Chương 467: Lòng như tro nguội
Mặc dù Phong Ngữ Hiên đưa cô đến đây, nhưng anh ta chưa từng hạn chế sự tự do của cô.
Cho nên, lúc này Trần Hạ Thu Phương có thể ngồi trong phòng khách rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phong cách trang trí mang đậm dấu ấn thời đại, cùng một màu gỗ lim. Trên giá còn bày biện rất nhiều đồ cổ mà cô ấy không biết. Có điều nhìn tư thế chắc không giống là đồ giả
Cô ấy vươn thẳng người, nhìn người bạn thân trước mặt, biểu cảm lại chúng xuống: “Nhược Vũ, cậu sao vậy?”
Cô ấy hiểm khi mới dậy sớm, còn muốn khoe một chút, được người ta dẫn một đường qua hành lang dài của nhà thủy tạ, và hàng non bộ, được trải nghiệm cảm giác như nhà quê mới lên thành phố vậy.
Kết quả lại nhìn thấy người bạn thân của mình ngồi ở đó với nét mặt nhợt nhạt đầy vẻ lo lắng. Nếu như bên cạnh có một lẵng hoa, thì cô ấy gần như tưởng rằng cô đây là Lâm Đại Ngọc đang chôn hoa.
“Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp cậu, nhớ cậu rồi”
Thật ra cả đêm Hạ Nhược Vũ không ngủ được chút nào, từ bệnh viện trở về, nằm ở nơi lạ lẫm, mỗi một phút trôi qua như đang giày vò. Xung quanh yên tĩnh giống như muốn chiếm đoạt cả người cô. Nhưng cô không thể làm gì hơn khác là thả mình vào bóng tối vô tận.
Có những lúc đau lòng quá mà đến cả nước mắt cũng không chảy được. Cô cứ mở mắt nhìn cho đến khi trời sáng, sau đó dứt khoát dậy rồi xuống lâu.
Cô cũng không muốn về nhà đối diện với bọn họ, về rồi cũng không biết mở miệng như thế nào. Bởi vì mình liên lụy đến ba mẹ, không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, bởi vì không có cách gì để nói, nên chỉ có thể gọi bạn thân đến.
“Tay của cậu bị sao vậy, còn cả cánh tay của cậu nữa, sao nhiều vết trầy xước như vậy!”
Trần Hạ Thu Phương lúc nãy không chú ý, bước vào vừa nhìn thì phát hiện trên cách tay Nhược Vũ có rất nhiều vết trầy xước, chỗ khuỷu tay còn có miếng vảy màu đỏ thẫm đã đông cứng lại.
Và chỗ đầu gối mà cô dùng tay khác che lại còn quấn một lớp vải khác, máu đang ướm ra lộ màu đỏ.
Trần Hạ Thu Phương sầm mặt lại, đi nhanh tới cô, lấy tay cô ra, mở miếng vải gạt ra, cô ấy nhịn không được gào lên: “Hạ Nhược Vũ, cậu có biết mình đang chảy máu không hả?"
Cái cô ngốc này, bàn tay đã bị thương rồi còn cầm bút làm việc, đây không phải là cố ý khiến cho vết thương không khỏi nối sao.
Trần Hạ Thu Phương vời mới ở nơi khác về, cô ấy cũng không nhìn thấy tin tức ùn ùn kéo đến của thành phố Đà Nẵng. Cho nên cô ấy không hề biết tôi hôm qua đã xảy ra chuyện lớn gì.
Hạ Nhược Vũ rút tay lại, từng chút từng chút quấn vải gạt đã thấm máu lại, cô bình tĩnh nói: “Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận bị ngã thôi"
“Tối qua cậu đi ăn trộm hay sao mà bị ngã rồi cũng không biết đến bệnh viện xử lý vết thương?" Trần Hạ Thu Phương nhịn không được lườm cố. Xem cô ấy mù hay sao, lòng bàn tay rõ ràng là bị đâm rách bởi đồ vật cạnh góc sắc bén, còn nói là bị ngã nữa.
Sao không lên trời mà sánh vai với mặt trời đi.
Hạ Nhược Vũ lùi ra sau, cả người uể oải dựa vào ghế xoay, dửng dưng nhìn cô ấy: “Đúng đó, đi ăn trộm đấy, cho nên mới gặp báo ứng rồi đây"
Vẻ đau khổ trong ánh mắt cô lại rõ ràng như thể.
Nếu như cô không ngu xuẩn như thế, thì cũng sẽ không lựa chọn tin tưởng Mạc Du Hải mặc dù có rất nhiều điểm khả nghi, để rồi đến cuối cùng không có cách nào chấp nhận được sự thật. Nếu như cô không ngủ xuẩn thì cũng sẽ không chạy loạn làm bản thân mình ngã thảm hại tồi tệ như thế này.
Vừa đáng thương vừa xót xa.
“Tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề rồi đấy, đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện xử lý vết thương. Nếu cậu đụng nước sưng viêm lên, đến lúc đó chảy máu chảy mủ, thì càng khó chịu hơn.”
Trần Hạ Thu Phương không muốn thấy có như vậy, nên kéo cô ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ không để lộ cảm xúc gì trên mặt cả, rút tay ra khỏi tay cố ấy, cả mặt không có ác ý, cười nói: “Không sao, vết thương nhỏ này không cần phải đến bệnh viện, qua mấy ngày đóng vảy là khỏi rồi”
"Cậu điên rồi? Thế này mà cậu gọi là vết thương nhỏ, nếu cậu không xử lý vết thương thì được, tôi nói với bác sĩ Hải yêu dấu của cậu là tối qua cậu đi ăn trộm”
“Đừng" Đúng như dự đoán, nhắc đến Mạc Du Hải thì khuôn mặt điềm đạm của Hạ Nhược Vũ liền có chút thay đổi.
Cô ấy biết ngay là chắc chắn tình cảm của hai người xảy ra vấn đề gì rồi, cô Lấy vừa bất lực vừa đau xót thở dài: “Nhược Vũ, hà tất gi cậu phải như vậy, chuyện lớn gì không thể giải quyết được, cứ phải giày vò bản thân”.
Không lẽ bây giờ người ta đang có xu hướng hiểu lầm? Cô ấy chứng kiến sự cực khổ và khó khăn của hai người trong suốt chặng đường.
Hạ Nhược Vũ đau nhói trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi
không sao, đợi lát nữa tôi sẽ khử trùng vết thương rồi băng lại"
Cô chỉ là không muốn khiến bản thân quên cái đau này quá nhanh.
“Hay là cứ để tôi làm cho, cậu đợi ở đây, nghĩ xem thử lát nữa giải thích như thế nào với tôi.”
Trần Hạ Thu Phương tự chạy ra ngoài, tìm một tiệm thuốc, mua vải gạt, bông y tế với thuốc sát trùng quay về.
Lúc quay về, Trần Hạ Thu Phương nhìn thấy Hạ Nhược Vũ không động đậy vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy cô ấy rời đi, tựa như một bức điêu khắc không có mạng sống. Cô ấy nhìn thấy mà trong lòng cũng đau buồn theo.
Bởi vì cô ấy quả rõ tình cảm của Nhược Vũ đối với Mạc Du Hải, cho nên mới cảm thấy không đáng thay Nhược Vũ.
Nếu như chịu đựng đau khổ của một người như thế này thì cô ấy thì cả đời không biết thế nào gọi là tình yêu. "Đưa tay ra đi." Lúc Trần Hạ Thu Phương nói thì quay lại biểu cảm bình thường, cô ấy tiện tay kéo một cái ghế cho mình.
Hạ Nhược Vũ ngoan ngoãn đưa tay ra, nhìn cô bạn thân mở miếng vải gạt ra, rồi dùng cái nhíp gắp miếng bông có thuốc sát trùng, xoa lên vết thương đang bắt đầu viêm lên của cô.
Nước cồn chạm vào vết thương của cô, cô đau đến nhíu mày, gương mặt nhỏ hơi tái, cho dù là như vậy nhưng trong cả quá trình cô không hề kêu đau một tiếng nào.
Làm xong mọi việc thì Trần Hạ Thu Phương quan sát kĩ cô một lượt, nhìn thấy không còn vết thương nào mới thở phào một hơi: "Được rồi, đã xử lý xong rồi, cậu có thể nói được rồi chứ?
Trên thực tế, vết thương trên đầu gối Hạ Nhược Vũ cũng rất nghiêm trọng, có điều cô không muốn để cho bạn thân biết: "Tối hôm qua tôi phát hiện tôi chính là một kẻ ngốc bị người ta chơi đùa
"Cậu sẽ không nói là Mạc Du Hải lừa cậu đấy chứ?" Mặc dù Trần Hạ Thu Phương có nghĩ qua trong đầu, nhưng mà lúc nghe được thì thật sự vẫn có chút ngạc nhiên.
“Anh ta sẽ không có một đứa con riêng bên ngoài đấy chứ?” Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Hạ Thu Phương, dựa vào tình cảm của Mạc Du Hải đối với Nhược Vũ, thì ngoài khả năng này ra, cô ấy không nghĩ ra được chuyện long trời lở đất gì mà có thể khiến Nhược Vũ thất vọng như vậy.
Hoặc có thể nói chính xác hơn là lòng như tro nguội.
Cô ấy không đợi Hạ Nhược Vũ mở miệng, lại tiếp tục nói: “Không lẽ cậu nhìn thấy Mạc Du Hải thuê phòng với người phụ nữ khác, hay là đến bệnh viện vào khoa sản, không đúng, anh ta là bác sĩ khoa sản, người phụ nữ đó có thai rồi?"
Chỉ có mấy phút mà trong đầu Trần Hạ Thu Phương đã có N cái kịch bản. Người đàn ông phụ lòng Mạc Du Hải sao có thể ức hiếp Nhược Vũ như thế
này.
Hai người không bệnh không tật cùng vào bệnh viện, không phải đi khám bệnh lậu thì chắc chắn là đi siêu âm bụng rồi.
Đương nhiên cô ấy thà tin là cái đôi “gian phu dâm phụ" đó đi kiểm tra bệnh lậu, có điều điều này không có khả năng lắm.
Hạ Nhược Vũ né tránh ánh mắt, cô lắc đầu: “Không phải những điều này, mà là từ lúc anh ta bắt đầu tiếp cận tôi chính là một ván cờ"
Một ván cờ có thể khiến cho nhà cô không có cách nào vùng lên được, muôn đời muốn kiếp không thể trở lại được.
"Sao lại như thế này chứ". Trần Hạ Thu Phương nghe thấy thì lồng ngực như lửa đốt.
Nhưng không thể này thì sẽ thế nào, dựa vào năng lực của Mạc Du Hải, muốn bố trí một ván cờ không thể chê vào đâu được thì rất đơn giản, nhưng đối với Nhược Vũ mà nói thì như là lưới trời lồng lộng bao vây lấy cô.
Sao có thể như vậy.
/520
|