Lệ Quân Triệt không thể nhận nổi ánh mắt lạnh như băn của anh cả nhà anh, đông lại thành một cái gậy.
"Không phải, anh cả... Em đã chào hỏi rồi mà...Hô..." Nói được một nửa Lệ Quân Triệt như nghĩ ra được điều gì đó.
Anh đột nhiên quay đầu, nhìn Nguyễn Manh Manh đang ngồi bên cạnh mình. Dùng một loại ánh mắt không thể tin được, nhìn cô!
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, hận không thể giấu mặt vào trong bàn ăn. Nếu không phải Lệ Quân Triệt đang ở đây, Nguyễn Manh Manh rất muốn nói cho Lệ Quân Ngự-- Anh bị trừ điểm! Trừ 3 điểm, không, trừ 5 điểm! Trừ một chút để cảnh cáo!
Đã nói với anh tạm thời không đem chuyện bọn họ hẹn hò cho người trong nhà biết.
Một là bởi vì ngày hôm qua cô vẫn còn là bạn gái của Lệ Quân Đình, nói ra sợ không hay, ảnh hưởng không tốt.
Hai là bởi vì cô vẫn còn bóng ma tâm lý với Lệ Quân Ngự... Sợ anh chỉ là muốn chơi đùa với mình.
Nếu như cô đồng ý, nhưng đến lúc đó Lệ Quân Ngự lại nói đó là giả vờ hẹn hò, thế thì cô phải làm sao?
Không cần mặt mũi sao...
Cho nên cô mới muốn dùng thời gian kiểm tra để quan sát anh a. Nhưng Lệ Quân Ngự thì hay rồi, ngoài miệng thì đồng ý-- Lệ Quân Triệt vừa vào phòng ăn.
"Biết sai rồi thì sửa"
Giọng Lệ Quân Ngự như có kim loại, lạnh lùng vang lên, "Chào hỏi đi"
Nguyễn Manh Manh thật sự rất muốn lấy cục gạch đập ngất mình đi.
Lệ Quân Triệt sửng sốt hai giây, xác định người anh cả muốn mình chào hỏi là kẹo bông gòn...
Anh chần chừ hai giây, mới bất dắc dĩ quay đầu nói với Nguyễn Manh Manh: "Chào buổi sáng... Kẹo bông gòn"
"Híc, chào buổi sáng" Giọng Nguyễn Manh Manh rất run.
Có điều Lệ Quân Triệt không hề biết, anh đang vội vàng nói-- đòi mạng, rõ ràng anh cả và kẹo bông gòn đang chiến tranh lạnh, không để ý nhau.
Anh cả lại còn muốn anh chào hỏi kẹo bông gòn!
Anh cả nhà anh hôm qua có phải bị anh hai kích thích quá mức rồi không?
Đúng, nhất định là như vậy.
Sau khi Lệ Quân Triệt chào hỏi, anh thấy vẻ mặt của anh cả cũng không có chuyển biến tốt.
Vì không muốn lợn nhà anh động vào cải trắng, nên tìm anh tính sổ. Lệ Quân Triệt quyết định gắp lửa bỏ tay người.
Lợn cả tức giận, chuẩn bị đánh tới lợn hai rồi.
Lệ Quân Triệt lại lần nữa cầm lấy cái bánh vòng, liếc nhìn anh cả, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai và tiểu Tỳ còn chưa xuống... Hay là, để em đi gọi bọn họ?"
"Không cần" Lệ Quân Ngự lạnh nhạt nói.
Lúc anh nói chuyện, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, không giống với sự căng thẳng như lúc trước, tâm tình lúc này của anh không tệ.
"Tiểu Tỳ đang tuổi lớn, tối qua lại chơi muộn như vậy, để nó ngủ thêm lát nữa"
Ừm, anh mới không thừa nhận, bởi vì quan tâm mèo con hơn nên mới không quản chặt Tiểu Tỳ như trước.
"Về phần lão nhị... Quên không thông báo với mọi người. Hạng mục dầu mỏ ở vùng Trung Đông xảy ra chuyện, anh bảo nó đi sang đấy rồi. Trong thời gian ngắn không thể về được"
Không về được...?
Không về được...!
Không-- Về-- Được-- --
Lệ Quân Triệt mồm ngậm chiếc bánh ngọt thứ hai, lăn xuống đất.
Anh bị dọa đến run lẩy bẩy.
Năng lực của lợn cả có phải quá nhanh... Đã đuổi lợn hai đi rồi!?
Vậy cải trắng phải làm sao bây giờ!?
Trong phút chốc anh chuyển mắt, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh mới phát hiện người ngồi bên cạnh anh bây giờ đang chôn mặt vào mặt bàn, từ cổ cho đến mặt đều là một màu đỏ.
Màu đỏ đó lan một đường từ mặt đén lỗ tai, cổ, tỏa ra...
/460
|