Chương 465: Con rối bị giật dây
Hạ Nhược Vũ chỉ còn cách mở đống tài liệu dưới đất ra xem.
Nhưng sau khi xem xong thì mặt cô đã cắt không còn giọt máu nào, đôi mắt đen nhánh của cô giống như sắp tối sầm lại đến nơi. Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã bình tĩnh trở lại, chống tay vào tường rồi từ từ đi ra ngoài.
Người đàn ông đứng cạnh Hàn Công Danh định đi theo thì Hàn Công Danh lại lên tiếng: “Để cô ấy đi đi."
"Tại sao?" Vẻ mặt người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ không vui.
Hàn Công Danh nhìn theo hướng Hạ Nhược Vũ rời đi, khẽ cười: "Cô ấy sẽ quay lại thôi, anh không hiểu cô ấy”
. Với tính cách của Hạ Nhược Vũ, cô chắc chắn sẽ không quay lại với Mạc Du Hải, dù là vì bản thân cô hay là vì Hạ Minh Viễn thì cô cũng sẽ không quay lại đó nữa.
Bây giờ ép cô thêm thì sẽ thiệt nhiều hơn được,
"Anh Danh, đừng có quên yêu cầu của giám đốc Hằng.” Người đàn ông kia lạnh lùng nhắc nhở,
Hàn Công Danh chầm chậm thu lại vẻ sung sướng trong mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia: “Không cần phải nhắc, anh về nói lại cho Lục Hằng, dù ông ta cứu tôi thì cũng đừng hòng điều khiển tôi.”
Đợi đến khi người của Mạc Du Hải đến được khách sạn cũ kỹ kia thì đã chẳng còn ai nữa rồi.
Trong căn phòng đỏ không còn bóng người của Hạ Nhược Vũ mà chỉ còn phần mạng che mặt màu trắng nằm yên tĩnh dưới đất, giống như đang tả lại vẻ bàng hoàng, bất lực của người đã đội nó khi ra khỏi chỗ đó.
Cô ở chỗ đó! - Không khí trong phòng nhỏ như đóng băng lại, mọi người trong phòng không ai dám phát ra chút âm thanh nào, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Tìm, tìm người cho tôi, dù có phải đào sâu ba thước thì cũng phải tìm băng được!"
Giọng Mạc Du Hải như sấm đánh giữa trời quang, mọi người bị dọa sợ, tim đập thình thịch.
Ai cũng nghiêm túc đáp: “Vâng thưa tổng giám đốc Hải”
Tất cả mọi người lại tản ra, chỉ còn lại mỗi Mạc Du Hải nhìn vào căn phòng trống rỗng trước mặt, không có dấu vết đánh đập, cũng không có dấu vết bắt cóc, có thể hình dung ra là lúc đó cô đã rất tự do.
Camera giám sát đã bị người ta phá hỏng, chỉ có thể điều tra ra được một đoạn video quay cảnh Hạ Nhược Vũ mặc áo cưới, một mình kéo làn váy dài đi ra bên ngoài, không có ai cản cố lại, nhưng trên video cũng không thấy được vẻ mặt của cô lúc đó.
Nhưng nhìn bóng lưng chầm chậm, kiên định đó anh lại cảm thấy lòng mình. tê di.
Đợi đến lúc anh điều tra tiếp thì lại chẳng còn video nào nữa. Tại sao lại không gọi điện cho anh?
Hạ Nhược Vũ vẫn mặc váy cưới trên người, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cô Vũ gặp tôi thấy bất ngờ lắm à?”
Nhìn người đàn ông đang lắc ly rượu trước mặt, cô vẫn không nói gì, chỉ quay đầu sang một bên, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao trời trong mây trắng ánh nắng chan hòa như vậy mà cô lại thấy lòng mình lạnh buốt.
"Cô Vũ vẫn bình tĩnh y như trước vậy”
Người đàn ông kai cũng chẳng để ý đến thái độ của cô, vẫn tiếp tục thưởng rượu, nheo mắt hưởng thụ.
“Phong Ngữ Hiên”
Hạ Nhược Vũ bình tĩnh như đang kể lại một câu chuyện chứ không hề bất ngờ vì trận thể mà người đàn ông trước mặt đã bày ra. Một thầy giáo dạy ở đại học mà lại có thể lái Phantom, đằng sau là ba chiếc xe hộ tống, mặc dù phía trước có kính chắn nhưng cô vẫn có thể thấy loáng thoáng bóng của một vệ sĩ khá đáng gờm đang ngồi cạnh lái xe. Trên tay gã ta còn có một con chim ruồi nhỏ, nghênh ngang đến mức khiến người ta cảm thấy e sợ.
Phong Ngữ Hiện lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười một tràng rồi mới dừng lại: “Không ngờ là em còn nhớ tôi đấy, cô Vũ đúng là rất đáng gờm.
Vừa ra ngoài đã nhặt được một cô dâu bỏ trốn, xem ra hôm nay mình sẽ gặp may đây"
Phong Ngữ Hiên nhìn một lượt bộ áo cưới nhếch nhác trên người cô, bây giờ cô không còn vẻ thần tiên trước kia nữa mà giống như một người mất hồn vậy.
Nhưng đối với anh ta mà nói thì chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Hạ Nhược Vũ làm như không nghe thấy gì, cứ ngồi yên một chỗ nhìn ra bên ngoài, không rõ là cô đang nghĩ gì, cũng không biết mình phải nghĩ gì, chỉ cần nhớ đến tập tài liệu mà mình đã xem ở khách sạn, cô lại có cảm giác như ai đó đang bóp lấy tim cô vậy.
Vừa đau lại vừa bất lực.
Khoảng thời gian từ trước đến giờ dài như vậy mà hóa ra chỉ là một ván cờ mà người đàn ông đó đã bày ra, một ván cờ kín đáo đến mức đáng sợ. Anh dốc sức sắp xếp mọi thứ, hi sinh cá cuộc hôn nhân của mình để dụ dỗ cô, đúng là chẳng có lời nào để chế.
Yêu đương gì chứ, đúng là lừa người, trước kia cô không hiểu nhầm gì cả. Đôi khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ lại chuẩn đến mức đáng ghét như vậy, Bây giờ trong đầu Hạ Nhược Vũ toàn là chuyện Mục Du Hải đã lừa mình.
Cô chẳng buồn quan tâm xem Phong Ngữ Hiên sẽ dẫn mình đi đâu, dù là ở đầu thì chỉ cần tránh xa người đàn ông kia ra là được, nhìn vẻ huênh hoang của Phong Ngữ Hiên thì tránh Mục Du Hải chắc cũng không khó.
Không rõ là bao lâu sau, xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự rất yên tĩnh, cửa gỗ lớn kiểu cổ đại, mái ngói đỏ, hai con sư tử đá uy vũ, trước cửa chính còn treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ.
Nhìn qua thì có vẻ như vừa xuyên không về thời cổ đại vậy. Cửa lớn mở ra, Tiểu Kiều Nhi chân thành chạy ra, lúc thấy Hạ Nhược Vũ cô ta cũng không quá bất ngờ, ánh mắt cô ta chỉ lóe lên điều gì đó nhưng đã bị cô ta giấu đi rất nhanh. Dù có thấy thì Hạ Nhược Vũ cũng chẳng có tâm trạng tìm hiểu, thân phận của Phong Ngữ Hiên không đơn giản, thấy Tiểu Kiều Nhi ở đây cũng chẳng có gì
"Cậu Phong, phòng đã được chuẩn bị rồi ạ, cô Nhược Vũ chỉ cần vào ở là được.”
“Kiều Nhi của anh làm việc năng suất thật đấy” Phong Ngữ Hiên ngả ngớn đưa tay ra xoa cắm Tiểu Kiều Nhi.
Ánh mắt hơi băn khoăn của Tiểu Kiều Nhi phút chốc hóa thành vẻ si mê: “Đây là việc em phải làm mà”
Nhìn cảnh này, Hạ Nhược Vũ lại cảm thấy hơi châm chọc, đàn ông lừa con gái nhà người ta lúc nào cũng thuận tay, như vậy, rõ ràng là ánh mắt anh ta. chẳng có chút tình yêu nào nhưng lại ra vẻ thân mật hơn cả mấy đôi tình nhân,
Nghĩ đến mình ngày xưa cũng ngu ngốc tin vào tình cảm của người đàn ông kia giành cho mình, vẻ mặt cô trầm xuống, ánh mắt hiện lên vẻ tự giễu.
Ánh mắt Phong Ngữ Hiên thì khẽ lóe lên, anh ta vẫy tay để người giúp việc trong nhà đi ra dẫn Hạ Nhược Vũ đi vào.
Hạ Nhược Vũ như một con rối gỗ, chẳng phản đối gì mà cứ thế đi theo người ta vào nhà.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Kiều Nhi hỏi: “Cô Vũ có sao không?"
"Sao nào, Tiểu Kiều Nhi của anh ghen đấy à?” Phong Ngữ Hiện tiện tay ôm cô ta vào lòng, chẳng quan tâm đến chuyện xung quanh còn có rất nhiều cấp dưới.
Nếu là người con gái mình yêu thì sao nỡ để người ta thấy cảnh này chứ, Tiểu Kiều Nhi thầm cảm thấy xót xa, nhưng vẫn không nỡ phá vỡ vẻ ngọt ngào này: “Cậu Phong đừng có người mới mà quên mất người cũ là em đấy nhé.”
“Sao lại thế chứ, em là đứa bé anh yêu chiều nhất cơ mà. Để anh đây an ủi tâm hồn bị tổn thương của Tiểu Kiều Nhi nhà chúng ta nhé."
Phong Ngữ Hiên cười ha ha rồi bế cô ta lên, đi nhanh vào trong nhà, đám cấp dưới phía sau thấy vậy nhưng cũng chẳng dám nói gì.
Tiểu Kiều Nhi ngại ngùng rúc vào lòng Phong Ngữ Hiên, khuôn mặt đỏ bừng lên, ngọt hơn cả mật.
“Cậu chủ xấu quá à”.
"Em thích anh xấu mà, cậu đây còn có thể xấu hơn nữa cơ, em có muốn thử không?”
/520
|