Tần Lạc trong bữa ăn sáng biết được việc cảnh sát đã theo dõi Hồng Phu và bắt rất nhiều Thảo Cổ Bà về thì phản ứng đầu tiên của hắn đó là nổi giận lôi đình.
Bởi vì nếu không có gì ngoài dự kiến, thì Hồng Phu chắc chắn sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn cho mà xem. Nàng ta bước ra từ viện điều dưỡng Long Tức, mà cũng chỉ có mình là có cơ hội truy lùng hành tung của nàng mà thôi.
Nếu nàng vì thế mà hiểu lầm, thì không những không giải tán đám Thảo Cổ Bà đó đi, mà còn dẫn bọn họ đến để báo thù nữa, như vậy thì tình hình sẽ vô cùng xấu.
Nhưng đợi đến khi hắn bình tĩnh lại ngẫm nghĩ thì trên mặt lại nở một nụ cười thật tươi.
Nếu đã có người đứng ngồi không yên muốn gây sự thì hãy bắt đầu thu hẹp phạm vi bao vây lại thôi.
"Cảnh sát làm sao biết được hành tung của bọn họ chứ?" Tần Lạc cười hỏi.
Từ đầu dây bên kia, Ly cảm thấy thái độ của Tần Lạc thay đổi nhanh như chớp thì nói: "Tôi đã cho người đi điều tra rồi, phụ trách hành động lần này là phó đội trưởng Trương Đức Lâm của cục cảnh sát thành phố Yến Kinh. Anh ta nói là bọn họ nhận được một cú điện thoại gọi đến nói rằng có hàng trăm người đang tụ tập bất hợp pháp ở khu vực núi Nhạc Nguyên, anh ta cảm thấy việc này trọng yếu liền báo cáo lên cho phó cục trưởng cục thành phố là Hà Hiệp biết, là phó cục trưởng Hà Hiệp đã ra lệnh truy bắt đó đó."
"Có cách nào lấy được tài liệu về người gọi điện đến tố cáo đó không?" Tần Lạc hỏi.
"Bọn họ nói đó thuộc vào nội dung bảo mật."
"Đến cả mấy người cũng không có cách nào lấy được tư liệu về người tố cáo đó từ tay cảnh sát ư?"
"Có cách." Ly nói. "Nếu cần thiết, nhưng nếu chúng tôi thông qua con đường chính phủ để lấy chỗ tài liệu đó thì việc này sẽ bị biến chất ngay."
"Tôi hiểu rồi." Tần Lạc gật đầu. Nếu đội đặc chủng của Long Tức, nơi mà có chủ quyền bảo vệ an toàn quốc gia mà tham gia vào việc này, thì việc này ắt sẽ được tăng lên cấp quốc gia, mà Tần Lạc cũng không muốn nhìn thấy cái cục diện đó chút nào.
"Bọn chúng nếu mà đã tìm ra được một người để tố cáo như thế, thì cho dù em có thông qua đường dây của chính phủ để lấy tài liệu, thì cũng chỉ nhận được một số điện thoại công cộng ở một góc phố phồn hoa nào đó hoặc một số di động đã bị bỏ đi mà thôi. Thôi thì vẫn không nên đánh rắn động cỏ thì hơn."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Ly hỏi.
"Làm thế nào?" Tần Lạc không trả lời ngay.
Mục đích của bọn chúng làm vậy là gì? Tần Lạc bắt đầu đặt mình vào vị trí của người có âm mưu kia để suy nghĩ.
Thứ nhất, hắn ta muốn làm cho thù hận giữa mình và Hồng Phu trở nên sâu sắc hơn, thậm chí làm cho hai người trở thành kẻ địch sống chết của nhau. Với tính cách ngu ngốc của một người như Hồng Phu, thì chưa biết chừng đúng là sẽ bị người ta biến nàng thành một vũ khí sắc bén để ám hại hắn một cách mê muội và ngốc nghếch.
Thứ hai, là làm cho đám phần tử khủng bố có thể quay về Miêu Cương này ở lại Yến Kinh, phụ giúp và tăng cường sức mạnh cho nàng.
Thứ ba, là nếu người này ra tay đúng lúc hỗ trợ cho Hồng Phu, thì hắn chắc chắn sẽ lấy được lòng của Hồng Phu ngay.
/1521
|