Chương 466: Bị dẫn đến
Buổi tối, khi màn đêm buông xuống thì Hạ Nhược Vũ đã ngồi yên trên bề cửa số được mấy tiếng đồng hồ rồi.
Canh cô là một chiếc điện thoại di động nằm yên đó, buổi chiều Phong Ngữ Hiên đã bảo người giúp việc cầm lên, đó cũng chính là điện thoại bình thường cô vẫn hay dùng. Cô cũng chẳng buồn nghĩ xem sao Phong Ngữ Hiên lại có khả năng đó nữa.
Trong căn phòng tối đen đột nhiên có thứ gì đó lóe sáng, Hạ Nhược Vũ vươn tay ra lấy điện thoại theo thói quen, muộn vậy rồi ai lại nhắn gì cho cô vậy.
Là số điện thoại lạ, nhìn giống như tin nhắn rác hoặc tin nhắn quảng cáo thường thấy. Nếu trước kia thì cô sẽ không buồn để ý, cứ vậy xóa hết đi, nhưng hôm nay gặp nhiều chuyện, chẳng hiểu sao cô lại mở tin nhắn ra đọc.
Muốn biết bí mật thì đến bệnh viện thành phố Đà Nẵng Bệnh viện thành phố Đà Nẵng cũng chính là bệnh viện mà Mặc Du Hải đợi.
Không cần nghĩ cũng biết ai là người gửi tin nhắn này, dù biết rõ ý của đối phương là gì nhưng cô vẫn thấy ngực mình nhói lên,
Hóa ra anh lại sốt ruột đến thế, hay là cô gái đã thay cô kết hôn với anh đã sốt ruột lắm rồi nhỉ?
Hạ Nhược Vũ lại nằm vật ra gối, ngẩn mặt ra nhìn căn phòng tối đen như mực, nơi này yên tĩnh đến mức chẳng có tiếng gì cả, cảm giác đau nhói trong tim cô bị phóng đại ra hàng trăm lần, mãi đến khi cô không chịu được, phải nằm nghiêng người ra rồi bắt đầu cuộn người lại, tự ôm chặt lấy chính mình.
Giống như làm vậy thì sẽ không còn đau lòng nữa.
Những cơn gió lạnh lẽo kia vẫn cứ lùa vào tim cô, khiến những dây thần. kinh của cô lạnh như đóng băng rồi vậy.
Mỗi khi cô cảm thấy dao động thì kiểu gì cũng sẽ có người xuất hiện, dội cho cô một chậu nước lạnh, khiến cô phải nhìn rõ sự thật tàn nhẫn trước mặt.
Có phải là ông trời đang nhắc cô rằng cô và Mạc Du Hải không hợp nhau hay không?
Thời gian từ từ trôi qua, từng giây từng phút đầu dài như một thế kỉ vậy, cô thầm cảm thấy vừa bực bội lại vừa mê man.
Đi hay không đi?
Nếu đi thì có lẽ sẽ trúng kế của cô gái kia, nhưng nếu không đi thì cũng chẳng có câu trả lời cho mình.
Hạ Nhược Vũ nằm vậy khoảng mười phút, sau đó đột nhiên bật dậy, nằm chặt điện thoại, đồng hồ trên màn hình thông báo đã mười một giờ kém rồi.
Người ta đã mất công gửi thư khiêu chiến rồi, sao cô lại không tiếp chứ?
Cô quay người, xuống giường, nhanh chóng thay một bộ đồ bình thường, cầm một chuỗi chìa khóa treo gần cửa ra vào, ấn bừa một nút, thấy có một chiếc xe thể thao màu đỏ sáng đèn.
Cô thầm cảm thấy thật mỉa mai, tên Phong Ngữ Hiên này thật là..
Trên đường đi, cô đã thầm tưởng tượng ra rất nhiều cảnh khác nhau. Hạ Nhược Vũ lái xe rất ổn định, nhưng vì bây giờ đang rất bực bội nên cô giẫm mạnh lên chân ga, lao như bay đến bệnh viện.
Cũng may là đêm đã khuya, trên đường chẳng có mấy xe, quãng đường bốn mươi phút đã được rút ngắn lại thành ba mươi phút. Hạ Nhược Vũ dừng xe trước cửa ra vào, nắm chặt lấy chìa khóa xe, tự bơm thêm dũng khí cho bản thân.
Giờ là đêm hôm khuya khoắt, bệnh nhân đã đi ngủ hết rồi, nơi này không chật chội như ban ngày nữa.
Hạ Nhược Vũ nghiêm mặt, chẳng bao lâu sau cô đã tìm thấy số phòng bệnh trong tin nhắn, cô hít sâu một hơi, đang định đá văng cửa ra thì bên trong có tiếng nói đứt quãng.
“Du Hải, trên người em hình như mới mọc ra cái gì đó, anh xem cho em đi.” “Có chuyện gì vậy?”
“Em không biết nữa, hôm nay em vừa mới về đây thì trên người đã bắt đầu ngứa rồi.”
“Gặp chuyện này thì cô phải đi gặp bác sĩ nội khoa chứ không phải tôi.”
“Em đi rồi, nhưng họ bảo là không ra bệnh, bảo em đến gặp anh. Du Hải, anh giận rồi à, đáng ra em không nên làm phiền anh đúng không”
Sau đó có tiếng khóc nỉ non của một cô gái nào đó.
Nghe được tiếng này tức là cửa không khóa, Hạ Nhược Vũ tức giận nằm chặt lại chìa khóa trong tay, tình hình này chắc là cô gái kia bị bệnh nên gọi Mạc Du Hải đến.
Ha ha, cô đến đây làm gì chứ? Họ mới là vợ chồng với nhau, chẳng lẽ cô có thể xông vào bát gian?
Cô thầm biết là mình không nên làm thế này, nhưng cơ thể lại phản chủ, muốn tiến vào để xem thử rồi mới rời đi.
Chỉ cần nhìn qua một lượt thôi, cô chỉ cần xác nhận rằng Mạc Du Hải đến đây không phải là vì cô gái kia, như vậy cô sẽ cho rằng mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi.
Lúc đó Hàn Công Danh làm vậy cũng chỉ để cô hiểu nhầm Mạc Du Hải thôi, biết đâu những bằng chứng kia là giả thì sao?
Hạ Nhược Vũ nghiêng người ngó vào, nhưng vừa nhìn thấy cảnh bên trong
cô đã cảm thấy tim mình thắt lại, nếu như lúc đó cô không sót lại chút tỉnh táo, giữ chặt lấy chùm chìa khóa trong tay thì chắc hẳn cô đã đánh rơi nó xuống đất rôi.
Nhưng có thể là vì cô nắm chặt quá, phần da mềm mại ở lòng bàn tay của cô đã bị phần góc sắc của chìa khóa cào vào, máu tươi chảy từ lòng bàn tay của cô xuống đất.
Nhưng cô lại không thấy đau.
Trong phòng bệnh, cô gái kia yếu ớt ngã vào lòng người đàn ông, che mặt khóc lóc, người đàn ông kia xót xa xoa xoa lưng cô ta, nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ có vài nốt đỏ thôi, bôi thuốc vào là sẽ khỏi”
Đó là sự dịu dàng, kiên nhẫn mà cô chưa từng thấy bao giờ, tình yêu chân thành đúng là số một.
Càng so sánh thì cô lại càng thấy bản thân giống như một tên hề. Nhưng chẳng hiểu sao tim cô lại đau đến như vậy.
Hạ Nhược Vũ quay ngoắt người đi, bỏ trốn khỏi nơi khiến cô không thể thở nổi này nữa.
Cô gái trong phòng bệnh quay mặt về phía cửa phòng, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười thắng lợi. Ngay từ lúc Hạ Nhược Vũ xuất hiện trước cửa phòng là cô ta đã thấy cô rồi, những lời vừa nãy cô ta đã cố tình nói cho cô nghe,
Còn hiệu quả ư, chỉ cần nhìn giọt máu tươi dưới đất, niềm vui trong ánh mắt của cô ta lại càng rõ hơn. "Đứng cho vững vào" Mạc Du Hải nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, nếu cô gái này không phải là do ông nội anh nhét vào để chữa cháy thì anh cũng chẳng có hơi đâu mà phản ứng lại cô ta.
Bây giờ cô ta lại còn có ý ngã vào người anh, nếu còn không hiểu dụng ý của cô ta thì anh đã không phải là Mạc Du Hải nữa rồi.
“Du Hải, cảm ơn anh đã đến khám cho em” Cô gái kia sụt sịt, nhìn anh với vẻ điềm đạm, đáng yêu, chỉ mong được anh thương xót.
Nhưng đối với một người đàn ông không yêu mình thì chẳng có cái gì gọi là thương xót: “Không có việc gì nữa thì tôi ra trước”
Anh vẫn luôn nghĩ đến Hạ Nhược Vũ, chẳng còn tâm trí nào để giải quyết những việc khác.
Nhưng cô gái kia cũng chú ý đến việc này, cô ta cảm thấy ghen tị muốn chết, nhưng ngay sau đó nghĩ đến bóng lưng hoảng hốt của Hạ Nhược Vũ, cô lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Du Hải, muộn thế này rồi, anh có muốn, có muốn về cùng với em không?" Cô ta ngừng lại một chút rồi ngại ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi anh.
Lời mời trong âm thầm của cô ta đã đại diện cho tất thảy. Vẻ mặt Mạc Du Hải trầm xuống, khuôn mặt điển trai của anh không giận mà uy: “Tần Bảo Nhi, cô cũng biết dụng ý của ông cụ rồi, đừng có bắt tôi phải nói nhiều”.
“Du Hải.." Tần Bảo Nhi ngẩng đầu lên, mắt long lanh ngấn, đôi môi đỏ mộng mím chặt lại rồi lại nói với vẻ đau lòng.
Cô gái này chính là Tần Bảo Nhi - người đã từng vừa ý Mạc Du Hải rồi dùng đủ mọi cách để tiếp cận được anh.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nói không rõ ý: "Tần Bảo Nhi, thật ra cô còn có lựa chọn khác nữa mà.
Thoáng chốc, tim Tần Bảo Nhi như rơi xuống vực thẳm, anh biết chuyện kia rồi hả? Không, không thể nào, nếu như anh biết thì chắc chắn anh đã không đến đây rồi.
Cô ta cố ổn định lại nhịp tim, ánh mắt long lanh lúc nãy cũng chuyển sang trạng thái khóc sướt mướt, những giọt nước mắt lăn dài trên má như những viên ngọc trai, cô ta nói với vẻ tự giễu xót xa: “Hóa ra anh vẫn chưa tin em, từ trước đến nay tôi chỉ yêu mình anh mà thôi.”
“Đã vậy thì đừng có yêu tôi nữa” Mạc Du Hải nói xong liền quay người rời đi, bước chân của anh rất vội vàng, dường như có ai đó rất quan trọng đang đợi anh vậy.
/520
|