Bác sĩ thiên tài

Chương 222: Dĩ hòa vi quý!

/1521


"Xin lỗi ư?" Cừu Trọng Mưu tức thì phản ứng lại cách giải quyết đó, "con phải xin lỗi hắn ư?"

"Con phải làm như vậy". Trong lòng La Minh Tú chất đầy oan khuất. "Nếu không, lúc này con cứ nằm yên trong bệnh viện, chờ khi nào hắn rời khỏi đây con hãy trở về".

"Mẹ nói như vậy là có ý gì? Hắn nổ súng làm người khác bị thương giờ một chút trách nhiệm cũng không có là sao?" Cừu Trọng Mưu cố gắng giơ bàn chân lên, nói: "Bàn chân con bị thương như này tất cả đều do hắn, hắn cũng không phải có trách nhiệm gì sao?"

" Trọng Mưu, con đừng quá kích động như vậy. Xảy ra chuyện này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Hai ngày tới sẽ có người đến gặp hắn để nói chuyện, nếu như có điều gì bất lợi, thông tin lập tức sẽ được truyền ngay tới đây, người đại diện khẳng định sẽ phát sinh nhiều biến động… điều quan trọng là con không được manh động." La Minh Tú khuyên nhủ. Là người phụ nữ được sinh ra trong gia đình quan chức hiển nhiên bà biết rõ tầm quan trọng của quyền lực của gia tộc.

Cừu Trọng Mưu trợn mắt, khuôn mặt anh tuấn bỗng biến sắc, cười méo mà nói: "Để con được thăng chức, chẳng lẽ mặc cho bị bắn cũng không nói một tiếng sao?"

"… Trọng Mưu, trong chuyện này con cũng có phần trách nhiệm mà, lấy quyền lực nhà chúng ta ra mà nói thì con chỉ cần động não một chút là có thể bắt hắn rồi thích làm gì thì làm. Trong nhà có nhiều bảo tiêu như vậy sao con không sai ai làm đi? Nuôi bọn họ trong nhà để làm gì chứ?"

Cừu Trọng Mưu có chút buồn bực, nếu bảo tiêu có thể rút súng đảo ngược tình thế chắc chẳng đến lượt hắn ra tay.

"Con có biết một khi đã dùng đến súng thì tính chất vụ việc có thể bị thay đổi, cho dù con có muốn mẹ giúp chuyện nhỏ thôi xem chừng cũng không có cơ hội rat ay đâu. Nói cách khác, Tần Lạc đã bắt được điểm yếu của chúng ta. Nói như vậy tức là tình cảnh của con càng thêm bất lợi". La Minh Tú dốc lòng khuyên nhủ. Cách xử lý vụ việc như vậy đừng nói là vì tính tình con bà có chút kiêu ngạo mà thực chất chính bản thân La Minh Tú cũng không thể chấp nhận được.

Cừu Trọng Mưu cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, thân thể nằm yên trên chiếc giường lớn, hỏi: "Không biết bây giờ hắn đang ở đâu nhỉ?"

"Con tiện nhân Cừu Yên Mị vừa đi gặp hắn về. Cha con còn nói muốn mời hắn về chữa bệnh cho gia gia cơ. Sau này con sẽ là người một nhà với hắn, điều này thật không tốt chút nào".

"Bây giờ chúng ta đi mời thầy thuốc Đái Duy Tư ở đâu được nhỉ?"

"Hắn cũng được cha con giữ lại. Gia gia con lần bệnh nặng, nếu như Tần Lạc chữa được bệnh cho gia gia thì chúng ta càng trở nên đơn độc yếu thế hơn".

"Con muốn xuất viện." Cừu Trọng Mưu lạnh lùng nói.

"Trọng Mưu, con không nên dính dáng đến mấy việc nhỏ này. Trước hết cứ nhẫn nại, mẹ sẽ chiều theo ý con, sau này nhất định sẽ trả thù cho con." La Minh Tú nắm tay con mình, khẩn cầu nói.

"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Cừu Trọng Mưu đột nhiện nở nụ cười tươi nhưng không phát ra âm thanh, cảm giác có chút thần kinh. "Con trở về chỉ là vì thật sự quan tâm đến bệnh tình của gia gia, chỉ muốn xem bọn họ chữa bệnh cho gia gia như thế nào. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không chủ động tìm hắn chuốc phiền toái đâu."

"Trọng Mưu, lời con nói là sự thật đấy chứ?"

"Sự thật mà mẹ. Mẹ có thể cho người theo sát con hai bốn trên hai bốn giờ mà." Cừu Trọng Mưu nói. "Hơn nữa, con cũng chán ghét phải ở trong viện này cả ngày chỉ có mỗi việc uống thuốc rồi".

"Thôi được rồi. Vậy để mẹ đi hỏi thầy thuốc một lúc. Nếu như bọn họ nói chân con không có vấn đề gì nghiêm trọng, mẹ sẽ mời một người đặc biệt về nhà chăm sóc con. Chúng ta cùng trở về nhà tĩnh dưỡng." là một người mẹ, La Minh Tú luôn không có biện pháp từ chối yêu cầu của con mình.

Tại phòng lãnh đạo cục cảnh sát, Dịch Bằng cùng với Trác Việt đang nói chuyện, Tần Lạc đi nhanh ra phía đại sảnh của cục cảnh sát.

Đợi mãi không thấy có chuông báo khiến cho tâm trạng của đám học trò Tần Lạc có vẻ không hài lòng. Dáng vẻ của hắn đi cố gắng tỏ ra thanh tao vì có một đám người tiền hô hậu ủng, Tần Lạc cảm thấy nở mày nở mặt

"Tần tiên sinh, thỉnh thoảng tới cục chúng tôi ngồi nói chuyện." Trác Việt cầm tay Tần Lạc nói. Lo lắng nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, hắn vội vàng nói thêm: "Ý tôi là, anh đến chỉ đạo hướng dẫn công việc cho chúng tôi. Cũng cho chúng tôi có cơ hội được thụ giáo. Có đúng không? Chỉ cần anh không chê những người trong cục chúng tôi là thô tục, tôi cùng mọi người đây rất thích kết giao bằng hữu với những thanh niên tuấn kiệt."

Chuyện có thể giải quyết hòa giải, người có lợi lớn nhất chính là Trác Việt. Hắn rốt cuộc không muốn hai bên làm rối rắm thêm chuyện này, như thế vừa không vi phạm nguyên tắc mà có thể làm thỏa mãn cả hai bên. Vì vậy, đòi hỏi tiên quyết là phải giải quyết êm đẹp chuyện này.

"Tôi sẽ đến". Tần Lạc gật đầu cười.

"Tần tiên sinh, lần này có nhiều mạo phạm. Mong thứ lỗi." Dịch Bằng cũng đi lên nói. Không có cách nào khác, người là hắn mang về, ở đây hắn tỏ một thái độ là cấp dưới của Tần Lạc.

"Các anh cũng là theo pháp luật mà làm thôi." Tần Lạc độ lượng nói.

"Tôi tin rằng nhất định sẽ có chứng cứ việc tiên sinh được phép dùng súng lúc đó. Lúc đó anh sẽ không cần phải đến phân cục chúng tôi nữa." Dịch Bằng căn dặn.

Tần Lạc cười cười, không nên từ chối thiện ý nhỏ của người khác.

Nếu như không nhất thiết hắn cũng không có hi vọng những người chứng kiến chứng nhận việc hắn được phép dùng súng khi đó.

Bởi vì hắn không phải cảnh sát hiển nhiên không có khả năng được sử dụng thân phận đó. Nhưng cũng không biết bằng cách gì mà hắn lại có được giấy chứng nhận được phép dùng súng.

Những đơn vị cấp dưới này nếu nhìn thấy đại danh của cục quốc an e là sợ đến không ngủ được mất...

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cửa phòng, Trác Việt đứng ra cạnh xe mở cửa cho Cừu Yên Mị .

"Đã có văn bản phóng thích người trong vụ án dùng súng đả thương người chưa? Cũng không đến hai mươi bốn giờ tạm giam nhỉ." Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói.

"Lại một lần nữa tôi được mở mang kiến thức về hiệu quả làm việc của Cừu đại tiểu thư." Tần Lạc cười trêu ghẹo mỹ nữ trưởng thành đang đứng trước mặt. Một bộ ngực nguy nga đồ sộ, một cái mông căng tròn, làn da mịn màng, cô toát lên một vẻ đẹp chín muồi rất tự nhiên của người phụ nữ trưởng thành.

"Anh vẫn không muốn gọi tôi là Yên Mị, anh không cảm thấy áy náy khi đã phụ bạc tôi sao? Không gọi tên tức là trong lòng anh vẫn chưa coi tôi là bạn." Cừu Yên Mị chớp đôi lông mi dài hớp hồn mà hỏi.

Tần Lạc đã lợi dụng cô để tiết lộ bí mật của Cừu gia rồi đến uy hiếp Cừu Dật Hòa , Cừu Yên Mị quả là có lý do để tức giận.

Vì Cừu Dật Hòa có một vạn lý do để tin tưởng rằng chính Cừu Yên Mị cố tình tiết lộ tin tức này cho Tần Lạc, sau đó nó lại từ miệng Cừu Yên Mị truyền ra ngoài, rồi ép ông vào khuôn khổ. Cừu Yên Mị quả đúng là có gây ra những chuyện rắc rối này.

"Tôi đã sớm nói, tôi nợ cô một chữ tình mà." Tần Lạc nhìn cô nói. "Hơn nữa, tôi bây giờ coi cô là bạn."

Không phải cứ hai người quen biết là có thể trở thành bạn bè. Trước Tần Lạc có quen Cừu Yên Mị, nhưng trong lòng hắn quả thật không coi cô là một người bạn.

Chỉ có cảm giác đây là một phụ nữ xinh đẹp, hào phóng, sâu sắc, trí tuệ hơn người. Mặc dù cô luôn cố ý đến gần hắn, nhưng trong tiềm thức Tần Lạc thậm chí còn có ý muốn tránh né kiểu phụ nữ này.

Nhưng qua chuyện kiện cáo lần này, Cừu Yên Mị luôn trợ giúp cho hắn, là người của Cừu gia mà đứng ra nói giúp cho hắn… cô đúng là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ hắn.

"Tôi nghĩ rằng ở Yến Kinh có rất nhiều người còn không có kiến thức trở mặt che giấu thủ đoạn bằng anh đâu nhỉ? Ví như Tần Túng Hoàng?" Cừu Yên Mị tiến vào trong xe ngồi ở vị trí sát cửa, vẻ mặt cười quay ra nói với Tần Lạc. Bạn đang đọc truyện tại


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status