Chương 69: Tôn nghiêm của tôm hùm đất ở đâu
Hạ Nhược Vũ nhìn đồng hồ chờ, bốn phút 35 giây, người đàn ông mới từ từ đi tới.
"Đi thôi."
“Từ từ, còn thiếu một người.”
Mạc Du Hải ánh mắt giảo hoạt, nhíu nhíu mày, "Còn có ai"
“Đương nhiên là còn có tôi, Du Hải cậu lén lút đưa Nhược Vũ ăn đồ ăn ngon mà không thèm gọi tôi, như thể có nghĩa khí không hả?" Kiều Duy Nam vừa phía khác đi tới.
Mạc Du Hải không để ý đến anh ta, chuyển ánh mắt đến người phụ nữ đang đắc ý "Cô gọi cậu ta tới?"
“Đúng vậy, ăn cơm đương nhiên là nhiều người thì càng nào nhiệt." Hạ Nhược Vũ khoe khoang quơ quơ di động.
Mạc Du Hải không nói gì nữa, "Thể thì đi thôi.”
"Được." Hạ Nhược Vũ còn tưởng rằng anh ta sẽ không vui, thấy anh ta không có phản ứng gì, trong lòng hơi hơi có chút không dễ chịu.
Kiều Duy Nam nói, "Hai người đều không thèm để ý đến tôi."
"Thùng cơm không có tư cách nói chuyện."
Nghe thấy thế Kiều Duy Nam càng khóc không ra nước mắt.
Hạ Nhược Vũ ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên,
Ngoại trừ Mạc Du Hải vẻ mặt bình thường, hai người còn lại đều
oán giận.
Ba người đi tới một nhà hàng hải sản, Hạ Nhược Vũ không để ý gì nhiều, bàn tay nhỏ thoăn thoắt gọi món, "Tôi muốn cái này, còn có cái kia, đúng đúng, cái này cũng muốn, muốn cay, rất cay, đặc biệt cay."
Cô chính là kiểu người ăn không cay không thấy ngon, lại còn thích ăn cá, cá gì cũng thích, đặc biệt là món cá chua cay.
Đột nhiên một bàn tay xuất hiện trước mặt, cầm lấy menu, ngữ khí nhàn nhạt nói. “Hơi cay, không cần nữa.”
"Vâng." Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt, rồi khuôn mặt ửng đỏ như thiếu nữ hoài xuân ôm thực đơn rời đi, không nói thêm gì nữa.
Hạ Nhược Vũ trừng mắt, "Có nhầm không, tôi còn chưa gọi xong, tôi muốn đặc biệt cay.”
Nam sắc hại người!
"Đúng vậy, không cay thì ăn làm sao được." Kiều Duy Nam cũng là kiểu người ăn không cay không thấy vui, liền bất mãn phụ họa.
Hạ Nhược Vũ lập tức gật đầu đồng tình.
Mạc Du Hài liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói, “Ai trả tiền?"
Không biết miệng vết thương của bản thân còn chưa có lành, còn dám đòi ăn cay đặc biệt.
Hai tên keo kiệt lập tức không nói gì nữa, tuy rằng bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng khó khăn lắm mới có người mời, sao thể xuất tiền trong túi mình ra được.
Hoài công phản đối, hai người thôi thì đành đồng ý.
Hạ Nhược Vũ còn không quên nói thêm một câu, "Mời ăn cơm, không biết chủ phải theo khách sao?"
"Tôi tưởng khách nghe theo chủ." Mạc Du Hải khinh thường nói.
Cô liền không phản bác được nữa.
Kiều Duy Nam vỗ vỗ vai cô đồng tình nói, "Đừng để ý, cậu ta có thể khiến người khác tức chết không cần đến mạng."
Trong giây lát cảm thấy có ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía bàn tay anh ta, Kiều Duy Nam thu tay về, nhìn lại, nhưng không thấy
g
“Làm sao vậy?" Hạ Nhược Vũ nhìn anh ta có chút kỳ quái.
“Không có gì, mau tìm vị trí ngồi, tôi sắp chết đói rồi." Anh ta có chút hồ nghi sờ sờ cái ót, chẳng lẽ là ảo giác?
Ngồi vào ghế, Kiều Duy Nam lại bắt đầu không chịu nổi mở miệng nói, “Du Hải, cậu đi một buổi sáng, phụ khoa cũng chưa có người?"
“Đồ ăn còn không bịt được miệng cậu?" Anh không thèm liếc mắt, đáp.
“Bây giờ còn chưa có đồ ăn mà, Nhược Vũ, tôi tưởng cô đã trở về, sao cô còn đụng phải cậu ta." Kiều Duy Nam chính là một kẻ thích lảm nhảm, mồm miệng không lúc nào yên tĩnh.
Hạ Nhược Vũ vừa sắp chén đĩa vừa đáp, "Tôi đi thăm một người bạn."
Trong lòng cô vẫn còn oán giận, Mạc Du Hải nhỏ mọn như vậy, sao lại mời ăn cá hầm cải chua, quả nhiên người càng có tiền càng keo kiệt.
"Bạn nam hay bạn nữ hay người yêu?
Hạ Nhược Vũ ánh mắt sao ngời, hào hứng trả lời, "Bạn trai tôi."
Tuy rằng là bạn trai cũ, nhưng cô cũng đâu có nói sai, chỉ là thiếu một chữ “cũ” mà thôi.
“Sao trùng hợp thế, ở bệnh viện, hai người cũng đều cùng xui xẻo bị thương cùng nhau." Kiều Duy Nam cũng không kinh ngạc lắm, bởi vì trong tiềm thức của anh ta, anh ta cho rằng Mạc Du Hải nói dối anh ta, hai người bọn họ chắc chắn không có khả năng kết hôn với nhau.
Hơn nữa Lục Khánh Huyền còn vì bạn tốt mà bị thương, hai người
bọn họ càng không thể.
Hạ Nhược Vũ nhìn nhìn người nào đó, “Còn có chuyện trùng hợp hơn, còn ở cùng một tầng với bạn gái anh ta, cách nhau cũng không
xa."
“Thế thì đúng là không còn gì để nói." Kiều Duy Nam thổn thức nói.
“Du Hải, quan hệ của cậu với Lục Khánh Huyền chuẩn bị gương vỡ lại lành?"
Mạc Du Hải ảnh mắt sâu thẳm liếc về phía Kiều Duy Nam, thong thả ung dung nói, “Từ khi nào mà ăn một bữa cơm cũng bị biến thành buổi đàm luận linh tinh thế này."
“Phụt" Hạ Nhược Vũ đang chuẩn bị uống nước không nhịn được, phun nước vào người Kiều Duy Nam phía đối diện, cô cố nhịn cười khiến khuôn mặt đỏ bừng.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
Mạc Du Hải chẳng mấy khi tâm trạng tốt, đưa cho cô tờ giấy ăn, cũng không thèm nhìn khuôn mặt vặn vẹo khó coi của bạn mình, nói. “Cái này gọi là quả báo nhãn tiền."
“Khụ khụ, khụ..." Hạ Nhược Vũ lại bị sặc nước lần nữa, vội cầm lấy tờ giấy ăn trong tay Mạc Du Hải, che miệng lại, rất sợ chẳng may nước mũi phun ra, như thế thì mất mặt chết mất.
Có điều miệng đàn ông có phải đều độc ác như vậy, cảm giác như lúc này Kiều Duy Nam đã tan theo cơn gió vừa thổi qua.
Kiều Duy Nam dùng giấy ăn lau lung tung một hồi, tức giận trừng mắt nói, “Du Hải, chúng ta có phải bạn hay không hả? Cậu mà còn như vậy là sẽ mất đi một người bạn tốt nhất trên đời đấy, đừng để đến lúc đó hối hận không kịp.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, hai tô cá lớn được bưng lên, một tổ nấu bình thường, một tổ chua cay.
Còn có các loại rau và tôm hùm đất.
Ngửi mùi thơm từ đồ ăn, Hạ Nhược Vũ lập tức cảm thấy bụng kêu ột ít, canh bồ câu buổi sáng không biết tiêu hóa đâu hết rồi, với tay lấy tôm hùm đất ăn khai vị.
Co điều tay của cô bị thương nên không dám dùng sức, lột tôm đất phải cố hết sức, húp chút nước, vị cay xông thẳng lên.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ vươn qua, lấy con tôm hùm đất từ trong bát của cô, nhẹ nhàng bóc vỏ.
Cô lột vỏ tôm nhìn giống như đồ tể, còn người nào đó thì lột tôm nhìn rất nghệ thuật đẹp mắt.
Thế giới này quả nhiên không công bằng, không đợi cô cảm thản xong, một con tôm đã được bóc vỏ, nhúng qua nước được đặt ngay ngắn trong đĩa của cô.
Hạ Nhược Vũ lập tức nói, “Anh nhúng tôm hùm đất vào nước, nó còn là nó trước đây sao? Nó còn có thể gọi là tôm hùm đất xào cay ư? Xin hãy trả nó tôn nghiêm của tôm hùm đất"
/520
|