Lệ Quân Ngự nhìn cô như con thỏ chạy trốn, chính anh cũng không phát hiện ra khóe môi anh cong lên mà trước nay chưa từng có.
Anh đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo phía sau. Ra khỏi phòng sách, đóng cửa, qua hành lang, đi tới cửa phòng ngủ của Nguyễn Manh Manh.
Lệ Quân Ngự nắm lấy tay cầm, khẽ vặn—
Nhưng mà vặn không được.
"Manh Manh, mở cửa" Bạo quân đại nhân chỉ có thể đè thấp giọng, ở ngoài gõ cửa.
"Không mở-- Em đi ngủ!' Giọng nói êm tai truyền ra.
Ánh mắt Lệ Quân Ngự tối sầm lại, biết Nguyễn Manh Manh cố ý không cho mình vào, không nói thêm gì nữa, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Một lát sau, trong tay anh cầm chìa khóa từ phòng ngủ đi ra.
Từ cái đêm mà anh được thưởng thức mùi hương của cô, anh như bị quỷ thần xui khiến, không trả lại chìa khóa cho chú Triệu. Thật không nghĩ tới có ngày sẽ dùng đến nó.
Lệ Quân Ngự cắm chìa khóa vào ổ, vặn một cái.
"Xoạt xoạt" một tiếng, khóa cửa phòng của Nguyễn Manh Manh bị mở ra.
Trong mắt đều là âm mưu, đang muốn đẩy cửa vào-- lại bất ngờ phát hiện cửa vẫn không mở được.
Trong lúc này, sau cửa phòng.
Nguyễn Manh Manh dùng sức mạnh kỳ quái để chuyển sô pha, bàn học, giá sách, bàn uống trà đẩy tới sau cánh cửa.
Sau khi để sô pha xong, cô ngồi luôn trên ghế sô pha!
Hừ, có nhiều đồ vật như vậy, lại còn có cô ở đây canh chừng, cô không tin anh có thể xông vào.
Không thể không nói, đạo cao một thước ma cao một trượng.
Bạo quân tuy rằng lợi hại, nhưng anh chỉ cần hơi đẩy cánh cửa, Nguyễn Manh Manh bên trong sẽ kêu to 'Ai nha, đổ giá sách rồi... Bàn học rơi vào em...'
Nghe thấy âm thanh hoảng sợ của cô, bạo quân ở bên ngoài dù có vội đến không nhịn được thì cũng không dám hung hăng đẩy cửa mà vào.
Coi như mình không được ăn thịt, anh cũng sẽ không nỡ làm mèo con nhà anh bị thương.
Cứ như vậy... Hai người xác nhận lần đầu tiên 'yêu thử'.
Lệ Quân Ngự và Nguyễn Manh Manh trở về phòng của mình, dưới cùng một mái nhà, dùng điện thoại di động cả một buổi tối gửi Webat cho nhau.
*
Bữa sáng ngày hôm sau.
Tối qua ở lễ hội Halloween, Lệ Quân Triệt hóa trang thành công chúa cao quý, nằm trên giường mở mắt. Anh rửa mặt như bình thường, thay đồng phục học sinh, xuống tầng.
Vừa bước vào phòng ăn, liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút không đúng.
Anh phát hiện, anh cả và kẹo bông gòn đã ngồi trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, đang ăn.
Bầu không khí trầm mặc giữa hai người vẫn như trước đây, ngay cả một lời cũng không có.
Nhìn cả hai một chút, bình thường vào lúc này chú Triệu đáng ra phải ở đây, vậy mà bây giờ không thấy.
Trong lòng Lệ Quân Triệt dâng lên một sự sợ hãi.
Không hiểu sao anh cảm thấy sự xuất hiện của mình ở đây khiến cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh lễ phép nói: "Anh cả, chào buổi sáng"
Chào hỏi xong, anh liền như bình thường ngồi xuống. Ai ngờ, cái mông vừa đặt lên mặt ghế, tay phải cầm lấy bánh vòng, nhét vào trong miệng thì anh cả ngồi đối diện anh ném tới một ánh mắt rét lạnh.
"Hả?" Trong miệng đang ngậm bánh ngọt, lên tiếng trả lời.
Anh nâng ánh mắt vô tội, cùng sự oán giận nhìn anh cả. Không nói tiếng nào lại trừng mắt lên, rất vui sao?
Anh cả lãnh khốc nhà anh cứ dùng ánh mắt như vậy khiến người ta rất sợ, nhìn nhiều sẽ khiến anh kinh hồn bạt vía đấy!
Lệ Quân Triệt tức giận mà không dám nói gì. Bỗng nhiên anh nhìn thấy môi mỏng của Lệ Quân Ngự giật giật.
Anh lạnh nhạt phun ra một câu: "Lệ Quân Triệt, bình thường không có ai dậy em là nhìn thấy người khác phải chào à?"
/460
|