cùng với cô nói chuyện nghiêm túc.
Bây giờ, không phải là thời cơ tốt nói chuyện sao?
Thấy rõ tình huống chung quanh, Nguyễn Manh Manh tròng mắt hơi lóe lên xẹt qua tia kiên nghị, rốt cục quyết định.
"Suy tính như thế nào rồi hả?" Ngay lúc Nguyễn Manh Manh mới vừa làm ra quyết định, tiếng nói trầm thấp lành lạnh của Lệ Quân Ngự truyền tới.
Anh vừa nói chuyện, bàn tay lớn vừa không thành thật, nhẹ nhàng ôm lấy người cô.
Còn làm như không vừa lòng, lại ôm lấy thiếu nữ ngồi ở bên người, muốn đặt cô trên đùi.
Nguyễn Manh Manh lập tức giữ chặt bàn tay nghịch ngợm của anh ——
"Khoan đã, chờ một chút... Em có lời muốn nói với anh." Cô ổn định lại chỗ ngồi, không cho anh ôm.
Ánh mắt Lệ Quân Ngự chìm xuống, sâu sắc nhìn cô: "Được, em nói đi."
Tiếp theo lại bổ sung một câu, "Trước tiên nói rõ anh không chấp nhận từ chối."
Đang khi nói chuyện, còn trở tay nắm chặt tay cô không cho cô rút ra.
Nguyễn Manh Manh nhất thời không biết nói gì.
Mẹ nó, cô phát hiện hình thức chủ động của Lệ Quân Ngự rất đáng sợ.
Khi nói chuyện không chỉ có bá đạo, còn như vậy... Ừm... còn khiến người khác muốn chửi thề.
Nguyễn Manh Manh cố gắng trấn định, lờ đi hành động đang chơi bàn tay mình của Lệ Quân Ngự, hít sâu một hơi: "Liên quan tới chuyện hẹn hò của anh, bước đầu em biểu thị... Không... Phản đối."
Lúc cô nói chữ 'Không', thấy rõ ràng con ngươi Lệ Quân Ngự trầm xuống đột nhiên khiến cô rùng mình.
May là tiếp sau đó ngay lập tức nói ra hai chữ 'Phản đối'.
Ghép cùng nhau chính là 'Không phản đối', mới làm cho đôi mắt u lãnh đàn ông mất đi một tia ý lạnh.
"Nếu không phản đối, vậy thì là đồng ý hẹn hò." Lệ Quân Ngự nhàn nhạt thay Nguyễn Manh Manh tổng kết.
Tiếp theo liền nghiêng người lại đây, nhẹ nhàng kéo một cái, ôm Nguyễn Manh Manh vào trong lồng ngực của mình.
Cúi đầu, muốn hôn thiếu nữ.
"Chờ đã, chờ một chút... Em còn chưa nói hết!" Nguyễn Manh Manh liều mạng đặt tay lên lồng ngực rắn chắt hòng chặn lại hành động của Lệ Quân Ngự, mặt xoay qua bên khác, tránh né nụ hôn của anh.
/460
|