Lưu Kinh Húc là một tuyển thủ nghiện nghiên cứu thẻ bài, bình thường không hề chú ý tới mấy tin tức liên quan tới các câu lạc bộ lớn khác, những tin đồn truyền đi rất náo nhiệt, ai ai cũng biết hết, chỉ riêng anh vẫn mơ hồ tỏ vẻ “chuyện gì xảy ra vậy?”. Trong group chat của các tuyển thủ liên minh, anh cũng là một trong những kẻ lặn ngụp rất lâu mãi chưa từng trồi lên, chỉ cần không đụng tới câu lạc bộ Quỷ Ngục, thì đống chuyện to nhỏ khác của những câu lạc bộ kia dù có nháo tung cả trời đất cũng không liên quan tới anh.
Nhưng hôm nay, anh lại không thể không chú ý tới sự kiện thẻ bài chỉ định chết tức thì đang làm mưa làm gió gần đây —— bởi vì tấm thẻ Sa Tăng này đã nhằm vào toàn bộ thẻ bài yêu quái của mình!
Thứ mạnh nhất của thẻ bài yêu tộc là tất cả thẻ đều có hai hình dạng, biến ảo khó lường, rất khó giết chết.
Mà sự xuất hiện của “Sa Tăng” hoàn toàn thay đổi cục diện này. Với kỹ năng “Bảo trượng hàng yêu”, dù là đang ở trong hình dạng yêu quái, hay biến hóa thành người thì chỉ cần là thẻ bài yêu quái đều có thể phát động hiệu quả chết tức thì. Nếu là cao thủ, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt nhất gọi ra Sa Tăng, giết chết những tấm thẻ quan trọng như Hồ Yêu, Yêu Quái Mèo của anh thì sẽ lập tức gây xáo trộn hoàn toàn mạch thi đấu, đánh vỡ được liên kết khống chế của anh.
Lưu Kinh Húc nhíu mày, cẩn thận quan sát thẻ bài Sa Tăng.
Quy Tư Duệ thấy anh rơi vào trầm tư, không nhịn được nói: “Anh Húc, anh có cách phá giải không?”
Câu lạc bộ Quỷ Ngục không có nhà thiết kế thẻ bài riêng, người phụ trách thiết kế thẻ bài chính là Lưu Kinh Húc. Mỗi lần thi đấu đoàn chiến, làm sao để phối hợp thẻ bài, thiết lập set thẻ thế nào đều do Lưu Kinh Húc trấn giữ, cách lý giải thẻ bài của anh rất toàn diện. Có điều, đây là một người chậm chạp điển hình, làm gì cũng lạc mất nửa nhịp, anh đột nhiên trầm tư, hệt như linh hồn đã bay đi đâu đó, tiểu Quy hỏi anh cũng chẳng nghe thấy.
Quy Tư Duệ tiếp tục gọi anh: “Anh Húc? Anh nghe thấy em nói chuyện chứ?”
Lưu Kinh Húc cúi đầu, tiếp tục yên lặng…
Quy Tư Duệ bất đắc dĩ nhìn về phía sư phụ, Trịnh Phong hơi khó chịu nói: “Anh rất tò mò kỹ năng Tào Xung cân voi này sẽ kết toán thế nào? Thế này đi, trước tiên em hãy thăng cấp cho ba tấm thẻ này lên max sao, chúng ta vào đấu trường thực chiến thử.”
Quy Tư Duệ cũng rất muốn thử hiệu quả của thẻ bài khi thực chiến, lập tức gọi hội trưởng công hội Quỷ Ngục tới, trực tiếp lấy nguyên vật liệu trong công hội, đẩy ba tấm thẻ bài lên max cấp.
Cả hai xoay người rời đi, tới phòng huấn luyện ngồi xuống, đội mũ giáp đăng nhập vào game.
Lúc này, Lưu Kinh Húc trầm tư nãy giờ mới hồi thần: “Anh nghĩ ra một biện pháp… A? Mọi người đâu rồi?”
Anh có hơi nghi hoặc, nhìn quanh bốn phía thì thấy cả lão Trịnh lẫn tiểu Quy đều đã biến mất. Hội trưởng nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của anh, dở khóc dở cười nói: “Anh Húc, hai người họ đều tới phòng huấn luyện rồi, lão đại bảo muốn đánh thực chiến để xem hiệu quả thẻ bài.”
Lưu Kinh Húc “À” một tiếng, xoay người đi theo.
Trong phòng huấn luyện, Trịnh Duy và Quy Tư Duệ mở đấu trường tư nhân ở sao Phượng Hoàng, cài mật mã 7895 thường dùng.
Lưu Kinh Húc vào game, theo danh sách bạn tốt mà tìm tới đấu trường của bọn họ, điền mật mã bước vào đứng ngoài quan sát, lúc này, sư đồ hai người đã bắt đầu trận chiến, tiểu Quy cằm thẻ bài Tào Xung nhằm vào sư phụ mình, còn lão Trịnh thì cầm thẻ bài Chung Quỳ nhằm vào thẻ quỷ.
Trước tiên, tiểu Quy tùy tiện triệu hồi một tấm Quỷ Chết Treo, Trịnh Phong lập tức mở kỹ năng Chung Quỳ bắt quỷ —— Chung Quỳ mở túi càn khôn, bắt Quỷ Chết Treo vào trong túi.
Lưu Kinh Húc đừng ngoài quan sát lên tiếng nhắc nhở: “Giết chết Chung Quỳ thử đi, xem có thể thả quỷ trong túi ra không?”
Quy Tư Duệ cũng tính như vậy, lập tức gọi ra Lệ Quỷ có lực sát thương mạnh nhất, một bàn tay lao tới cào Chung Quỳ có điểm thủ cực thấp. Tiếp đó, mọi người nhìn thấy Chung Quỳ hóa thành một sợi khói xanh, biến mất không thấy đâu, quỷ trong túi cũng biến mất không tung tích.
Ba người nhìn nhau.
Một lát sau, Lưu Kinh Húc mới suy đoán: “Có thể Nguyệt Bán thiết lập Chung Quỳ là sứ giả ở thế giới quỷ, nếu bị tấn công sau khi bắt quỷ, hắn sẽ biến mất cùng với con quỷ vừa bắt được, quỷ bị bắt không thể thoát ra, đây có thể được xem như một dạng biến đổi của chỉ định chết tức thì.”
Dù sao thì Nguyệt Bán cũng nổi danh nhờ làm thẻ “chết tức thì”, chắc chắn sẽ không từ bi tới mức thả ra con quỷ đã bị bắt. Quy Tư Duệ chẳng hi vọng gì lớn, nhưng tận mắt nhìn thấy quỷ nhà mình bị bắt đi như vậy cậu cũng có chút khó chịu.
Trịnh Phong cau mày: “Thử Tào Xung đi.”
Tào Xung max cấp có máu và thủ đều không cao, lực công kích 0, nhìn thôi cũng đủ thấy tấm thẻ này đơn giản là một thẻ chiến thuật chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.
Trận chiến bắt đầu, Trịnh Phong gọi ra Voi Trắng của mình. Voi trắng to lớn có thân hình cao hơn ba mét, bốn chân y hệt những cột đá khổng lồ, khi chạy sẽ khiến cả mặt đất chao đảo, khí thế đủ để vô số đối thủ phải kinh sợ.
Quy Tư Duệ trông thấy Voi Trắng của sư phụ xuất hiện, lập tức xử dụng kỹ năng “Cân voi”.
Cậu thấy mô hình chiếc thuyền nhỏ trong tay nhóc thần đồng đột nhiên phóng đại, nhốt Voi Trắng khổng lồ vào trong thuyền, Voi Trắng bị dính hiệu quả “đang cân” kẹt ở trong thuyền, không thể di động, cũng chẳng thể phóng kỹ năng, sau đó, Tào Xung ở bên cạnh thuyền ngồi xổm xuống, thành thành thật thật quan sát thân thuyền.
Cả ba: “…”
Tụi tui đang thi đấu đó, nhóc đừng có quậy được không hả? Bộ nhóc chạy lên đấu trường để cân voi thích hợp lắm sao?!
Trịnh Phong nhìn thấy hình ảnh kỳ quái này thì bị chọc tức tới bật cười: “Tên tác giả tấm thẻ này nghĩ gì vậy? Đưa một đứa nhỏ cầm thuyền đồ chơi tới để cân voi của tôi???”
Lưu Kinh Húc đề nghị: “Thử giết Tào Xung đi?”
Trịnh Phong tùy tiện vung chiêu Thạch linh, một chiêu thức bình thường bay tới, Tào Xung có phòng ngự cực thấp liền chết.
—— nhưng chiếc thuyền kia của Tào Xung vẫn còn đó, voi cũng ở trong thuyền, không ra được.
Quy Tư Duệ đột nhiên nhớ tới một điểm quan trọng: “Em nhớ là trong miêu tả kỹ năng của Tào Xung có một đoạn —— cho tới khi Tào Xung cân xong mới dừng lại. Vậy chẳng lẽ vẫn chưa cân xong sao?”
Trịnh Phong phát điên: “Nhóc đó định cân tới bao giờ hả?”
Lưu Kinh Húc bình tĩnh đáp: “Voi của anh quá nặng, chắc mất mấy tiếng mới xong đi.”
Trịnh Phong: “…”
Vậy nên sau này ở trên đấu trường, người khác đang chiến đấu rất kịch liệt, còn nhóc Tào Xung này lại từ từ chầm chậm dùng thuyền đi cân voi sao? Kho dữ liệu cũng quá tùy tiện rồi, sao lại có thể đồng ý loại thiết lập quái dị này chứ?
Bắt voi vào trong thuyền không thể di động, không thể thả kỹ năng, mặc dù không tính là chỉ định chết tức thì, voi vẫn sống sờ sờ ra đó, hơn nữa còn là đầy máu, thế nhưng lại có thể phế bỏ tác dụng khiên thịt của voi trong đoàn chiến, còn sống cũng chẳng khác chết là bao.
Lưu Kinh Húc giải thích: “Kỹ năng [Cân voi] này của Tào Xung cùng loại với ‘kỹ năng trục xuất’, chính là chỉ định một tấm thẻ bài trục xuất ra khỏi đấu trường, làm mất đi hiệu quả chiến đấu, cũng là một loại thẻ chiến thuật một đổi một, tôi nhớ là nhà thiết kế thẻ bài chủ chốt của Chúng Thần Điện đã từng làm ra loại thẻ này rồi.”
Trịnh Phong thở dài: “Tôi thật phục tên tác giả này!”
Lưu Kinh Húc vô cùng hứng thú với vị tác giả này, xoay đầu lại hỏi: “Hội trưởng, cậu điều tra được thân phận của tác giả này chưa?”
Hội trưởng của Quỷ Ngục rất ít xuất hiện, làm gì cũng thích lén lút. Nghe vậy hắn lập tức trả lời: “Đã âm thầm điều tra rõ ràng, ID của Nguyệt Bán là Chú Béo, là một nhà thiết kế lập nghiệp từ chợ đen, hình tượng trong game là một ông chú mập mạp rất thân thiện, gần đây mở tiệm chuyên bán thẻ bài chết tức thì, hiện tại vẫn chưa phát hiện hắn ta có quan hệ gì với bất luận một công hội nào.”
Quy Tư Duệ gãi gãi đầu: “Sư phụ, chúng ta nên làm gì đây?”
Lưu Kinh Húc nghiêm túc nói: “Thiên phú chế thẻ của người tên Chú Béo này thật không tồi, nếu trước mắt hắn vẫn chưa hợp tác với một công hội nào, chúng ta có thể đưa ra điều kiện tốt nhất để mời hắn, tôi cũng rất muốn cùng hắn nghiên cứu và thảo luận một chút về ý tưởng thiết kế thẻ bài.”
Tên điên cuồng nghiên cứu gặp được một nhà thiết kế có thiên phú thế này đương nhiên là muốn giao lưu với đối phương.
Trịnh Phong sờ sờ cằm trầm tư một hồi rồi nói: “Cái ‘điều kiện tốt nhất’ mà cậu nói chắc không chỉ là tiền lương nhỉ?”
Lưu Kinh Húc gật gật đầu: “Tôi nghĩ, những câu lạc bộ khác chắc đã từng lôi kéo hắn, đưa ra điều kiện không tồi, nhưng tới bây giờ hắn vẫn bán thẻ tự do, có thể giải thích là điều kiện của mấy câu lạc bộ kia không hề lay động được hắn. Nếu tôi đoán không sai, thứ hắn để ý chính là bản quyền của thẻ bài, những câu lạc bộ khác không dám mạo hiểm để hắn nắm giữ bản quyền. Còn anh, lão Trịnh, phải xem anh có dám mạo hiểm hay không.”
Trịnh Phong trầm mặc một hồi rồi quyết đoán gật đầu: “Tôi có thể từ bỏ bản quyền thẻ bài của hắn, nhưng để tránh hắn mang thẻ bài đi ăn máng khác, hoặc tiết lộ cơ mật của câu lạc bộ, trên hợp đồng cần phải thêm một chút điều kiện hạn chế, cậu thấy sao?”
Lưu Kinh Húc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi cảm thấy là có thể. Điều kiện này đã hoàn toàn ngang hàng với đãi ngộ của nhà thiết kế chủ lực lợi hại nhất toàn liên minh rồi.”
Quy Tư Duệ lo lắng nói: “Hắn sẽ đồng ý ư?”
Trịnh Phong cười đáp: “Chúng ta đã đưa ra điều kiện tốt nhất rồi, chắc là hắn sẽ đồng ý.”
***
Cùng lúc đó, trong group chat của liên minh tuyển thủ.
Diệp Trúc: “Ha ha ha ha, cho tui cười cái nữa, lần này tới phiên toàn bộ Quỷ Ngục xui xẻo luôn! Để tui cho mọi người nhìn thử ba tấm thẻ bài trong cửa hàng Chú Béo nha —— Chung Quỳ bắt quỷ, Sa Tăng hàng yêu, Tào Xung cân voi.”
Dù sao thẻ hệ bướm của cậu cũng đã hoàn toàn bị nhằm vào, giờ cậu chẳng có chút áp lực gì, cứ thế tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác.
Hai ngày nữa sẽ khai mạc mùa giải thứ mười, vào khoảng thời gian này mấy năm trước, trong group hầu như chỉ thảo luận về mấy vấn đề như sửa đổi quy chế thi đấu của mùa giải mới, chia bảng thế nào, ai sẽ báo danh thi đấu cá nhân, nhưng năm nay lại đột ngột thay đổi, mấy hôm nay cả group chỉ luôn thảo luận về chuyện thẻ bài chỉ định chết tức thì.
Diệp Trúc là một thiếu niên hoạt bát, lúc đầu, sau khi cười cợt Đường Mục Châu rồi chính mình bị nhằm vào cũng đã ngoan ngoãn yên tĩnh một ngày, rốt cuộc hôm nay lại trồi lên bắt đầu cười đám người hệ thủy và hệ thổ. Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa hàng thẻ bài, có mật báo của cậu, nhóm người không chú ý tới cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán trong group đều có thể biết được hôm nay cửa hàng bán ra thẻ mới gì.
Nhìn ba tấm thẻ mới này, tất cả mọi người đều cười thầm: lão Trịnh thật đáng thương, voi cũng bị tóm vào trong thuyền để cân, ha ha ha. Tiểu Quy và Kinh Húc cũng rất thảm, một tên bị bắt thẻ, một tên thì thẻ bị chết tức thì.
Trịnh Phong bất đắc dĩ lên tiếng: “Lão Nhiếp có onl không? Ông không định lên tiếng sao?”
Nhiếp Viễn Đạo bị điểm danh cũng xuất hiện, giọng nói trầm thấp thản nhiên: “Tôi còn có thể nói gì? Chúc mừng cả ba trúng thưởng hả?”
Trịnh Phong: “…”
Chúc mừng cái mông ấy! Bộ không phải tại cái miệng xúi quẩy của mi hại chết à?!
Trịnh Phong liếc mắt, không khách sáo nói: “Cái miệng xúi quẩy của ông nguyền thật chuẩn! Hôm qua ông vừa bảo thẻ quỷ và voi đều sẽ không bị nhằm vào, hôm nay liền xuất hiện thẻ nhắm vào cả quỷ lẫn voi!”
Quy Tư Duệ hùa theo: “Đúng vậy. Nhiếp thần, có phải anh hợp tác với Chú Béo, cung cấp ý tưởng cho hắn đúng không?”
Lưu Kinh Húc chưa từng lên tiếng trong group chat cũng hiếm thấy mở miệng nói một câu: “Tôi cũng thấy Nhiếp thần rất khả nghi.”
Nhiếp Viễn Đạo: “????”
Trời đất chứng giám! Hắn và Chú Béo làm sao mà hợp tác được hả? Trước đó hắn mới chính là kẻ bị nhằm vào đó biết không?
Một đám người bắt đầu bao vây tấn công Nhiếp Viễn Đạo, Sơn Lam đau lòng khi sư phụ bị biến thành bia ngắm, không nhịn được đứng ra giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm mà, sư phụ tôi không có hợp tác với Chú Béo, nếu không thì tại sao thẻ chim của tôi cũng bị nhằm vào chứ?”
Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai khiến mọi người nhanh chóng bừng tỉnh.
Cũng đúng nhỉ? Nếu Nhiếp Viễn Đạo hợp tác với Chú Béo thì cũng không nên trực tiếp hố đồ đệ nhà mình chứ? Sơn Lam cũng rất thảm, sóng âm công kích của Vương Chiêu Quân nhằm vào toàn bộ set thẻ chim của anh.
Trịnh Phong hoài nghi: “Vậy nên, lão Nhiếp chỉ thuận miệng nói một chút, sau đó chính là nguyền rủa thành công?”
Sơn Lam bất đắc dĩ đáp: “Có lẽ vậy, chẳng phải hôm đó chính sư phụ đã thuận miệng nói thẻ chim của em sẽ không bị nhằm vào đó thôi.”
Nhiếp Viễn Đạo ho khẽ một tiếng, không thể phản bác được.
Quy Tư Duệ: “Miệng xúi quẩy của Nhiếp thần thiệt siêu siêu lợi hại luôn! Hay anh mau nguyền rủa người khác một chút đi, không thể chỉ có một mình Quỷ Ngục tụi tui bị hố chứ!”
Trịnh Phong: “Đúng vậy, lão Nhiếp mau nói đi, kế tiếp tới ai vậy?”
Diệp Trúc cũng chạy theo quấy rối: “Nhiếp thần mau phóng skill đi, ai sẽ dính chiêu tiếp?!”
Lúc này, Đường Mục Châu đột nhiên mỉm cười chen vào: “Để tôi tổng kết một chút nhé, hệ hoa của câu lạc bộ Phong Hoa, loài chim của câu lạc bộ Phán Quyết, đàn cá hệ thủy thuộc Lưu Sương Thành, thẻ bài hệ thổ của Quỷ Ngục, hệ bướm của Thành Phố Đêm Tối, đều bị nhằm vào rồi, còn nhà nào chưa bị nhằm vào đây?”
Diệp Trúc không nhịn được cho một like: “Trí nhớ của Đường thần thật tốt nha!”
Quy Tư Duệ nói: “Giao câu cuối cho Nhiếp thần nói đi, dù sao thì lực công kích của Nhiếp thần mới là mạnh nhất.”
Trịnh Phong: “Lão Nhiếp, giao cho ông lời kịch then chốt đó.”
Dưới sự cổ vũ của mọi người, Nhiếp Viễn Đạo đành phải mở miệng nguyền rủa: “Vẫn còn Chúng Thần Điện chưa bị nhằm vào. Dù sao thì đa số thẻ bài của Chúng Thần Điện đều là hệ kim, cũng rất khó nhắm tới, Chú Béo chắc chắn không nghĩ được cách nhằm vào set thẻ hệ kim đâu.”
Lăng Kinh Đường: “…”
Lăng Kinh Đường: “Lão Nhiếp, tôi thật muốn dán bùa niêm phong cái miệng của ông lại.”
Tuyển thủ mạnh nhất của Chúng Thần Điện —— người sáng lập thẻ hệ kim Lăng Kinh Đường cuối cùng cũng xuất hiện, bị lời nguyền của Nhiếp Viễn Đạo bắn tới phải trồi lên.
Nhiếp Viễn Đạo rất bình tĩnh đáp lại: “Tôi chỉ tường thuật lại sự thật mà thôi, đúng không mọi người?”
Trừ Chúng Thần Điện ra, các tuyển thủ khác đều giơ ngón cái lên: “Đúng đúng đúng!” “Nhiếp thần nói gì cũng đúng” “Chỉ có Chúng Thần Điện là vẫn chưa bị dính nha!” “Chú Béo chắc chắn sẽ không làm được thẻ nhằm vào hệ kim đâu!”
Mọi người nhốn nháo thêm buff cho lời nguyền của Nhiếp thần.
Sáu câu lạc bộ có thực lực mạnh nhất liên minh, bây giờ vẫn chỉ còn một Chúng Thần Điện yên bình đứng trong góc, chưa được Chú Béo để ý tới. Nói không chừng, thẻ bài ngày mai ở trong tiệm sẽ xuất hiện thẻ nhằm vào hệ kim.
Rốt cuộc thì cái miệng xui xẻo của Nhiếp thần có hiệu quả thật hay không?
Đường Mục Châu yên lặng quan sát tỏ vẻ: Lão Nhiếp, anh cứ ở đó lãnh đạn thay tôi, tôi đi tìm Chú Béo đây!
Nhưng hôm nay, anh lại không thể không chú ý tới sự kiện thẻ bài chỉ định chết tức thì đang làm mưa làm gió gần đây —— bởi vì tấm thẻ Sa Tăng này đã nhằm vào toàn bộ thẻ bài yêu quái của mình!
Thứ mạnh nhất của thẻ bài yêu tộc là tất cả thẻ đều có hai hình dạng, biến ảo khó lường, rất khó giết chết.
Mà sự xuất hiện của “Sa Tăng” hoàn toàn thay đổi cục diện này. Với kỹ năng “Bảo trượng hàng yêu”, dù là đang ở trong hình dạng yêu quái, hay biến hóa thành người thì chỉ cần là thẻ bài yêu quái đều có thể phát động hiệu quả chết tức thì. Nếu là cao thủ, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt nhất gọi ra Sa Tăng, giết chết những tấm thẻ quan trọng như Hồ Yêu, Yêu Quái Mèo của anh thì sẽ lập tức gây xáo trộn hoàn toàn mạch thi đấu, đánh vỡ được liên kết khống chế của anh.
Lưu Kinh Húc nhíu mày, cẩn thận quan sát thẻ bài Sa Tăng.
Quy Tư Duệ thấy anh rơi vào trầm tư, không nhịn được nói: “Anh Húc, anh có cách phá giải không?”
Câu lạc bộ Quỷ Ngục không có nhà thiết kế thẻ bài riêng, người phụ trách thiết kế thẻ bài chính là Lưu Kinh Húc. Mỗi lần thi đấu đoàn chiến, làm sao để phối hợp thẻ bài, thiết lập set thẻ thế nào đều do Lưu Kinh Húc trấn giữ, cách lý giải thẻ bài của anh rất toàn diện. Có điều, đây là một người chậm chạp điển hình, làm gì cũng lạc mất nửa nhịp, anh đột nhiên trầm tư, hệt như linh hồn đã bay đi đâu đó, tiểu Quy hỏi anh cũng chẳng nghe thấy.
Quy Tư Duệ tiếp tục gọi anh: “Anh Húc? Anh nghe thấy em nói chuyện chứ?”
Lưu Kinh Húc cúi đầu, tiếp tục yên lặng…
Quy Tư Duệ bất đắc dĩ nhìn về phía sư phụ, Trịnh Phong hơi khó chịu nói: “Anh rất tò mò kỹ năng Tào Xung cân voi này sẽ kết toán thế nào? Thế này đi, trước tiên em hãy thăng cấp cho ba tấm thẻ này lên max sao, chúng ta vào đấu trường thực chiến thử.”
Quy Tư Duệ cũng rất muốn thử hiệu quả của thẻ bài khi thực chiến, lập tức gọi hội trưởng công hội Quỷ Ngục tới, trực tiếp lấy nguyên vật liệu trong công hội, đẩy ba tấm thẻ bài lên max cấp.
Cả hai xoay người rời đi, tới phòng huấn luyện ngồi xuống, đội mũ giáp đăng nhập vào game.
Lúc này, Lưu Kinh Húc trầm tư nãy giờ mới hồi thần: “Anh nghĩ ra một biện pháp… A? Mọi người đâu rồi?”
Anh có hơi nghi hoặc, nhìn quanh bốn phía thì thấy cả lão Trịnh lẫn tiểu Quy đều đã biến mất. Hội trưởng nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của anh, dở khóc dở cười nói: “Anh Húc, hai người họ đều tới phòng huấn luyện rồi, lão đại bảo muốn đánh thực chiến để xem hiệu quả thẻ bài.”
Lưu Kinh Húc “À” một tiếng, xoay người đi theo.
Trong phòng huấn luyện, Trịnh Duy và Quy Tư Duệ mở đấu trường tư nhân ở sao Phượng Hoàng, cài mật mã 7895 thường dùng.
Lưu Kinh Húc vào game, theo danh sách bạn tốt mà tìm tới đấu trường của bọn họ, điền mật mã bước vào đứng ngoài quan sát, lúc này, sư đồ hai người đã bắt đầu trận chiến, tiểu Quy cằm thẻ bài Tào Xung nhằm vào sư phụ mình, còn lão Trịnh thì cầm thẻ bài Chung Quỳ nhằm vào thẻ quỷ.
Trước tiên, tiểu Quy tùy tiện triệu hồi một tấm Quỷ Chết Treo, Trịnh Phong lập tức mở kỹ năng Chung Quỳ bắt quỷ —— Chung Quỳ mở túi càn khôn, bắt Quỷ Chết Treo vào trong túi.
Lưu Kinh Húc đừng ngoài quan sát lên tiếng nhắc nhở: “Giết chết Chung Quỳ thử đi, xem có thể thả quỷ trong túi ra không?”
Quy Tư Duệ cũng tính như vậy, lập tức gọi ra Lệ Quỷ có lực sát thương mạnh nhất, một bàn tay lao tới cào Chung Quỳ có điểm thủ cực thấp. Tiếp đó, mọi người nhìn thấy Chung Quỳ hóa thành một sợi khói xanh, biến mất không thấy đâu, quỷ trong túi cũng biến mất không tung tích.
Ba người nhìn nhau.
Một lát sau, Lưu Kinh Húc mới suy đoán: “Có thể Nguyệt Bán thiết lập Chung Quỳ là sứ giả ở thế giới quỷ, nếu bị tấn công sau khi bắt quỷ, hắn sẽ biến mất cùng với con quỷ vừa bắt được, quỷ bị bắt không thể thoát ra, đây có thể được xem như một dạng biến đổi của chỉ định chết tức thì.”
Dù sao thì Nguyệt Bán cũng nổi danh nhờ làm thẻ “chết tức thì”, chắc chắn sẽ không từ bi tới mức thả ra con quỷ đã bị bắt. Quy Tư Duệ chẳng hi vọng gì lớn, nhưng tận mắt nhìn thấy quỷ nhà mình bị bắt đi như vậy cậu cũng có chút khó chịu.
Trịnh Phong cau mày: “Thử Tào Xung đi.”
Tào Xung max cấp có máu và thủ đều không cao, lực công kích 0, nhìn thôi cũng đủ thấy tấm thẻ này đơn giản là một thẻ chiến thuật chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.
Trận chiến bắt đầu, Trịnh Phong gọi ra Voi Trắng của mình. Voi trắng to lớn có thân hình cao hơn ba mét, bốn chân y hệt những cột đá khổng lồ, khi chạy sẽ khiến cả mặt đất chao đảo, khí thế đủ để vô số đối thủ phải kinh sợ.
Quy Tư Duệ trông thấy Voi Trắng của sư phụ xuất hiện, lập tức xử dụng kỹ năng “Cân voi”.
Cậu thấy mô hình chiếc thuyền nhỏ trong tay nhóc thần đồng đột nhiên phóng đại, nhốt Voi Trắng khổng lồ vào trong thuyền, Voi Trắng bị dính hiệu quả “đang cân” kẹt ở trong thuyền, không thể di động, cũng chẳng thể phóng kỹ năng, sau đó, Tào Xung ở bên cạnh thuyền ngồi xổm xuống, thành thành thật thật quan sát thân thuyền.
Cả ba: “…”
Tụi tui đang thi đấu đó, nhóc đừng có quậy được không hả? Bộ nhóc chạy lên đấu trường để cân voi thích hợp lắm sao?!
Trịnh Phong nhìn thấy hình ảnh kỳ quái này thì bị chọc tức tới bật cười: “Tên tác giả tấm thẻ này nghĩ gì vậy? Đưa một đứa nhỏ cầm thuyền đồ chơi tới để cân voi của tôi???”
Lưu Kinh Húc đề nghị: “Thử giết Tào Xung đi?”
Trịnh Phong tùy tiện vung chiêu Thạch linh, một chiêu thức bình thường bay tới, Tào Xung có phòng ngự cực thấp liền chết.
—— nhưng chiếc thuyền kia của Tào Xung vẫn còn đó, voi cũng ở trong thuyền, không ra được.
Quy Tư Duệ đột nhiên nhớ tới một điểm quan trọng: “Em nhớ là trong miêu tả kỹ năng của Tào Xung có một đoạn —— cho tới khi Tào Xung cân xong mới dừng lại. Vậy chẳng lẽ vẫn chưa cân xong sao?”
Trịnh Phong phát điên: “Nhóc đó định cân tới bao giờ hả?”
Lưu Kinh Húc bình tĩnh đáp: “Voi của anh quá nặng, chắc mất mấy tiếng mới xong đi.”
Trịnh Phong: “…”
Vậy nên sau này ở trên đấu trường, người khác đang chiến đấu rất kịch liệt, còn nhóc Tào Xung này lại từ từ chầm chậm dùng thuyền đi cân voi sao? Kho dữ liệu cũng quá tùy tiện rồi, sao lại có thể đồng ý loại thiết lập quái dị này chứ?
Bắt voi vào trong thuyền không thể di động, không thể thả kỹ năng, mặc dù không tính là chỉ định chết tức thì, voi vẫn sống sờ sờ ra đó, hơn nữa còn là đầy máu, thế nhưng lại có thể phế bỏ tác dụng khiên thịt của voi trong đoàn chiến, còn sống cũng chẳng khác chết là bao.
Lưu Kinh Húc giải thích: “Kỹ năng [Cân voi] này của Tào Xung cùng loại với ‘kỹ năng trục xuất’, chính là chỉ định một tấm thẻ bài trục xuất ra khỏi đấu trường, làm mất đi hiệu quả chiến đấu, cũng là một loại thẻ chiến thuật một đổi một, tôi nhớ là nhà thiết kế thẻ bài chủ chốt của Chúng Thần Điện đã từng làm ra loại thẻ này rồi.”
Trịnh Phong thở dài: “Tôi thật phục tên tác giả này!”
Lưu Kinh Húc vô cùng hứng thú với vị tác giả này, xoay đầu lại hỏi: “Hội trưởng, cậu điều tra được thân phận của tác giả này chưa?”
Hội trưởng của Quỷ Ngục rất ít xuất hiện, làm gì cũng thích lén lút. Nghe vậy hắn lập tức trả lời: “Đã âm thầm điều tra rõ ràng, ID của Nguyệt Bán là Chú Béo, là một nhà thiết kế lập nghiệp từ chợ đen, hình tượng trong game là một ông chú mập mạp rất thân thiện, gần đây mở tiệm chuyên bán thẻ bài chết tức thì, hiện tại vẫn chưa phát hiện hắn ta có quan hệ gì với bất luận một công hội nào.”
Quy Tư Duệ gãi gãi đầu: “Sư phụ, chúng ta nên làm gì đây?”
Lưu Kinh Húc nghiêm túc nói: “Thiên phú chế thẻ của người tên Chú Béo này thật không tồi, nếu trước mắt hắn vẫn chưa hợp tác với một công hội nào, chúng ta có thể đưa ra điều kiện tốt nhất để mời hắn, tôi cũng rất muốn cùng hắn nghiên cứu và thảo luận một chút về ý tưởng thiết kế thẻ bài.”
Tên điên cuồng nghiên cứu gặp được một nhà thiết kế có thiên phú thế này đương nhiên là muốn giao lưu với đối phương.
Trịnh Phong sờ sờ cằm trầm tư một hồi rồi nói: “Cái ‘điều kiện tốt nhất’ mà cậu nói chắc không chỉ là tiền lương nhỉ?”
Lưu Kinh Húc gật gật đầu: “Tôi nghĩ, những câu lạc bộ khác chắc đã từng lôi kéo hắn, đưa ra điều kiện không tồi, nhưng tới bây giờ hắn vẫn bán thẻ tự do, có thể giải thích là điều kiện của mấy câu lạc bộ kia không hề lay động được hắn. Nếu tôi đoán không sai, thứ hắn để ý chính là bản quyền của thẻ bài, những câu lạc bộ khác không dám mạo hiểm để hắn nắm giữ bản quyền. Còn anh, lão Trịnh, phải xem anh có dám mạo hiểm hay không.”
Trịnh Phong trầm mặc một hồi rồi quyết đoán gật đầu: “Tôi có thể từ bỏ bản quyền thẻ bài của hắn, nhưng để tránh hắn mang thẻ bài đi ăn máng khác, hoặc tiết lộ cơ mật của câu lạc bộ, trên hợp đồng cần phải thêm một chút điều kiện hạn chế, cậu thấy sao?”
Lưu Kinh Húc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi cảm thấy là có thể. Điều kiện này đã hoàn toàn ngang hàng với đãi ngộ của nhà thiết kế chủ lực lợi hại nhất toàn liên minh rồi.”
Quy Tư Duệ lo lắng nói: “Hắn sẽ đồng ý ư?”
Trịnh Phong cười đáp: “Chúng ta đã đưa ra điều kiện tốt nhất rồi, chắc là hắn sẽ đồng ý.”
***
Cùng lúc đó, trong group chat của liên minh tuyển thủ.
Diệp Trúc: “Ha ha ha ha, cho tui cười cái nữa, lần này tới phiên toàn bộ Quỷ Ngục xui xẻo luôn! Để tui cho mọi người nhìn thử ba tấm thẻ bài trong cửa hàng Chú Béo nha —— Chung Quỳ bắt quỷ, Sa Tăng hàng yêu, Tào Xung cân voi.”
Dù sao thẻ hệ bướm của cậu cũng đã hoàn toàn bị nhằm vào, giờ cậu chẳng có chút áp lực gì, cứ thế tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác.
Hai ngày nữa sẽ khai mạc mùa giải thứ mười, vào khoảng thời gian này mấy năm trước, trong group hầu như chỉ thảo luận về mấy vấn đề như sửa đổi quy chế thi đấu của mùa giải mới, chia bảng thế nào, ai sẽ báo danh thi đấu cá nhân, nhưng năm nay lại đột ngột thay đổi, mấy hôm nay cả group chỉ luôn thảo luận về chuyện thẻ bài chỉ định chết tức thì.
Diệp Trúc là một thiếu niên hoạt bát, lúc đầu, sau khi cười cợt Đường Mục Châu rồi chính mình bị nhằm vào cũng đã ngoan ngoãn yên tĩnh một ngày, rốt cuộc hôm nay lại trồi lên bắt đầu cười đám người hệ thủy và hệ thổ. Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa hàng thẻ bài, có mật báo của cậu, nhóm người không chú ý tới cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán trong group đều có thể biết được hôm nay cửa hàng bán ra thẻ mới gì.
Nhìn ba tấm thẻ mới này, tất cả mọi người đều cười thầm: lão Trịnh thật đáng thương, voi cũng bị tóm vào trong thuyền để cân, ha ha ha. Tiểu Quy và Kinh Húc cũng rất thảm, một tên bị bắt thẻ, một tên thì thẻ bị chết tức thì.
Trịnh Phong bất đắc dĩ lên tiếng: “Lão Nhiếp có onl không? Ông không định lên tiếng sao?”
Nhiếp Viễn Đạo bị điểm danh cũng xuất hiện, giọng nói trầm thấp thản nhiên: “Tôi còn có thể nói gì? Chúc mừng cả ba trúng thưởng hả?”
Trịnh Phong: “…”
Chúc mừng cái mông ấy! Bộ không phải tại cái miệng xúi quẩy của mi hại chết à?!
Trịnh Phong liếc mắt, không khách sáo nói: “Cái miệng xúi quẩy của ông nguyền thật chuẩn! Hôm qua ông vừa bảo thẻ quỷ và voi đều sẽ không bị nhằm vào, hôm nay liền xuất hiện thẻ nhắm vào cả quỷ lẫn voi!”
Quy Tư Duệ hùa theo: “Đúng vậy. Nhiếp thần, có phải anh hợp tác với Chú Béo, cung cấp ý tưởng cho hắn đúng không?”
Lưu Kinh Húc chưa từng lên tiếng trong group chat cũng hiếm thấy mở miệng nói một câu: “Tôi cũng thấy Nhiếp thần rất khả nghi.”
Nhiếp Viễn Đạo: “????”
Trời đất chứng giám! Hắn và Chú Béo làm sao mà hợp tác được hả? Trước đó hắn mới chính là kẻ bị nhằm vào đó biết không?
Một đám người bắt đầu bao vây tấn công Nhiếp Viễn Đạo, Sơn Lam đau lòng khi sư phụ bị biến thành bia ngắm, không nhịn được đứng ra giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm mà, sư phụ tôi không có hợp tác với Chú Béo, nếu không thì tại sao thẻ chim của tôi cũng bị nhằm vào chứ?”
Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai khiến mọi người nhanh chóng bừng tỉnh.
Cũng đúng nhỉ? Nếu Nhiếp Viễn Đạo hợp tác với Chú Béo thì cũng không nên trực tiếp hố đồ đệ nhà mình chứ? Sơn Lam cũng rất thảm, sóng âm công kích của Vương Chiêu Quân nhằm vào toàn bộ set thẻ chim của anh.
Trịnh Phong hoài nghi: “Vậy nên, lão Nhiếp chỉ thuận miệng nói một chút, sau đó chính là nguyền rủa thành công?”
Sơn Lam bất đắc dĩ đáp: “Có lẽ vậy, chẳng phải hôm đó chính sư phụ đã thuận miệng nói thẻ chim của em sẽ không bị nhằm vào đó thôi.”
Nhiếp Viễn Đạo ho khẽ một tiếng, không thể phản bác được.
Quy Tư Duệ: “Miệng xúi quẩy của Nhiếp thần thiệt siêu siêu lợi hại luôn! Hay anh mau nguyền rủa người khác một chút đi, không thể chỉ có một mình Quỷ Ngục tụi tui bị hố chứ!”
Trịnh Phong: “Đúng vậy, lão Nhiếp mau nói đi, kế tiếp tới ai vậy?”
Diệp Trúc cũng chạy theo quấy rối: “Nhiếp thần mau phóng skill đi, ai sẽ dính chiêu tiếp?!”
Lúc này, Đường Mục Châu đột nhiên mỉm cười chen vào: “Để tôi tổng kết một chút nhé, hệ hoa của câu lạc bộ Phong Hoa, loài chim của câu lạc bộ Phán Quyết, đàn cá hệ thủy thuộc Lưu Sương Thành, thẻ bài hệ thổ của Quỷ Ngục, hệ bướm của Thành Phố Đêm Tối, đều bị nhằm vào rồi, còn nhà nào chưa bị nhằm vào đây?”
Diệp Trúc không nhịn được cho một like: “Trí nhớ của Đường thần thật tốt nha!”
Quy Tư Duệ nói: “Giao câu cuối cho Nhiếp thần nói đi, dù sao thì lực công kích của Nhiếp thần mới là mạnh nhất.”
Trịnh Phong: “Lão Nhiếp, giao cho ông lời kịch then chốt đó.”
Dưới sự cổ vũ của mọi người, Nhiếp Viễn Đạo đành phải mở miệng nguyền rủa: “Vẫn còn Chúng Thần Điện chưa bị nhằm vào. Dù sao thì đa số thẻ bài của Chúng Thần Điện đều là hệ kim, cũng rất khó nhắm tới, Chú Béo chắc chắn không nghĩ được cách nhằm vào set thẻ hệ kim đâu.”
Lăng Kinh Đường: “…”
Lăng Kinh Đường: “Lão Nhiếp, tôi thật muốn dán bùa niêm phong cái miệng của ông lại.”
Tuyển thủ mạnh nhất của Chúng Thần Điện —— người sáng lập thẻ hệ kim Lăng Kinh Đường cuối cùng cũng xuất hiện, bị lời nguyền của Nhiếp Viễn Đạo bắn tới phải trồi lên.
Nhiếp Viễn Đạo rất bình tĩnh đáp lại: “Tôi chỉ tường thuật lại sự thật mà thôi, đúng không mọi người?”
Trừ Chúng Thần Điện ra, các tuyển thủ khác đều giơ ngón cái lên: “Đúng đúng đúng!” “Nhiếp thần nói gì cũng đúng” “Chỉ có Chúng Thần Điện là vẫn chưa bị dính nha!” “Chú Béo chắc chắn sẽ không làm được thẻ nhằm vào hệ kim đâu!”
Mọi người nhốn nháo thêm buff cho lời nguyền của Nhiếp thần.
Sáu câu lạc bộ có thực lực mạnh nhất liên minh, bây giờ vẫn chỉ còn một Chúng Thần Điện yên bình đứng trong góc, chưa được Chú Béo để ý tới. Nói không chừng, thẻ bài ngày mai ở trong tiệm sẽ xuất hiện thẻ nhằm vào hệ kim.
Rốt cuộc thì cái miệng xui xẻo của Nhiếp thần có hiệu quả thật hay không?
Đường Mục Châu yên lặng quan sát tỏ vẻ: Lão Nhiếp, anh cứ ở đó lãnh đạn thay tôi, tôi đi tìm Chú Béo đây!
/123
|