Chương 68: Anh ta nhất định sẽ chứng minh
"Chẳng phải em vì chuyện anh gặp dịp thì chơi mà không vui sao, nhưng đàn ông bây giờ muốn phát triển, có ai không gặp dịp thì chơi chứ."
Hàn Công Danh ngược lại cảm thấy cô có chút nổi giận vô cớ.
"Tôi chính là muốn tìm cái người không gặp dịp thì chơi ấy.” Trong đầu Hạ Nhược Vũ đột nhiên hiện lên hình ảnh một người, với thân phận của anh ấy, chắc là không cần gặp dịp thì chơi nhi.
Lẽ nào em thật sự không chịu lùi một bước, không nhớ đến tình cảm nhiều năm như vậy chút nào sao?" Trong lòng Hàn Công Danh vẫn luôn cảm thấy Hạ Nhược Vũ đang cố ý làm khó anh ta.
“Là vì nhớ tới, nên mới càng không thể ở bên nhau" Cô chỉ muốn đem ký ức dừng lại ở khoảng thời gian tốt đẹp, không muốn sau này hai người sẽ trở mặt thành thù.
Anh ta đã từng bao giờ khép nép giải thích với một người phụ nữ như vậy đâu chứ, nhưng cô đã không nể mặt, lại còn ba lần hai lượt châm chọc.
Ngọn lửa tức giận phút chốc liền bùng lên, anh ta không thèm suy nghĩ mà nói: “Nhược Vũ, anh thấy rõ ràng là em coi thường anh, cái gì mà nhớ đến, đều là qua loa lấy lệ, chẳng phải em coi thường thân phận của anh sao, cảm thấy một du học sinh nghèo như anh, không xứng với thiên kim tiểu thư như em."
"Đủ rồi, Công Danh, nếu là như vậy thì sẽ không lựa chọn bắt đầu với anh." Hạ Nhược Vũ không ngờ anh ta lại nói như vậy, trong mắt xẹt qua một tia bị thương.
Hàn Công Danh dường như không định bỏ qua như vậy, vẫn tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nếu không phải vậy, thì sao tự dưng em lại chia tay với anh, còn cắm sừng anh, anh là một tên đàn ông, anh cũng cần thể diện."
“Thật không thể nói nổi." Hạ Nhược Vũ cực kỳ tức giận, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, xoay người liên đi.
Hôm nay cô vốn không nên đến đây.
"Hạ Nhược Vũ, hôm nay em đối xử với anh như vậy, em nhất định sẽ hối hận, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy, Hàn Công Danh anh tuyệt đối không phải một tên phế vật vô dụng!"
Anh ta khàn tiếng gào lên cũng không thể kêu lại bóng lưng quyết tuyệt kia, trong mắt Hàn Công Danh tràn đầy một mảnh âm u, đột nhiên nhấc tay đập mạnh lên ván giường.
Bước chân Hạ Nhược Vũ dừng lại ngay trước cửa, vẫn là nhẫn tâm bước ra, khóe mắt không cẩn thận quét đến một bóng dáng hoảng hốt, trong lòng cô cũng hiểu được.
Nơi góc rẽ, Lâm Minh Thư ôm lấy lồng ngực đang điên cuồng đập, âm thầm cảm thấy may mắn, suýt tý nữa là bị Nhược Vũ nhìn thấy rồi.
Nghĩ đến đối thoại của hai người họ, trái tim cô lại một lần nữa cảm thấy trống trải, phải làm tới mức nào thì Hàn Công Danh mới nhìn thấy được sự trả giá của cô.
"Minh Thư."
Sau lưng Lâm Minh Thư cứng đờ, chậm chầm quay người lại, cười khổ với cô: “Nhược Vũ, cậu nhanh như vậy đã ra rồi à."
“Ừm, cũng không nói gì, cậu đứng đây làm gì, có muốn xuống lầu đi dạo một lát không." Dường như hai người họ đã rất lâu rồi chưa cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Lâm Minh Thư gật đầu, đi ra khỏi bóng râm: “Được."
Cả đường xuống lầu hai người đều không lên tiếng, đi đến trước
bãi cỏ rộng lớn.
Lâm Minh Thư mới thở ra được một hơi, có hơi tự giễu mà cười: "Nhược Vũ, có phải cậu cũng cảm thấy mình rất thấp hèn không, anh ấy vốn không quan tâm tới mình, mà mình vẫn không nỡ rời đi."
"Không có, chuyện tình cảm không thể nói được ai đúng ai sai." Hạ Nhược Vũ nhìn mũi chân, ngữ điệu như thường mà trả lời.
Cô chỉ là cảm thấy không đáng mà thôi.
Lâm Minh Thư nắm chặt lòng bàn tay, giả vờ không để tâm mà nói: “Nhược Vũ, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu."
“Ngưỡng mộ mình?" Bị bạn trai cũ cắm sừng thì đáng để ngưỡng mộ sao? Hay là vì một tên đàn ông lăng nhăng, mà khiến cho tình bạn thân tan vỡ.
Lâm Minh Thư dùng sức gật đầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Đúng, lúc cậu học đại học thì là hoa khôi trường, nên cứ theo lẽ tự nhiên mà đến với bạch mã hoàng tử, trong nhà có điều kiện tốt, bố mẹ yêu thường, bạn bè vây quanh, đến nơi đâu cũng là trung tâm của mọi ảnh nhìn."
“Có lẽ là vậy đi." Hạ Nhược Vũ đột nhiên cười lên, nếu không phải đương sự, thì suýt nữa cô cũng tin rằng mình đã may mắn như vậy.
Bạch mã hoàng tử là một tên lăng nhăng, bạn bè vây quanh nhưng người thật lòng thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ lại ít bớt đi một người, còn về bố mẹ thương yêu, cô thừa nhận điều này.
Trong lòng Lâm Minh Thư cực kỳ không thích chuyện Hạ Nhược Vũ chiếm được hết tất cả thiên thời địa lợi nhân hòa, lại còn bày ra bộ dáng không sao cả đó, cứ như đang châm chọc tất cả những nỗ lực của cô ta đều là uổng công.
“Nhược Vũ, sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ."
"Trước giờ mình chưa từng nói chúng ta không phải bạn bè mà" Hạ Nhược Vũ nhìn bệnh nhân đang tản bộ trên bãi cỏ, có cười, có vui, có tràn đầy hi vọng, cũng có rất nhiều về mặt tuyệt vọng, cô cảm thán đây chính là đời người.
Cuộc đời không thể đoán trước được, yêu quý tính mạng, rời xa đàn ông cặn bã.
Lâm Minh Thư còn muốn nói thêm vài lời thương cảm, kéo gần quan hệ của hai người để dễ lót đường cho sau này.
Thì lúc này điện thoại của Hạ Nhược Vũ đột nhiên kêu lên: "Minh Thư, mình đi nghe điện thoại đã nha.”
Cô chỉ chỉ vào điện thoại.
"Ừm." Lâm Minh Thư hơi chớp mắt, không hỏi nhiều, trước kia Nhược Vũ nghe điện thoại chưa từng tránh cô ta, bây giờ đã xa cách tới mức này rồi sao? Hay là người bên kia điện thoại rất đặc biệt đối với Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ vừa thấy điện thoại hiển thị liền biết người nào đó lại bắt đầu thúc giục rồi, lại nhìn thời gian trên điện thoại, không tình nguyện mà bĩu môi, đi qua một bên nghe máy: "Làm gì?"
"Cô đến công lớn đợi tôi."
“Tôi vẫn còn đang thăm bạn trai cũ của mình đây." Cô chính là không thích thuận theo ý anh.
Mạc Du Hải đứng ở hành lang tầng 6, trong tay cầm điện thoại, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng về phía bóng dáng đang âm thầm vui vẻ kia, giọng trầm thấp nhàn nhạt nói: “Xoay người ngẩng đầu, góc năm mươi độ."
“Cái quỷ gì hả?" Tuy trong lòng cô nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt hài hước của người đàn ông, mặt nhỏ lập tức đỏ rực, xoay người ra vẻ không có chuyện gì mà nói: “Biết rồi, đợi anh năm phút, quá hạn không đợi nữa."
Cộp' trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả dũng khí quay đầu cũng không có.
Mạc Du Hải hơi nhếch khóe miệng, cất điện thoại đi.
Du Hải, sao thế?" Thân thể của Lục Khánh Huyền đã tốt hơn nhiều, một mình cũng miễn cưỡng có thể tự xuống đất được, nhìn
thấy ý cười ở khóe miệng Mạc Du Hải, cô ta tò mò hỏi.
“Không có gì, đã không còn sớm nữa, anh phải đi khám đây, em nhớ phải ăn cơm." Nói xong anh trực tiếp rời đi, không cho cô ta một chút cơ hội phản ứng lại.
Lục Khánh Huyền cắn môi, khuôn mặt tràn đầy thất vọng, vô ý nhìn xuống bãi cỏ dưới lầu, nhìn thấy nơi đó có một bóng người quen thuộc, cô ta dùng sức cắn mạnh đến mức rách môi, khiến nó chảy ra những tia máu.
Lại là cô, Hạ Nhược Vũ!
Dưới lầu, Lâm Minh Thư nhìn thấy sau khi Hạ Nhược Vũ cúp điện thoại thì vẻ mặt có hơi kỳ quái, đó là một loại ảo não không thể nào hình dung được, đúng, chính là ảo não.
Nói ảo não thì lại càng giống hờn dỗi hơn, lẽ nào bên kia điện thoại là một người đàn ông, nếu là vậy thì tốt quá.
Cô ta không cần phải làm ra chuyện tổn thương đến Nhược Vũ nữa rồi.
“Nhược Vũ, sao thế, là ai khiến cậu không vui sao?"
Hạ Nhược Vũ rất tùy ý mà nói: "Chỉ là một người bạn bình thường, là thời gian không còn sớm nữa, mình đi trước đây, Công Danh giao cho cậu đó, nếu anh ta ức hiếp cậu, mình nhất định sẽ ra mặt giúp
cậu."
"Được." Lâm Minh Thư cười cực kỳ dịu dàng, đưa mắt nhìn theo bước chân có chút vội vàng của cô, thì càng chắc chắn với suy nghĩ trong lòng.
Người vừa nãy gọi điện thoại cho Nhược Vũ chắc chắn là đàn ông, hơn nữa còn có quan hệ không tầm thường, vốn định lén đi theo, nhưng lại sợ bị cô phát hiện nên thôi.
Nhưng mà ngày tháng còn dài, rồi cô ta cũng sẽ biết người đàn ông đó là ai thôi.
/520
|