Chương 138: Hai nhà gặp mặt
Đường Hồng Xuân vẫn đang câm
giẻ lau trong tay, lo lắng nói: “Minh
Viễn, anh có cảm thấy Nhược Vũ bị cái
gì kích động không? Sao đột nhiên con
bé lại ngoan ngoãn như vậy.’
“Chỉ cần con bé đồng ý, thì chuyện
khác sẽ nói sau.” Hạ Minh Viễn cũng
cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đã
không thể quay đầu lại, nên phải vậy
thôi.
Đường Hồng Xuân thở dài, không
nói gì nữa.
Trong bệnh viện, Kiều Duy Nam đi
tới khoa phụ khoa, dùng ngón tay đẩy
nhẹ cửa, cửa bị đẩy ra, anh ta cũng
không nhìn người bên trong vẫn đang
điều trị cho bệnh nhân, tìm một chỗ
ngồi xuống đã.
“Cô cần phải kiểm tra lại đã, khi
nào có kết quả thì tôi sẽ đưa cho cô
xem” Mạc Du Hải cũng không thèm
nhìn anh ta, nói với người phụ nữ trung
niên trước mặt.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên uể
oải, sợ hãi nói: “Bác sĩ Du Hải, bác sĩ
nghĩ tôi bị u xơ tử cung à?”
“Vẫn chưa chắc chắn, phải kiểm tra
lại mới biết được”
Mạc Du Hải lạnh giọng nói: “Nhìn
vào báo cáo kiểm tra lần trước của cô,
bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn”
“Tôi hiểu rồi, bác sĩ Du Hải, vậy tôi
đi trước đây. Người phụ nữ trung niên
có vẻ tin lời Mạc Du Hải, vui mừng nói.
Mạc Du Hải khẽ ừ một tiếng, người
phụ nữ trung niên nhẹ nhàng mở cửa
đi ra ngoài.
“Người tiếp theo” Anh nói mà
không cần ngẩng đầu.
“Chờ đã, cô đi ra ngoài trước đi.”
Kiêu Duy Nam nhướng mắt.
Y tá liếc nhìn Mạc Du Hải đang im
lặng, gật đầu đi ra ngoài rôi đóng cửa lại.
“Nghe nói hôm qua cậu đưa người
phụ nữ Lục Khánh Huyền kia về nhà
sao?” Kiều Duy Nam kéo ghế ngồi
trước mặt anh, quan tâm hỏi.
Chờ một hồi không thấy Mạc Du
Hải trả lời, anh ta cũng không quan
tâm, tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu nói xem,
nếu Hạ Nhược Vũ biết chuyện thì có
phải sẽ dữ dội lắm không?”
Tưởng tượng về cảnh tượng đó,
đúng là rất thú vị.
Anh không quan tâm đến người
đàn ông trước mặt mình, làm như
không có chuyện gì, tiếp tục công việc
của mình.
“Này, tôi muốn theo đuổi Nhược
Vũ, nhưng…” Kiêu Duy Nam cố ý kéo dài
lời nói trước mặt anh, chú ý đến phản
ứng của anh, kết quả là Mạc Du Hải
cũng không quan tâm đến mình, làm
cho anh ta có chút thất vọng.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn
được nói: “Có lẽ cậu không biết, nhà họ
Dương đã chuẩn bị lễ vật ăn hỏi rồi.
Buổi tối nay hai nhà họ sẽ ăn tối tại
khách sạn Đại Thành.”
Vì sợ Mạc Du Hải nghe không hiểu,
Kiêu Duy Nam còn đưa tay ra diễn tả,
anh ta vui mừng khi thấy Mạc Du Hải
đặt bệnh án xuống, tiến lên phía trước
một chút, giống như đang chờ anh nói.
“Cậu có biết..” Đôi mắt u ám của
Mạc Du Hải khẽ quét về phía anh ta.
Kiều Duy Nam gật đầu, sau đó lại
lắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Tôi
biết cái gì?”
“Hôm nay ông già cũng đã sắp xếp
cho cậu rồi, là một người to như lực sĩ”
Mạc Du Hải cong miệng nhìn anh ta, từ
từ nói: “Nhưng mà là buổi chiều, cậu có
vui không?”
Sắc mặt Kiều Duy Nam đột nhiên
thay đổi, cuối cùng tái xanh lại, run rẩy
chỉ vào người đàn ông trước mặt nói:
“Cậu, cậu lại đối với tôi như vậy!”
Ông già hôm nay có chút vui vẻ, lại
còn cho mình tiền tiêu vặt, đối xử với
anh ta rất tử tế, lúc ấy anh ta còn vui vẻ
đồng ý, bây giờ nghĩ lại thì anh ta đúng
là một kẻ ngốc.
“Tôi nghĩ cậu cũng không ngại lắm
nhỉ? Lực sĩ đó có vẻ rất hợp với cậu”
Nụ cười trong trẻo của Mạc Du Hải
khiến sắc mặt Kiều Duy Nam trở nên
xấu xí: “Không, tôi không đồng ý, cậu
cố ý hại tôi”
“Trễ rồi” Mạc Du Hải nói.
Điện thoại di động trong túi của
Kiều Duy Nam vang lên, anh ta xem
qua nó, vẻ mặt lập tức khó coi, lập tức
cầm điện thoại chạy đi.
Bỏ lại một câu không có lực uy
hiếp, anh ta vội vàng bỏ chạy: “Mạc Du
Hải, cậu thật nhẫn tâm!”
Mạc Du Hải không cảm thấy tàn
nhẫn chút nào, chỉ là đề cập với ông
già một chút, ai ngờ ông già lại kiên
quyết như vậy, xử lý chuyện đấy luôn.
Cũng phải cho anh ta một bài học,
đừng làm những chuyện không nên.
“Khách sạn Đài Thành sao?” Người
đàn ông chậm rãi thốt ra vài câu, đôi
mắt âm trầm mạnh mẽ, sau đó rất
nhanh lại trở về bình thường.
Vào buổi tối, Hạ Nhược Vũ có lý do
để về sớm hai tiếng trước khi tan làm,
sau khi đứng dậy cô đã thay một bộ
quần áo bình thường và chỉnh sửa tóc
tai một chút,lếch thếch rời khỏi công ty.
Cô liếc nhìn điện thoại, gần đến
thời gian rồi, lập tức bắt taxi.
Đến chỗ hẹn thì lại bị người ta chặn
ở ngoài, khách sạn cao cấp bắt buộc
phải mặc lễ phục mới được vào, cô ăn
mặc luộm thuộm như vậy, bảo vệ có
quyền ngăn lại: “Thưa cô, phiền cô về
nhà thay quần áo rồi quay lại”
Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full “Không
thay quần áo thì không thể vào sao?”
“Đúng vậy, hi vọng cô sẽ không làm
chúng tôi khó xử” Bảo vệ cũng không
có hung hăng, mà ân cần nói với cô:
“Nếu có đặt trước, có thể báo số phòng
ra, tôi có thể giúp cô, nếu cô đã đặt
trước thì tôi có thể mang cô vào”
“Ồ, không cần đâu, tôi đi ngay bây
giờ” Hạ Nhược Vũ tỏ ra đã cố gắng hết
sức, xoay người định ra về.
“Hạ Nhược Vũ, đứng lại cho tôi.”
Khi Hạ Minh Viễn nhìn thấy bộ
quần áo mà Hạ Nhược Vũ mặc, ông
gần như chết lặng, trước đó ông đã
nghĩ là đứa con gái ham chơi này rốt
cuộc cũng đã hiểu được sự quan tâm
của ba mẹ, bây giờ xem ra ông đã nghĩ
nhiều rồi.
“Ba, mẹ, không phải là con không
muốn đi” Hạ Nhược Vũ vô tội nhún vai.
Hạ Minh Viễn còn muốn dạy dỗ
mấy câu, giống như nghĩ tới cái gì, nên
đành nhịn xuống: “Đi lên với ba”
“Vâng” Cô thờ ơ nhún vai và đi
theo phía sau.
“Nhược Vũ, ba con làm đều là vì lợi
ích của con thôi” Đường Hồng Xuân
nhẹ giọng nói.
Hạ Nhược Vũ vô tội chớp mắt: “Mẹ,
con biết rồi, mẹ không thấy rằng con
ngoan ngoãn đến đây sao, mẹ đừng lo
lắng, con sẽ không gây rắc rối đâu.”
“Này, con đúng là…” Đường Hồng
Xuân không biết nên nói cái gì, đành
phải chịu thua.
Ba người đã đi đến phòng riêng,
mặc dù khách sạn Đại Thành có danh
nghĩa là một công ty, nhưng khách sạn
Đại Thành cực kỳ xa hoa, một phòng
riêng bình thường cũng rất khó có thể
đặt được.
Nhà họ Dương đã có thể đặt một
phòng trung bình, điều này cho thấy họ
đã rất chân thành.
Người đón khách mở cửa ra, người
ngồi trên ghế cũng đứng dậy.
“Minh Viễn, em dâu, các người tới
rồi” Ông Dương đứng dậy chào hỏi.
Bà Dương tự nhiên nắm lấy tay
Đường Hồng Xuân, nói vài câu chào
hỏi, lúc này mới vô tình chuyển đề tài
tới Hạ Nhược Vũ: “Đây là Nhược Vũ
sao, lớn nhanh như vậy, lúc bé cháu
còn hay bò chơi với Minh Đức ở nhà
bác đấy”
Nhưng đến khi nhìn thấy bộ quần
áo trên người cô, nự cười giảm đi một
chút, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi.