Chương 137: Không đi cũng phải đi
Hạ Nhược Vũ trở về nhà, ném vali vào.
phòng, ngồi thụp xuống ghế, cô nghĩ mà cũng
cảm thấy có lỗi với Dương Minh Đức, nhưng
cũng không có cách nào, không có cảm giác
thì có làm cũng vậy, cho dù có cho giật điện
cũng vô dụng.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.
“Anh nói đi”
“Chẳng phải tôi đã nói hết rồi sao, em nói đi
“Nhưng tôi không biết phải mở lời thế nào”
“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị Hạ
Nhược Vũ mở ra, cô cau mày nhìn hai người
ngoài cửa, ánh mắt có chút bất lực: “Ba, mẹ,
muộn thế này rồi mà ba mẹ đang làm gì vậy?”
Hạ Minh Viễn ho nhẹ ra hiệu cho những
người bên cạnh nói
Đường Hồng Xuân không còn cách nào.
khác, đành phải nói: “Nhược Vũ, hôm nay chú
Dương của con đến gặp con đấy”
“Ö, vậy thì sao a?” Hạ Nhược Vũ vẫn đang
giữ nắm cửa bằng một tay, nhưng hơi nghiêng
người ra, trả lời một cách thờ ơ.
“Ngày mai con có thời gian ra ngoài ăn
cơm không?” Đường Hồng Xuân thận trọng
nói: “Nếu không, chúng ta có thể hẹn ngày mốt”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ nói mà
con chẳng hiếu gì cả. Chẳng phải việc con có
rảnh hay không đều phụ thuộc vào người bên
cạnh mẹ sao?” Cảm của Hạ Nhược Vũ hướng
về phía Hạ Minh Viễn bên cạnh bà ấy, rong
lòng cô cảm thấy rất phiên, cô muốn nghỉ ngơi
một chút cũng không yên.
Hạ Minh Viễn thấy Đường Hồng Xuân nói
mấy câu cũng không vào trọng tâm, ông.
không nhịn được mà nói: “Được rồi, để ba nói
Ý mẹ con là ngày mai con sẽ ăn cơm với
người nhà họ Dương”
“Vâng, con hiểu rồi” Chỉ mấy chuyện này.
mà cũng phải vội vàng nói với cô vào tối muộn
như thế này, cô vươn tay định đóng cửa,
nhưng khi cửa sắp đóng thì cô đột ngột dừng lại.
Cô lại mở cửa, nhìn ba mẹ con đang hớn
hở hỏi: “Chờ đã, ba có thể giải thích cho con,
ăn cơm với nhà họ Dương là ý gì không?”
“Không phải đã đồng ý sao, đi ngủ sớm
đi” Hạ Minh Viên lập tức đặt lên khóe miệng
một vẻ nghiêm túc, thúc giục Đường Hồng
Xuân đi theo ông xuống lầu.
Tính cách của Đường Hồng Xuân có chút
giống phụ nữ thời trước, tam tòng tứ đức, nói
chung là ít nói, Hạ Minh Viễn nói xong cũng tự
nhiên đi theo: “Nhược Vũ, con nghỉ ngơi sớm
đi, đến lúc đó ăn mặc đẹp một chút, chúng ta
cùng đi ăn cơm”
“Nếu ba mẹ không nói rổ ràng với con, con
sẽ không đế hai người đi” Vẻ mặt Hạ Nhược
Vũ không thay đổi, trong giọng điệu lộ rõ vẻ uy
hiếp: “Là con ăn cơm cùng người nhà họ
Dương, hay là hai nhà cùng ăn cơm với nhau?”
Biết không thể che đậy, Hạ Minh Viễn nói
thẳng với cô: “Nhà họ Dương đã đến cầu hôn
rồi. Ngày mai hai nhà dùng bữa rồi nói chuyện
đính hôn”
“Ba, ba có nhầm lẫn gì không? Chúng con
còn chưa phải là người yêu mà ba” Hạ Nhược.
Vũ nhìn ba mình với vẻ mặt khó tin, mới gặp
vài lần mà đã đính hôn rồi
Hạ Minh Viễn nhíu mày: “Con và Minh Đức.
bị chụp ảnh ở khách sạn rồi, còn có thể nói gì nữa
“Ba, con không còn nhân quyền nữa sao?”
Hạ Nhược Vũ nhìn Hạ Minh Viễn mà cạn
lời, như thể cô đã làm một điều gì đó không
bình thường? Cô ở khách sạn một đêm,
Dương Minh Đức có lòng tốt đến đón, tại sao
mọi người lại nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Không quan tâm đến lời phàn nàn của cô,
Hạ Minh Viên trực tiếp đưa ra quyết định cho.
cô: “Ba và mẹ đã đồng ý, con không đi cũng phải đi”
Ông nói xong thì không nghe cô nói nữa,
mà lập tức dẫn Đường Hồng Xuân xuống lầu.
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng hồ đồ như ba, con và
Minh Đức không có gì cả, khách sạn có
camera an ninh mà, con còn chưa muốn đính
hôn” Hạ Nhược Vũ bắt đầu ra tay từ Đường
Hồng Xuân luôn mềm lòng.
Nhưng cô quên mất răng những người
mềm lòng thường hay do dự, nói một cách dễ
nghe thì là dề tính, nói một cách khó nghe thì
là không có chủ kiến, Đường Hồng Xuân xoay
người lại trấn an cô vài câu, Hạ Minh Viên bên
cạnh đã bất mãn lấm bấm: “Em còn thấy
người bên ngoài đồn đại chưa đủ sao, lần này
không thể để con bé quyết định”
Hạ Nhược Vũ nhìn ánh mắt hối lỗi và bóng
ưng lúc rời đi của bà ấy, nhưng cô vẫn chưa
kịp phản ứng mà đã sắp bị đẩy vào hố lửa rồi.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ bị cô đập
mạnh.
Dọa cho bước chân hai người đang xuống
lầu bỏng dừng lại, vẻ mặt Hạ Minh Viễn hơi
thay đổi
“Minh Viễn, chúng ta có phải quá vội vàng
không? Dù sao đây cũng là sự kiện cả đời của
Nhược Vũ” Đường Hồng Xuân thở dài với vẻ
mặt chua xót: “Nhược Vũ từ nhỏ đã rất quyết
đoán, tôi lo lẳng con bé sẽ không đồng ý”
Trong lòng Hạ Minh Viên cũng có chút do.
dự và không nỡ, nhưng khi nghe thấy những
lời nói của Đường Hồng Xuân, ông dường như.
đã hạ quyết tâm nhất định, dứt khoát nói: “Con
bé đã gần ba mươi rồi mà vẫn còn trẻ con như
vậy, không biết cách kiềm chế cảm xúc bản
thân. Tôi thấy thằng nhóc Minh Đức đó cũng
rất tốt, gia thế cũng không tệ, đối với con bé
như vậy là quá đủ rồi”
“Nhưng..” Đường Hồng Xuân đang muốn
nói gì đó, lại bị Hạ Minh Viễn cắt ngang:
“Chuyện này cứ để tôi quyết định đi. Chẳng lẽ
ba mẹ chúng ta có thể hại chết con bé sao?”
“Nếu con bé cứ tiếp tục như thế này, tôi sợ
sẽ xảy ra chuyện”
Đường Không Xuân không nói tiếp, nhưng
trên mặt có chút không đồng ý.
“Tôi biết em đang nghĩ gì. Nhược Vũ cũng
là con gái tôi. Tôi sẽ không làm hại con bé, là
ba mẹ, tôi chỉ muốn tốt cho con bé. Em có thể
‘thấy rằng con bé đã đứng trên vách đá, lẽ nào
em nhẫn tâm nhìn con bé nhảy xuống, mà
không phải là tiển đến trước rồi kéo con bé lên sao?”
Hạ Minh Viễn vẫn có thể thấy gần đây tâm
trạng của Nhược Vũ rất không ổn định, dường
như cô trở nên kỳ lạ kể từ khi gặp người nhà
họ Mạc.
Là một người ba, làm sao ông có thể
không lo lắng
“Được rồi” Đường Hồng Xuân thở dài,
không nói tiếp nữa.
Hạ Nhược Vũ đang ngồi trên mặt đất dựa
vào đá cấm thạch lạnh lẽo phía sau, nghe
giọng nói của hai người trong hành lang
không sót một lời, cảm giác trong lòng rất khó tả.
Cô đóng cửa lại, nhưng cô vẫn đứng ở
cửa, muốn xem hai người sẽ nói gì, nhưng
không ngờ là những lời này.
Trong mắt có điểm nhức nhối, cô vùi đầu
vào đầu gối, cuộn người lại, tựa hồ sẽ bớt khó
chịu, nhưng vị trí trong lồng ngực lại càng trống rỗng.
Như thể một cái gì đó đã bị rút khỏi trái
tim cô, rất đau.
Khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, Hạ
Nhược Vũ vẫn chào ba mẹ như không có
chuyện gì xảy ra: “Ba, mẹ, con đi làm đây”
Khi cô bước đến cửa, dường như nhớ ra
điều gì đó, vì vậy dừng lại nói: “Ba, buối tối con
phải về muộn một tiếng”
“Tại sao?” Hạ Minh Viễn vẫn chưa phản
ứng kịp, vô thức nói.
Hạ Nhược Vũ đáp lại một cách tự nhiên:
“Chẳng phải ba bảo con đi ăn tối sao, con
cũng phải ăn diện một chút chứ, nếu ba bảo
con mặc trang phục công sở thì cũng được thôi”
“Con về sớm thay đồ đi, lúc đó ba sẽ gửi
địa chỉ cho con” Hạ Minh Viễn bất lực xua tay.
“Hi hì, cảm ơn ba, vậy con đi đây” Hạ
Nhược Vũ mang giày vào và bước ra ngoài.