Bác sĩ thiên tài

Chương 221: Ngậm bồ hòn

/1521


Sau khi bị cảnh sát giải lên đồn thẩm vấn Tần Lạc ngồi tại một góc phòng, một chén trà, một tờ báo, vẻ mặt hắn chăm chú xem tin tức mới nhất của làng giải trí Ấn Độ.

Hình như tâm tình của hắn không mảy may suy nghĩ gì về những ảnh hưởng của việc hắn đã nổ súng đả thương một người.

Dịch Bằng gõ gõ cửa, nói: "Tần Lạc tiên sinh, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh để hiểu rõ một chút. Không biết anh có tiện không?"

Sau khi nói xong, chính hắn lại có cảm giác mình đặt vấn đề thật là ngu xuẩn.

Mình là cảnh sát, hắn là phạm nhân, mình thẩm tra hắn là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, đây là phòng làm việc của hắn, chẳng lẽ hắn vào đây còn phải chào hỏi người khác sao?

"Đương nhiên có thể. Tôi rất thích phối hợp công việc với các đồng chí cảnh sát." Tần Lạc bỏ tờ báo xuống, đứng dậy tiến đến nói.

Hắn như vậy có vẻ khách khí nhưng ngược lại Dịch Bằng lại có cảm giác được sùng ái, vội vàng khoát tay nói: "Ngồi, ngồi. Anh hãy ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp. Chúng ta hãy nói chuyện thoải mái nhé. Đừng câu nệ. Ha ha. Đừng câu nệ."

Tần Lạc gật đầu cười nhưng thật ra trước mặt vị cảnh sát này hắn có cảm giác không được tự nhiên.

Dịch Bằng ngồi xuống, nói: "Tần tiên sinh…"

"Cứ gọi tôi là Tần Lạc được rồi. Tần trong từ võ tần, lạc trong thủy lạc", Tần Lạc nói.

"Chẳng là, Tần Lạc, tôi muốn anh nói lại một lần nữa chiều nay đã xảy ra chuyện gì"

"Được thôi", Tần Lạc nói. Sau đó hắn tường thuật lại đầu đuôi sự tình giải thích một lượt. Đương nhiên, ở một vài tiểu tiết hắn có chỉnh sửa, tất nhiên cũng chỉ sai lệch đi một chút thôi.

"Sự thật chính là như vậy", bản thân Tần Lạc luôn cho rằng hắn chịu oan ức.

"Tôi có một vấn đề xin đuợc hỏi, khẩu súng của anh là từ đâu mà có vậy?" Dịch Bằng hỏi.

Trước khi Tần Lạc đến Cừu gia thì đã sớm biết Cừu Trọng Mưu đã chuẩn bị súng ống từ trước, bản thân hắn có cầm súng, thậm chí ngay cả mấy tên vệ sĩ của hắn cũng có súng. Vì vậy, nếu Tần Lạc người đến công kích bằng miệng e rằng thật khó khăn.

Bây giờ cũng chỉ còn cách nói ra hết những gì đã xảy ra với Dịch Bằng. Đó cũng là tin vui đối với cảnh sát.

Dù sao ngay lúc đó mọi chuyện đã được kiểm soát, đại nghiệp của Cừu gia rất lớn, nếu đắc tội với họ e rằng khó mà được bỏ qua. Mặc dù Dịch Bằng cũng có chút thế lực nhưng nếu đắc tội với họ cũng không thể không bị ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.

"Của một… người bạn tặng tôi." Tần Lạc nói.

"Bạn nào?"

"Thân phận của họ không được phép tiết lộ." Tần Lạc nói.

Tâm trạng Dịch Bằng có chút không vừa lòng, câu hỏi của cảnh sát mà anh ta cũng dám nói không được phép tiết lộ sao? Nếu là người khác trả lời như vậy, hắn đã sớm khiến cho họ phải chảy nước mắt mà khai ra.

Nhưng hắn biết rằng đây là người hắn không được phép đắc tội.

Cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: "Anh có còn giữ khẩu súng chứng cứ không?"

"Có", Tần Lạc vui vẻ đáp lời. Lần này câu trả lời làm cho Dịch Bằng có chút buồn bực.

Xem ra, hắn muốn giữ khẩu súng này để chứng minh sự phi pháp của mình. Hi vọng là không có chuyện gì to tát xảy ra.

"Khẩu súng chứng cứ của anh để ở đâu?"

"Ở nhà".

"Nhà anh ở đâu?"

"Dương Thành".

Từ Dương Thành tới đây, thảo nào không có vẻ gì là sợ hãi.

Anh có thể bảo người nhà anh mang khẩu súng đó đến đây được không?"

"Không thành vấn đề." Tần Lạc gật đầu. "Bọn họ chắc là đang trên đường tới đây."

Dịch Bằng vừa mới rời đi, Cừu Yên Mị đi đến. Nhìn trên người cũng không có gì có thể làm Tần Lạc bị thương, vừa cười vừa nói: "xem ra anh cũng không có gì là oan ức nhỉ".

Có gặp Cừu đại tiểu thư đến chào hỏi giúp tôi, bọn họ nào dám đối đãi với ta không ra gì". Tần Lạc cũng cười nói giỡn. " Cừu gia các cô bây giờ đã khai hết chưa? Bọn họ nói như thế nào?"

"Tạm thời không có động tĩnh gì, có thể là muốn xem động tĩnh bên ngoài thế nào. Nhưng chắc chắn chuyện này sẽ không được giải quyết dễ dàng đâu". Cừu Yên Mị tỏ vẻ lo lắng nói. Một điều xấu là đứng giữa hai thế lực lớn va chạm nhau, là người phụ nữ của Cừu gia nên dù kết quả như thế nào cô cũng không cảm thấy vui vẻ.

Xét đến cùng, Cừu gia cũng vẫn là gia đình của cô.

"Vậy theo cô định giải quyết vấn đền nan giải này như thế nào? Cừu Trọng Mưu đánh tôi bị thương, tôi đánh hắn bị thương, không ai nợ ai. Tại sao cứ phải quyết liệt đấu đến cùng kẻ sống người chết? Hãy bảo anh hai cô lên tiếng để tôi có thể ra ngoài để đến khám bệnh cho Cừu lão gia tử". Tần Lạc nói.

Cừu Yên Mị kinh ngạc nhìn Tần Lạc, cười khổ mà nói: "chuyện nếu chỉ đơn giản có vậy thì thật tốt quá".

Cô thật sự cũng không hiểu tại sao Tần Lạc lại nghĩ chuyện có thể đơn giản như vậy. Đầu óc hắn chỉ tới trình độ này thôi sao? Như vậy thì đúng là làm cho người ta thất vọng rồi a. Bạn đang đọc truyện tại


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status