Nguyễn Manh Manh rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt Lệ Quân Ngự thoáng qua nét kiêu ngạo.
Cô lộ ra chút đắc ý, ôm cổ Lệ Quân Ngự làm nũng, nói: "Thế nào, có phải cảm thấy bạn gái của anh không chỉ đẹp mà còn thông minh, rất tuyệt có đúng không?"
Mèo khen mèo dài đuôi, tuyệt đói chỉ có thể hai vị tiểu thư nhà họ Nguyễn.
Nghe thấy Nguyễn Manh Manh tự khen mình, Lệ Quân Ngự không chế nhạo mà còn cúi đầu nâng cằm nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn.
Nụ hôn này không chứa dục vọng, chỉ là một sự khen thưởng đơn thuần, ấm áp mềm mại, thật sự không giống nụ hôn của Lệ Quân Ngự.
Sau khi hôn xong, anh nắm cằm nhỏ của Nguyễn Manh Manh, dùng giọng điệu trầm thấp nói: "Đúng, rất tuyệt... Cảm ơn em đã cho anh theo đuổi được em, bạn gái tốt nhất thế giới"
Nguyễn Manh Manh: ...
Xấu hổ.
Phạm quy.
Lại còn nói hay như vậy.
*
Nguyễn Manh Manh trèo tường đi ra ngoài, Lệ Quân Ngự dựa về một bên, coi như hai người đã giải quyết hết những khúc mắc trong lòng nhau.
"Cứ như vậy đi, tạm thời cứ để cô ta ở trong nhà để xem cô ta và người đứng đằng sau giở trò quỷ gì...
Nhưng không cho phép anh nói chuyện với cô ta, không được chạm vào cô ta, không được chăm sóc cô ta, càng không được-- đến phòng cô ta!"
Cô cầm tay Lệ Quân Ngự liên tục nói ra yêu cầu.
Cuối cùng, còn nói chuyện quan trọng nhất: "Em còn nghe nói, cô ta bây giờ ở trong phòng tân hôn mà anh chuẩn bị. Chờ anh kết hôn, sẽ mở ra... Em... Em..."
"Hừm, em cái gì?" Lệ Quân Ngự trầm giọng, xen lẫn ý cười.
Lần đầu anh cảm thấy cho người phụ nữ kia vào Lệ gia cũng không sai. Chí ít, mèo con của anh sẽ ghen.
"Em... Em chưa từng ở..."Giọng Nguyễn Manh Manh càng ngày càng nhỏ, đến cuối còn không nói ra tiếng.
Vì sao cô càng nghe càng cảm thấy mình giống như đứa trẻ ba tuổi đang ghen?
Lệ Quân Ngự gật đầu, trầm giọng nói: "Chỗ đó vốn không phải cho em ở"
Nguyễn Manh Manh ngẩng đầu lên: "Cái gì? Lệ Quân Ngự,anh... Anh có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa xem!
Cái phòng kia không phải là phòng anh chuẩn bị cho vợ tương lai sao?
Anh-- anh anh anh, Lệ Quân Ngự... Anh lừa cô ôm một cái, hôn một cái, liền bội tình bạc nghĩa với cô!
"Nói lại mấy lần nữa đều giống nhau thôi" Con ngươi trong như ngọc của Lệ Quân Ngự lộ ra ánh sáng.
"Manh Manh, phòng đó không phải là phòng cho em"
Nguyễn Manh Manh: "Anh..."
Cô ngơ ngác nhìn anh, mắt hạnh mọng nước, oan ức đến muốn khóc. Nhưng một giây sau lại bị Lệ Quân Ngự ôm mặt cô xoa xoa.
"Ngốc... Chỉ có bằng mặt không bằng lòng thì vợ chồng mới phân chia phòng ngủ. Chỉ vì muốn đối phó với hai vị lão nhân bức hôn nên mới để trống phòng đó. Nếu là em, căn bản không cần-- có phòng của anh và cái giường là được rồi. Nếu như chúng ta trong đêm tân hôn, anh bảo đảm sẽ khiến em một tuần không xuống được giường"
Nguyễn Manh Manh ngơ ngác nhìn Lệ Quân Ngự, nháy mắt mấy cái, sau ba giây...
"-- anh, anh đi ra! Lệ Quân Ngự, anh lại nói linh tinh!"
*
Sau khi dính vào Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh cuối cùng đã sạc đầy pin, trở về phòng học.
Lúc cô rời đi còn uể oải, phờ phạc. Lúc trở về lại long sinh hoạt hổ.
Lệ Quân Triệt choáng váng, không nhịn được chọc chọc cô: "Kẹo bông gòn, cô vừa đi gặp ai vậy? Hai người... Nói cái gì..."
Gay rồi, anh nghĩ, anh cả nhà anh sẽ không bị đào góc tường thật chứ!
Nguyễn Manh Manh liếc mắt, tâm trạng tốt nên cười với Lệ Quân Triệt.
"Không nói cho anh..."
Dứt lời liền quay đầu ngồi xuống, chăm chú nghe giảng nhưng khóe môi lại cong lên độ cong ngọt ngào.
Lệ Quân Triệt giống như không chịu nổi nỗi sợ hãi này, lập tức lấy điện thoại chọc chọc—
(Thích ăn đồ ngọt: Anh cả, không ổn... Em nghi ngờ kẹo bông gòn yêu sớm! Có thích một bạn nam nào đó trong trường, cô ấy chăm chú nghe giảng!!! Nhưng vẫn cười!!!)
/460
|