Dưới tình huống bình thường, đàm phán song phương đều phải bỏ ra một cái giá lý tưởng, cho mình, cũng là cho đối phương một con đường sống, tận khả năng đi tranh thủ điểm mấu chốt để nâng cao giá cả, đây là kỹ xảo đàm phán thông dụng.
Nhưng Lý Kỳ vừa lên tiếng, đã đem điểm mấu chốt của chính mình nói cho đối phương biết, không mang theo một chút hư chiêu, giống như chính lời hắn nói, hắn chưa từng thành thật cùng người khác đàm phán như vậy.
Hiện nay nếu như là lúc trước, có lẽ hắn còn có thể tranh thủ lấy các loại như đất đai vv, bởi vì trước kia Tống triều rất yếu, Kim quốc khinh thường Tống triều, bọn họ có thể bán đất đai trước cho ngươi, đợi tiền tới tay, sẽ tìm cái lý do đoạt lại, loại mua bán này, đổi lại là Lý Kỳ, Lý Kỳ cũng sẽ làm nha!
Nhưng hiện tại bất đồng, Kim quốc hiểu hiện giờ chi quân Tống này cũng không phải là chi quân đàn bà trước kia, để người khác tùy ý nắn tròn chà méo, đất này cho bọn họ, muốn thu hồi lại, vậy nhất định phải trả một cái giá thật cao.
Mà địa khu Yến Vân mỗi một tấc thổ địa đều vô cùng quan trọng, đặc biệt ở dưới tình huống hai bên đều giằng co, dù chỉ là một thành trấn nhỏ, đều có thể đánh vỡ thế cân bằng của địa khu Yến Vân, thử hỏi dưới loại tình huống này, Kim quốc làm sao có thể đồng ý bỏ ra một tấc thổ địa chứ.
Ta biết ngươi không chịu nhượng ra, ta cũng sẽ không nhượng bộ, một khi đã như vậy, có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng trực tiếp làm rõ cho rồi.
Nhưng mà, Lý Kỳ thành thật lại làm cho các đại biểu Kim quốc đều ngây ngẩn cả người, không thể không nói, cách nói này của Lý Kỳ, đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá hà khắc rồi, cũng đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của bọn họ.
Bọn họ trước khi đến đã thương lượng hơn nửa ngày, cũng thảo luận ra vài điểm mấu chốt, đầu tiên đương nhiên là nhất định phải bức bách quân Tống rời khỏi Vân Châu, nhiều nhất đáp ứng không đi đánh Sóc Châu, Ứng Châu, chú ý đến Đại Châu, về phần phương diện thuế cống, chúng còn hy vọng Tống triều có thể gia tăng một ít, ít nhất ngươi không thể giảm bớt, nhưng không nghĩ đến Lý Kỳ vừa lên tiếng, liền phá vỡ ảo tưởng của bọn họ.
Hoàn Nhan Tông Hàn lúc này liền nói: - Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Đúng vậy, lúc trước ở minh ước trên biển. Chúng ta đã ký minh ước, chúng ta giúp đỡ các ngươi lấy địa khu Yến Vân, các ngươi sẽ nộp thuế cống của Liêu quốc cho chúng ta, hơn nữa còn là các ngươi chủ động tới tìm chúng ta đấy, hiện giờ các ngươi có thể nào đổi ý, tuy nói đây là tân minh ước, nhưng ngươi phải rõ ràng, chúng ta sở dĩ kết minh, đó đều là căn cứ vào minh ước trên biển, nếu không, minh ước này còn có ý nghĩa ở đâu, chúng ta quyết không thể đồng ý.
Gã nói cũng rất có đạo lý, giá trị của minh ước chính là phù hợp ích lợi của song phương, nếu cùng các ngươi kết minh, chúng ta không có được bất luận ích lợi gì mà chúng ta cần, vậy chúng ta còn cùng các ngươi kết minh để làm chi.
Hiển nhiên đề nghị của Lý Kỳ, đã xúc phạm tới trung tâm ích lợi của Kim quốc rồi, thuế cống này đối với bọn họ mà nói, đây chính là một số thu vào vô cùng quan trọng a!
Nhưng ở trong quan niệm của Lý Kỳ. Trên đời này chỉ có đánh không thắng trận, còn vốn không có vụ mua bán nào không đàm được, bèn nói: - Ngươi nói rất đúng, cho nên, vài năm khi đó chúng ta cũng cho các ngươi thuế cống tương ứng, không thiếu của các ngươi một văn tiền, nhưng vấn đề là các ngươi lật lọng, ngay trước đó vài ngày, lại đem chiếm mấy châu kia trở về, hiện giờ chúng ta chiếm lĩnh mấy châu, lại không phải là các ngươi nhường cho chúng ta, mà là binh lính, dân chúng của chúng ta dùng máu tươi để đổi lấy, các ngươi dựa vào cái gì đòi chúng ta cấp thuế cống, vì sao các ngươi không cho chúng ta thuế cống. Các ngươi có biết hay không, chính là bởi vì các ngươi xuất binh, làm cho Đại Tống ta tổn thất thê thảm và nghiêm trọng cỡ nào, tính ra cũng có thể bằng thuế cống cả một trăm năm cho các ngươi rồi, Lý Kỳ ta hiện tại sẽ nói ở đây. Từ nay về sau, Đại Tống ta không bao giờ lấy phương thức thuế cống, cấp một văn tiền cho bất kỳ quốc gia nào.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu hai mắt lại, nói: - Nếu nói như thế, chúng ta căn bản không tất yếu tiếp tục đàm phán nữa rồi, các ngươi đừng nghĩ rằng đám các ngươi nhất thời đắc thắng, là có thể đắc ý vênh váo, Hoàn Nhan Tông Hàn ta ở trong này thề, trong vòng nửa năm, tuyệt đối đuổi toàn bộ quân Tống ra khỏi địa khu Yến Vân, một tên cũng không lưu.
Lý Kỳ cười nói: - Ta cũng dám thề, nếu như ngươi dám làm như thế, trong vòng ba mươi năm, Kim quốc các ngươi nhất định sẽ diệt vong. Ngược lại ta cũng muốn xem chút người Nữ Chân các ngươi này có thể liên tục đánh bao nhiêu năm, ngươi đừng tưởng rằng bây giờ người Khiết Đan thần phục các ngươi, thì các ngươi liền không sợ hãi, ta có thể nói rất rõ cho các ngươi biết, còn sớm gặp, Da Luật Diên Hi tuy rằng bị các ngươi bắt được, nhưng Da Luật Đại Thạch còn chưa chết đâu, nếu lần này đàm phán không thành, Hoàng thượng chúng ta lập tức sẽ cùng Da Luật Đại Thạch kết minh, chúng ta có thể xuất tiền xuất binh xuất lực, giúp bọn họ trở về phục hưng Liêu quốc, ta tin tưởng phàm là người Khiết Đan nhất định sẽ không hy vọng cả đời làm nô lệ cho người Nữ Chân các ngươi.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe thấy tên của Da Luật Đại Thạch, ngón tay run nhè nhẹ một chút. Lúc trước chính là tại Yến Sơn Phủ này Da Luật Đại Thạch đã đánh bại một trăm ngàn quân Tống, nhưng về sau lại bị Hoàn Nhan Tông Vọng và đám người Hoàn Nhan Lâu Thất đánh bại, và bắt Da Luật Đại Thạch làm tù binh, bức bách Da Luật Đại Thạch làm dẫn đường cho quân Kim, tiến công số quân Liêu còn lại, sau đó Da Luật Đại Thạch làm dẫn đường, lập nhiều công lớn, mà Hoàn Nhan A Cốt Đả thấy dáng vẻ tuấn mỹ, làm người thông biện, vô cùng yêu thích, đặc xá tội của gã, và ban vợ cho gã, để gã tùy quân tây chinh.
Nhưng ở trên đường tây Chinh, Da Luật Đại Thạch mang theo mấy con trai đột nhiên chạy trốn, nguyên nhân chính là gã cùng Hoàn Nhan Tông Hàn không hợp, Hoàn Nhan Tông Hàn muốn giết gã, vì vậy, gã mới không dám tiếp tục ở lại tại quân doanh Kim, vì thế lựa chọn đào vong.
Mà Da Luật Đại Thạch sau khi chạy trốn, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức biến vợ con của Da Luật Đại Thạch trở thành loại nữ nhân ti tiện, cũng chính là Gà nữ , nhưng vị Da Luật phu nhân trung trinh như một, thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng Hoàn Nhan Tông Hàn liền tự tay bắn chết.
Cho nên khi Lý Kỳ nhắc tới Da Luật Đại Thạch, trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn phẫn nộ không ngừng, hận không thể tại chỗ rút đao chém chết Lý Kỳ, hừ nói: - Ta còn tưởng ngươi nói người nào, hoá ra chính là cái con chó nhà có tang này, lúc trước để gã chạy, đó là gã may mắn, nếu gã dám lại đến, vậy thì thật là không còn gì tốt hơn nữa.
Lý Kỳ cười nói: - Da Luật Đại Thạch hôm nay, cũng không phải là Da Luật Đại Thạch trước kia nữa rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên nói: - Nếu nói đến như vậy, các ngươi cùng gã còn có liên hệ?
Lý Kỳ nói: - Đúng, nhưng cũng có thể nói không đúng, là gã muốn giữ liên lạc với chúng ta, nhưng Hoàng thượng chúng ta vẫn chưa trả lời gã.
Hắn đây cũng không phải là khoe khoang, Da Luật Đại Thạch đích thật là muốn cùng Tống triều liên hợp, chỉ có điều Da Luật Đại Thạch liên hệ không phải Tống Huy Tông, cũng không phải đương kim Triệu Giai, mà là Da Luật Cốt Dục, bởi vì lúc ấy vẫn là Tống Huy Tông cầm quyền, Lý Kỳ vì phiền toái không cần thiết, vì thế lựa chọn giấu diếm đi.
Mà Lý Kỳ hiện tại đem tin tức này truyền đạt cho Kim quốc, đó là bởi vì Da Luật Đại Thạch đã thành lập chính quyền của mình ở thành Khả Đôn rồi, thành Khả Đôn này chính là biên phòng trọng trấn tây bắc của Liêu quốc, bởi vì quân đội biên phòng không được tùy ý điều động, cho nên quân đội nơi đó ở trong chiến loạn mới có thể bảo tồn, và nơi đây còn có được hơn mười vạn thất chiến mã. Thực lực vô cùng khả quan, tuyệt không thể khinh thường.
Đây cũng là một tấm bài then chốt trong tay Lý Kỳ.
Đám người Chủng Sư Đạo đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng không biết hoá ra trong tay Lý Kỳ còn cất giấu một tấm bài cực trọng yếu như vậy, bọn họ còn tưởng rằng đây là hắn và Triệu Giai đã sớm mưu đồ bí mật hết rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên cũng biết Da Luật Đại Thạch ở phía tây bắc đã thành lập nên chính quyền mới, cũng biết Da Luật Đại Thạch một lòng muốn phục hưng Liêu quốc, hiện giờ nếu không vội vã diệt Tống, Hoàn Nhan Tông Hàn khẳng định sẽ chạy tới đánh Da Luật Đại Thạch rồi, cho nên, gã rất tin không nghi ngờ lời nói của Lý Kỳ, Da Luật Đại Thạch vô cùng có khả năng tìm Tống triều liên minh.
Tuy rằng Kim quốc nội chính đã ổn định, nhưng trong số người Khiết Đan vẫn có không ít người muốn phục hưng Liêu quốc, giờ nếu Da Luật Đại Thạch và Tống triều liên kết, hơn nữa mặt đông còn có một Triều Tiên, Tây Hạ lại không đáng tin cậy, ba mặt giáp công, loạn trong giặc ngoài, Lý Kỳ nói ba mươi năm diệt vong, thật đúng là có khả năng.
Đương nhiên, gã cũng biết lời này của Lý Kỳ là cố ý dọa người, nếu thật sự đánh tới vài thập niên, Kim diệt vong, vậy khẳng định Tống cũng sẽ không còn tồn tại trên đời này, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, song phương cũng không muốn đi đến một bước kia.
Nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn hận chết Da Luật Đại Thạch này, làm sao có thể khuất phục về mặt này, cười lạnh nói: - Lúc trước mấy chục vạn binh mã Liêu quốc, đều bị chúng ta đánh bại, huống chi là Da Luật Đại Thạch hiện giờ, nếu ngươi muốn dùng Da Luật Đại Thạch để làm ta sợ, vậy ngươi thực là tìm lộn người.
Lưu Ngạn Tông, Hoàn Nhan Hi Doãn sau khi nghe xong, đều lộ ra một tia buồn rầu, Tống triều và Da Luật Đại Thạch kết minh, đây cũng không phải là điều mà bọn họ hy vọng nhìn thấy, càng không phải là mục đích chủ yếu của lần đàm phán này.
Lý Kỳ hai tay dang ra, nói: - Hoàn Nhan tướng quân uy danh, như sấm bên tai, ta chỉ đang nói cho các ngươi biết một vấn đề cực kỳ thực tế, nếu chúng ta không thể đồng ý, vậy chúng ta chỉ có thể đi kết minh với Da Luật Đại Thạch, cộng đồng đối phó các ngươi, không dám nói nhất định có thể đánh thắng các ngươi, nhưng Lý Kỳ ta mặc dù là chết, khẳng định cũng sẽ kéo một cái đệm lưng đằng trước đủ phân lượng, đây là vấn đề nguyên tắc.
Hoàn Nhan Tông Vọng biết ân oán của Hoàn Nhan Tông Hàn và Da Luật Đại Thạch, vì thế gã đưa mắt ra hiệu cho Hột Thạch Liệt Bột Hách một cái.
Hột Thạch Liệt Bột Hách kỳ thật trong lòng đã sớm có chuẩn bị, bởi vì phàm là có Lý Kỳ tham dự đàm phán, chưa một lần được an ổn, vội vàng đứng dậy, giảng hòa nói:
- Tướng quân, Kinh Tế Sử, việc gì cũng có thể thương lượng, hơn nữa việc này liên quan trọng đại, chớ có hành động theo cảm tính nha!
Lý Kỳ thấy tốt thì lấy, ha hả nói: - Xem ra Hột Thạch Liệt trước làm kinh doanh vài năm, đã nắm giữ tinh túy của buôn bán, không sai, bất cứ chuyện gì đều có thể đàm ra một kết quả hoàn mỹ.
Hoàn Nhan Hi Doãn sợ hãi Hoàn Nhan Tông Hàn thật sự trong cơn tức giận, không để ý đại cục, nhưng gã lại không thể chịu thua như vậy, vì thế liền nói: - Nhưng nếu ấn theo cách nói của ngươi, ta thấy rất khó để đàm ra được một kết quả hoàn mỹ nha!
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lời ấy sai rồi, kỳ thật minh ước trên biển lúc trước chúng ta đáp ứng thuế cống cho các ngươi, thực sự không phải là vì để cho bọn họ giúp chúng ta đoạt lại mười sáu châu Yến Vân, ít nhất minh ước không có điều này, bằng không mà nói, các ngươi phải có nghĩa vụ giúp chúng ta đánh hạ, mà không phải là chúng ta đưa tiền mua, thuế cống này là chúng ta thấy các ngươi khó khăn, nên trợ giúp các ngươi, ta biết rằng quốc gia các ngươi hiện tại cũng là vô cùng khó khăn, ồ, ta không phải nói Hoàng đế các ngươi không có năng lực, chẳng qua vừa mới lập quốc, có chút khó khăn cũng là tránh không khỏi, giờ cũng không có gì mà khó có thể mở miệng, chúng ta cũng đã trải qua, cho nên, ở điểm này, chúng ta so với các ngươi càng thêm có kinh nghiệm, nếu chúng ta đã đạt thành huynh đệ chi minh, Đại Tống chúng ta đương nhiên sẽ giúp huynh đệ một phen, nhưng đây là nhân nghĩa mà chúng ta bỏ ra, chứ không phải là nghĩa vụ phải làm như vậy, hoặc là bị người khác buộc làm như vậy.
Ngươi đây còn không phải cố ý, ngươi rõ ràng chính là thành tâm ngầm châm biếm chúng ta nghèo nha! Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng hận nha, nhưng gã lại không dám hờn dỗi mà nói cái gì chúng ta mới không cần sự trợ giúp của các ngươi, nói vậy, loại gian thương như Lý Kỳ nhất định sẽ được như ý mà mượn cớ xuống thang, nói cái gì mà các ngươi còn vì chút thuế cống ấy mà tranh đến mặt đỏ tai hồng. Thản nhiên nói: - Vậy ngươi đến tột cùng là có ý tứ gì?
Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, tiếp tục thúc đẩy kiến thiết kinh tế hai nước.
/2434
|