Nguyễn Manh Manh không dám nhìn gương mặt anh tuấn đang phóng to, hơi thở hổn hển có chút chột dạ nói: "Em, em còn lo lắng hai việc, nhất định phải nói với anh"
Rất tốt, có tận hai việc cần phải nói rõ ràng. Cái hôn lần thứ hai lại thất bại, lông mày Lệ Quân Ngự cau lại.
Xem ra mèo con nuôi không thân, thật là xoi mói anh quá nhiều.
Nguyễn Manh Manh ngồi xuống một lần nữa với tâm trạng kỳ quái, bàn tay nhỏ vẫn bị người nào đó nắm trong lòng bàn tay, không rút ra được.
"Điều thứ nhất, rất quan trọng, cũng cần phải nói rõ với anh" Cô liếc Lệ Quân Ngự một chút, mới chậm rì rì nói.
"... Em không biết anh thích em được bao nhiêu, thích nhiều đến mức nào mới không để ý đến chuyện này... Thế nhưng chuyện này em nghĩ cần phải thẳng thắn với anh. Em, em không còn là xử nữ, em và Lệ Quân Đình, chúng em phát sinh quan hệ..."
"Được rồi, anh không muốn nghe" Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Lệ Quân Ngự vang lên, chặn đứng lời giải thích của Nguyễn Manh Manh.
Anh, không muốn nghe...
Yết hầu Nguyễn Manh Manh căng thẳng, theo bản năng muốn rút tay lại. Nhưng Lệ Quân Ngự lại nắm chặt lấy, không chịu thả mà còn nắm chặt hơn.
Cả người Lệ Quân Ngự đều tỏa ra hơi lạnh, thấp đến cực điểm.
Lông mày đen cau lại, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng lạnh, môi mỏng mím lại thành một đường, ngay cả các đường nét dưới cằm cũng căng thẳng đến cực độ.
Nguyễn Manh Manh thất vọng, trong lòng rất khổ sở, thế nhưng, kết quả như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của cô.
Từ lúc cô chẩn bị tinh thần nói thật với Lệ Quân Ngự, đã nghĩ đến kết cục hiện tại.
Cô không phải dám làm không dám chịu, Lệ Quân Ngự nói thích cô, trong lòng cô rất vui vẻ, nhưng cô không thể vì muốn độc chiếm 'thích', liền không biết xấu hổ chuyện quá khứ.
Nguyễn Manh Manh chưa bao giờ yêu, cũng chưa từng để tâm thích một người.
Cô thích Lệ Quân Ngự là vô tình, không giống như chuyện thích anh hàng xóm Cố Huyễn. Cô nghĩ, thích một người thì phải thẳng thắn với người đó.
Cô nghĩ như nào liền làm như vậy... Nhưng kết quả lại là như vậy.
Được rồi... Vậy cứ như thế đi...
Trong đầu rất loạn.
Cô nghĩ lung tung, nếu như Lệ Quân Ngự ghét bỏ cô, từ chối cô... Cô liền xuống xe, chạy về nhà là được rồi.
Thậm chí còn nghĩ đến vì chuyện xấu hổ này cô có nên chuyển ra khỏi Lệ gia không.
Đang lúc nghĩ linh tinh, bàn tay nắm cô đột nhiên động đậy. Lệ Quân Ngự không chỉ nắm chặt lấy tay của cô mà còn kéo cô vào lòng anh.
"Hả?" Nguyễn Manh Manh ngẩn người.
Hoàn toàn không ngờ tới, sau khi Lệ Quân Ngự nói ra ba chữ 'không muốn nghe', động tác kế tiếp lại là ôm cô.
Ngay trong khoảnh khắc cô sững sờ, bàn tay Lệ Quân Ngự đặt lên eo cô, ôm vào trong ngực xoay người, để cô ngồi lên chân mình.
Hai người mặt đối mặt mũi kề mũi.
Đường nét anh tuấn, thâm thúy của anh phóng to trước mắt Nguyễn Manh Manh.
"Anh...” Cổ họng Nguyễn Manh Manh căng thẳng.
Không kịp mở lời liền bị Lệ Quân Ngự vắn một cái.
Hai vai Nguyễn Manh Manh run lên, hoàn toàn ngây người—
Lệ Quân Ngự lại cắn cô... Tại sao, tại sao?
Trong đầu trống rỗng, cô cứ thế mở to mắt nhìn thẳng vào anh. Cô phát hiện sống mũi của Lệ Quân Ngự rất cao, hốc mắt sâu, lông mi dài...
Đại não như có xe chạy qua, biết rõ là phải đẩy anh ra, nhưng tay chân lại không nhe theo sự điều khiển.
Lệ Quân Ngự ôm mèo con vào trong ngực, hôn lấy hôn để vào bờ môi đầy đặn, cắn lại cắn.
Mãi cho đến khi đôi môi cô bị cắn đến đỏ bừng, mới chậm rãi rời khỏi.
"Đây là trừng phạt" Anh liếc đôi môi đỏ hơi sưng, khàn giọng nói.
/460
|