Vì đem theo cái đuôi là Bối Bối, mà Văn Nhân Mục Nguyệt chiều nay còn phải bận xử lý rất nhiều việc, nên mấy người bọn họ cũng không đi xa, họ đã tìm luôn một nhà hàng cũng được xem là thượng cấp ở gần nơi làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Nhà hàng này là do bọn họ chọn tạm, hơn nữa Đại Đầu và Jesus lại ngồi ngay ở cửa ra vào, mỗi một thành viên đi qua cánh cửa này đều phải được bọn họ sàng lọc thật kỹ, vì vậy mà Tần Lạc cũng không lo lắng gì đến chuyện ngộ độc xảy ra như lần trước.
Sau khi ngồi vào ghế, thì Văn Nhân Mục Nguyệt cứ ngồi yên như thế mà không nói gì, Bối Bối thì trợn tròn đôi mắt lên nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt mà không chớp lấy một cái, không biết là cô bé đang nghĩ cái gì nữa.
Tần Lạc vốn định lên tiếng nói gì đó, nhưng lại không biết Văn Nhân Mục Nguyệt đã hết giận chưa, nên trong một chốc một lát cũng chẳng tìm ra được chủ đề gì thích hợp để nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt trước giờ đều là một người phụ nữ không dễ nói chuyện chút nào, đa phần lúc ngồi bên cạnh nàng thì chỉ có im lặng và im lặng mà thôi. Hơn nữa nàng lại quá là thông minh, có những cái mà người ta chưa nói ra thì nàng đã hiểu rồi, vì vậy mà Tần Lạc cảm thấy mình cứ nói ra hết như thế thì chẳng khác gì một thằng ngu nên thôi thì câm miệng lại một cách "thông minh" thì hơn.
"Chị ơi, sao chị lại xinh đẹp được như thế?" Bối Bối cuối cùng cũng không nhịn được câu hỏi đã cất dấu trong lòng nãy giờ liền lên tiếng hỏi.
"Ợ…." Tần Lạc lại suýt chút nữa thì lại phun ngụm nước trà trong miệng mình ra. May mà lần này hắn phản ứng nhanh nên đã quay mặt ra đằng khác.
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không ngờ là Bối Bối lại hỏi một câu hỏi thú vị đến vậy, khóe miệng nàng khẽ nở một nụ cười thật tươi.
"Chị cũng không rõ nữa." Văn Nhân Mục Nguyệt dịu dàng nói.
Bối Bối vội vã, nói: "Chị xinh đẹp nhường này rồi sao còn nói là không biết chứ?"
"Con hỏi cái này để làm gì?" Tần Lạc nhéo vào má của Bối Bối một cái nói.
"Lớn lên em cũng muốn được xinh đẹp như chị." Bối Bối nói. "Ngày trước em muốn xinh đẹp như mẹ và chị Cửu Cửu cơ, nhưng bây giờ em thấy xinh đẹp như chị thì vẫn tốt hơn."
"Tại sao như chị lại tốt hơn?"
"Vì đẹp mà." Bối Bối ngây thơ nói.
"Mẹ và chị Cửu Cửu của em không đẹp sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt chủ động lên tiếng hỏi. Rõ ràng là nàng biết "mẹ" và "chị Cửu Cửu" mà Bối Bối đang nói đến là ai.
"Cũng đẹp ạ." Bối Bối nói với vẻ khó xử, không biết phải miêu tả cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa. "Nhưng em không sợ mẹ với chị Cửu Cửu. Em muốn được xinh đẹp như chị cơ, để cho tất cả các bạn nhỏ khác phải sợ em, để tên béo ngồi sau em sẽ không dám kéo tóc em mỗi khi lên lớp nữa."
Tần Lạc không nhịn nổi cười, nói: "Con thấy chị này đáng sợ sao?"
"Không phải thế. Con… con… ài, con cũng không biết phải nói thế nào nữa." Bối Bối nắm chặt tay Tần Lạc cuống quýt nói. Trong tâm hồn nhỏ bé của cô nhóc, thì bé không thể hiểu nổi hai thứ "kiêu ngạo" và "khí chất" là cái gì nữa.
"Có phải con thấy chị này vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ không?"
"Vâng." Bối Bối gật đầu mãnh liệt. "Con còn không dám nói chuyện với chị ấy nữa."
"Con sợ ăn cơm xong cái là chị ấy sẽ đi mất, như thế thì con sẽ không biết được chị ấy ăn gì mà có thể xinh đẹp đến vậy rồi." BốI BốI lo lắng nói.
"Em muốn biết à?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Bối Bối gật đầu lia lịa, nói: "Vâng, em muốn biết lắm ạ."
"Thế thì em qua đây ngồi với chị." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng ngồi đối diện với Tần Lạc, còn Bối Bối thì ngồi cạnh Tần Lạc.
"Thế cha thì làm thế nào?" Bối Bối có phần khó xử.
"Để cha em tự ngồi một mình đi."
"Vâng ạ." Bối Bối nói. "Cha là con trai, chúng ta là con gái. Con trai thì nên ngồi với con trai, còn con gái thì nên ngồi cùng con gái."
Thế là Bối Bối liền phản bội Tần Lạc rồi chạy đến bên Văn Nhân Mục Nguyệt một cách quang minh chánh đại.
"Chị nói cho em một bí mật." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Bối Bối.
Bối Bối vội chạy đến ôm lấy cổ của Văn Nhân Mục Nguyệt, ghé sát tai vào miệng nàng, sau đó Văn Nhân Mục Nguyệt liền nói nhỏ với Bối Bối một câu gì đó, Bối Bối nghe xong thì mừng rỡ nói: "Chị này, làm vậy thì có thể xinh đẹp như chị thật sao?"
"Đúng đấy." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói. "Có điều là nhất định em phải giữ bí mật đó, nếu không thì sẽ không linh nghiệm đâu."
"Bí mật gì vậy?" Tần Lạc cười hỏi.
/1521
|