Lại là một chiêu này?
Đại biểu Kim quốc vừa nghe đến kiến thiết kinh tế này, trong lòng liền hận nha, lúc trước chính là cái kiến thiết kinh tế này của Lý Kỳ, làm cho bọn họ kiếm ít không biết bao nhiêu tiền, còn khiến Hoàn Nhan A Cốt Đả lúc ấy cực kỳ coi trọng Lý Kỳ, thế cho nên Hoàn Nhan Tông Vọng lúc ấy vì phụ thân uy nghiêm, không dám động thủ đối với Lý Kỳ, nói cách khác, sao có hôm nay.
Hoàn Nhan Hi Doãn khẽ hừ một tiếng, như cười như không nói: - Kiến thiết kinh tế? Kinh Tế Sử, cái đề nghị này của ngươi là tốt, nhưng lại không có gì hơn, qua vài năm, chúng ta căn bản nhìn không tới hứa hẹn lúc trước của ngươi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Các hạ nhìn không tới cũng không sai, tôn chỉ của kiến thiết kinh tế là làm dân giàu, mà không phải là quan, tuy rằng mấy năm trước chẳng qua vẫn là giai đoạn bước đầu, nhưng đã xúc tiến việc lui tới mậu dịch ở giữa hai nước, vì sao ngươi không đi tới dân chúng nơi biên cảnh hỏi một chút, xem bọn họ có được lợi từ giữa hay không, hơn nữa, năm đó ta đã nói, đây là công trình khổng lồ hạng nhất, không phải một hai ngày là có thể hoàn thành, đang lúc Đại Tống ta chuẩn bị tìm cách tăng lớn đầu tư vào quý quốc, đáng tiếc các ngươi lại xuất binh xâm phạm, thế cho nên toàn bộ kế hoạch kiến thiết đều bị đả kích đến hủy diệt, giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà ở đây chỉ trích ta?
Hiện giờ đánh cũng đánh rồi, đương nhiên tùy ý Lý Kỳ nói như thế nào.
Hoàn Nhan Tông Vọng lấy lui làm tiến nói:
- Ta nghĩ chỉ sợ Kinh Tế Sử lại muốn nói, cả cái kế hoạch đều phải trọng tân lại, phải chuẩn bị tốt vài năm đi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chính là một năm nay, vào tới đầu năm, chúng ta liền chính thức khởi động đầu tư vào quý quốc, nếu các vị còn không tin, chúng ta có thể viết rõ điểm này ở trên minh ước, ở bước đầu dự tính của ta, nửa năm đầu sang năm, sẽ đầu tư sáu trăm ngàn quan ở quý quốc, sáu tháng cuối năm phỏng chừng còn có thể đầu tư gần tám trăm ngàn quan, nhiêu đây có thể sánh bằng mấy lần cái gọi là thuế cống kia rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn nghi ngờ nói: - Một năm? Đủ sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Là đủ, nhận được quý quốc hữu tình tương trợ, Đại Tống chúng ta đã gặp phải đả kích trước nay chưa có, nhưng là toàn bộ hệ thống kinh tế Đại Tống chúng ta đã thành hình rồi, mặc dù là tình huống hiện tại, thu nhập của Giang Nam chúng ta cũng vượt xa Kim quốc các ngươi.
Hiện giờ hắn không cần phải giả nghèo ở trước mặt Kim quốc nữa rồi, nếu không như thế, hắn còn muốn ở trước mặt Kim quốc biểu hiện mình thâm hậu nội tình, khiến người Kim quốc hiểu được, nếu ngươi không thể đánh tan Đại Tống ta, trận chiến này tiêu hao, các ngươi không thể nào thủ thắng.
Hoàn Nhan Tông Hàn lúc trước không đồng ý. Hiện tại lại càng thêm không cần phải nói rồi, cũng không muốn cùng Lý Kỳ nói những lời nhảm nhí này nữa, gọn gàng dứt khoát nói: - Nếu các ngươi muốn đạt thành nghị hòa lần này, nhất định phải làm được hai điểm, thứ nhất, lính của ngươi lập tức rời khỏi Vân Châu; thứ hai. Nhất định phải giao đủ số thuế cống.
Bạo đổ mồ hôi !! Xem ra ngươi vẫn còn sống ở quá khứ nha! Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Hoàn Nhan tướng quân, có lẽ ngươi ở Kim quốc có thể được nhiều người ủng hộ, mỗi người đều nghe theo đề nghị của ngươi, nhưng ngươi đang ở Đại Tống chúng ta, cái gì cũng không phải, kính xin ngươi chú ý ngữ khí của mình. Ta cũng sẽ không sợ ngươi, nếu ta sợ ngươi, hiện tại ta cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, mà sớm đã chạy rồi. Lúc trước ngươi lợi dụng Vân Châu mà cầm của Đại Tống ta không ít tiền, nhưng trước sau vẫn không chịu trao đổi Vân Châu, hiện giờ ta không tìm ngươi tính khoản sổ sách này, coi như là cho ngươi đủ mặt mũi rồi, ngươi muốn đàm hay không, hù dọa người nào, ta cũng không hiếm lạ gì, trên thế giới này có một đám lớn quốc gia nguyện ý cùng Đại Tống chúng ta hợp tác, ta chẳng lẽ còn sợ không tiêu được chút tiền hay sao?
Trong mắt Hoàn Nhan Tông Hàn hiện lên một chút sát ý, cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu tử ngươi thật là có loại a!
Lý Kỳ không sợ chút nào, cười nói: - Đa tạ khích lệ. Nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là đã sớm biết rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn đứng dậy, không nói một câu, liền đi ra phía ngoài.
Hoàn Nhan Tông Vọng, đám người Hoàn Nhan Hi Doãn ngơ ngác nhìn nhau, cũng đi theo ra ngoài. Dù sao nơi này là Vân Châu, mặc kệ trong lòng bọn chúng nghĩ như thế nào, nhưng trước mặt người ngoài ở đây, bọn chúng vẫn phải biểu hiện sự đoàn kết nhất trí, Hoàn Nhan Tông Hàn đã đi rồi, nếu bọn chúng còn ở lại, không phải là đánh vào mặt Hoàn Nhan Tông Hàn sao.
- Đi thong thả, không tiễn.
Lý Kỳ uống trà, mí mắt cũng không nâng nói.
Đợi cho sau khi toàn bộ đại biểu Kim quốc rời đi, Ngưu Cao liền lập tức nhào tới, ha hả nói: - Bộ Soái, ngươi mới vừa rồi thật sự là rất oai hùng rồi, ta đây khâm phục ngươi từ tận trong lòng.
Lý Kỳ nhíu mày nhìn y , nói: - Chẳng lẽ trước kia ngươi không bội phục sao?
- A ---!
Ngưu Cao nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đám người Dương Tái Hưng đều ha ha mỉm cười, tuy rằng đàm phán không thành công, nhưng bọn họ đều cảm thấy vô cùng sảng khoái, đây mới gọi là làm đàm phán chứ, trước kia đàm phán cái khỉ gì, đều là khuất nhục cầu hòa, các loại ra vẻ đáng thương, đánh thắng trận còn phải làm cho người ta càng thêm hết giận một chút, dù sao lấy hướng đàm phán tại đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện làm người ngột ngạt rồi.
Chủng Sư Đạo lại hơi có vẻ lo lắng hỏi: - Lý Kỳ, ngươi cho rằng Kim quốc sẽ đáp ứng không?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điều này ta cũng không biết, nhưng chúng ta nhất định phải biểu hiện thái độ ra ngoài, miễn cho bọn họ luôn coi chúng ta làm kẻ ngốc mà đùa giỡn. Hừ, sau này cũng không biết là ai đùa giỡn ai đâu.
Chủng Sư Đạo tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng loại sự tình này, lão cũng không làm chủ được, hết thảy đều do Lý Kỳ định đoạt.
...
- Phanh!
Hoàn Nhan Tông Hàn vừa về tới trong phủ, cầm lấy cái chén trên bàn quăng mạnh xuống đất, phẫn nộ quát:
- Hi Doãn, ngươi hiện tại lập tức đi điều binh khiển tướng, chuẩn bị tiến công, nếu không giết chết cái tên đầu bếp kia, ta thề không làm người.
Không thể không nói, Lý Kỳ thật sự đã chọc tức Hoàn Nhan Tông Hàn rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn khẽ nhíu mày, nói: - Đô Thống, xin bớt giận, không được hành động theo cảm tính nha.
Hoàn Nhan Tông Hàn xoay đầu lại, giận trừng mắt Hoàn Nhan Hi Doãn, rít gào nói: - Ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra sao, đầu bếp kia là muốn cùng chúng ta cùng ngồi cùng ăn, bọn họ có tư cách gì, ta để ý không phải là mấy trăm vạn quan thuế cống kia, mà là bọn họ thật sự quá không biết tốt xấu rồi, dám uy hiếp Đại Kim ta, nếu không cho bọn chúng giáo huấn, Đại Kim chúng ta chẳng phải là mất hết mặt mũi.
Hoàn Nhan Tông Vọng thản nhiên nói: - Tông Hàn, ngươi yên tĩnh một chút trước đã.
- Ngươi kêu ta bình tĩnh như thế nào?
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không tức giận sao? Nhưng chúng ta phải nhìn từ đại cục, sính nhanh nhất thời, có thể đạt được cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy giang sơn phụ hoàng cực cực khổ khổ đánh hạ, cứ như vậy thua ở trong tay chúng ta sao? Hoàn Nhan Tông Vọng trầm giọng nói.
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ lạnh nói:
- Tông Vọng, ngươi có phải bị quân Tống dọa sợ rồi hay không?
Hoàn Nhan Tông Vọng phản môi chế giễu: - Nếu ngươi có thể đánh bại chi quân Tống này, chúng ta cũng không cần ở trong này đàm phán, chẳng lẽ ngươi còn không phát hiện ra sao, hiện giờ binh lính Nam triều đã thay đổi rồi, ngay cả Hoàng đế cũng đã thay đổi, nếu chúng ta vẫn còn coi bọn họ là bất luận cái gì để chúng ta làm thịt, vậy chúng ta đây đã phạm vào sai lầm trí mạng, ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao đầu bếp kia mới vừa rồi lại cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, đây cũng không phải cố ý làm chúng ta sợ, đàm phán trọng yếu như vậy, hắn không dám nói hươu nói vượn.
Hoàn Nhan Hi Doãn vội hỏi: - Đô Thống, đầu bếp kia tuy rằng làm cho người ta chán ghét, nhưng lời của hắn cũng không sai, nếu lần đàm phán này không thành, Nam triều tất nhiên sẽ cùng Da Luật Đại Thạch kết minh, đến lúc đó nếu Da Luật Đại Thạch ngóc đầu trở lại, lại thêm Cao Ly, vậy chúng ta có thể gặp phải khốn cảnh ba mặt tác chiến. Lúc trước thái tổ Thánh Thượng sở dĩ có thể nhanh như vậy liền thành lập ra Đại Kim, tuy rằng thái tổ Thánh Thượng dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, nhưng trong đó một bộ phận công lao, đến từ chính sách lược ngoại giao của thái tổ Thánh Thượng.
Cao Khánh Duệ gật đầu nói: - Đúng vậy a, Đô Thống, lúc trước thái tổ Thánh Thượng nhằm vào Liêu quốc áp dụng sách lược chính là xa thân gần đánh, cô lập Liêu quốc, trước cùng Cao Ly, Đại Tống liên hợp, sau có lung lạc Tây Hạ, nếu không có như thế, Liêu quốc sao lại nhanh diệt vong như vậy, hiện giờ tình huống cực kỳ tương tự với lúc trước, chúng ta lập quốc không lâu, không có quá nhiều lực ảnh hưởng đối với quốc gia xung quanh, bọn họ vẫn hướng về Đại Tống đấy, Da Luật Đại Thạch kia vẫn luôn muốn phục hưng Liêu quốc, mà Cao Ly lại không muốn thần phục Đại Kim ta, Tây Hạ tuy rằng đã thần phục Đại Kim ta, nhưng từ trong cuộc chiến tranh này là có thể nhìn ra, bọn họ căn bản không phải thật lòng xưng thần đối với Đại Kim ta, dưới tình huống như vậy, chúng ta nên cùng Tống kết minh, trước giải quyết xong những phiền toái này, rồi lại mưu đồ cái khác.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe vậy ảo não vỗ xuống bàn, ngồi xuống, nói: - Cục tức này các ngươi bảo ta nuốt xuống như thế nào.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ngươi đây có tính là cái gì, ta so với ngươi càng thêm phẫn nộ, nhưng sự thật đã nói cho chúng ta biết, Nam triều đã đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, chúng ta nhất định phải một lần nữa xem kỹ chiến lược đối với Nam triều, đây mới là điều bức thiết chúng ta phải làm đấy.
Hoàn Nhan Hi Doãn lại nói: - Hơn nữa, quốc nội chúng ta hơn phân nửa người đối với Nam triều cũng không thù hận giống như Liêu quốc, bọn họ đáp ứng xuất binh tiến công Nam triều, nguyên nhân chính có thể đạt được tiền tài nhiều hơn, nếu không thể, rất nhiều tộc nhân đều sẽ không nguyện ý, mà Nam triều lại bởi vì lần chúng ta xuất binh này, trên dưới cả nước mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nếu chúng ta không chiếm được trên dưới cả nước ủng hộ, chúng ta cũng rất khó tiếp tục đánh tiếp với Nam triều.
Kỳ thật ở ban đầu, bọn họ vốn chưa làm tốt việc chuẩn bị cho chiến đấu kéo dài, nếu không phải có thể đánh hạ Khai Phong, liền bắt bí được một ít tiền tài, sau đó lập tức lui lại, thì hiện tại bọn họ sao lại lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan này.
Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không ngu xuẩn, chẳng qua bị Lý Kỳ làm cho tức hôn đầu, lúc mọi người luân phiên khuyên bảo, gã đã tỉnh táo lại, biết hiện tại xuất binh tiến công, vậy tiếp theo tới lượt Kim quốc vào chỗ vạn kiếp bất phục, thở thật dài một hơi, nói: - Tông Vọng, ngươi nói nên làm sao bây giờ? Việc này ngươi và Hi Doãn am hiểu hơn xử lý so với ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Hiện giờ chỉ có thể đáp ứng điều kiện của bọn họ, nhưng là nhất định phải viết rõ ở trên minh ước khi nào phái bao nhiêu thương nhân, bỏ bao nhiêu tiền đến Kim quốc chúng ta, v..v, kỳ thật nếu kiến thiết kinh tế của hắn hiệu quả mà nói, vậy sẽ tốt hơn nhiều so với một trăm vạn quan thuế cống kia. Tông Hàn, ta biết ngươi không cam lòng, ta cũng không cam tâm, nhưng dù vậy, cuộc đấu tranh giữa chúng ta và Nam triều hãy còn đang tiếp tục, có câu là, một núi không thể chứa hai cọp, chẳng qua đấu tranh không còn đơn giản là vũ lực, mà là cả thực lực của một nước, chúng ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này, hoàn toàn củng cố tốt hậu phương và nội bộ, quyết không cho phép lại xuất hiện loại tình huống này nữa.
- Được rồi, đàm phán lần này liền chiếu ngươi nói mà làm.
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, hai mắt hơi hơi khép lại, lạnh lùng nói: - Da Luật Đại Thạch, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Đại biểu Kim quốc vừa nghe đến kiến thiết kinh tế này, trong lòng liền hận nha, lúc trước chính là cái kiến thiết kinh tế này của Lý Kỳ, làm cho bọn họ kiếm ít không biết bao nhiêu tiền, còn khiến Hoàn Nhan A Cốt Đả lúc ấy cực kỳ coi trọng Lý Kỳ, thế cho nên Hoàn Nhan Tông Vọng lúc ấy vì phụ thân uy nghiêm, không dám động thủ đối với Lý Kỳ, nói cách khác, sao có hôm nay.
Hoàn Nhan Hi Doãn khẽ hừ một tiếng, như cười như không nói: - Kiến thiết kinh tế? Kinh Tế Sử, cái đề nghị này của ngươi là tốt, nhưng lại không có gì hơn, qua vài năm, chúng ta căn bản nhìn không tới hứa hẹn lúc trước của ngươi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Các hạ nhìn không tới cũng không sai, tôn chỉ của kiến thiết kinh tế là làm dân giàu, mà không phải là quan, tuy rằng mấy năm trước chẳng qua vẫn là giai đoạn bước đầu, nhưng đã xúc tiến việc lui tới mậu dịch ở giữa hai nước, vì sao ngươi không đi tới dân chúng nơi biên cảnh hỏi một chút, xem bọn họ có được lợi từ giữa hay không, hơn nữa, năm đó ta đã nói, đây là công trình khổng lồ hạng nhất, không phải một hai ngày là có thể hoàn thành, đang lúc Đại Tống ta chuẩn bị tìm cách tăng lớn đầu tư vào quý quốc, đáng tiếc các ngươi lại xuất binh xâm phạm, thế cho nên toàn bộ kế hoạch kiến thiết đều bị đả kích đến hủy diệt, giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà ở đây chỉ trích ta?
Hiện giờ đánh cũng đánh rồi, đương nhiên tùy ý Lý Kỳ nói như thế nào.
Hoàn Nhan Tông Vọng lấy lui làm tiến nói:
- Ta nghĩ chỉ sợ Kinh Tế Sử lại muốn nói, cả cái kế hoạch đều phải trọng tân lại, phải chuẩn bị tốt vài năm đi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chính là một năm nay, vào tới đầu năm, chúng ta liền chính thức khởi động đầu tư vào quý quốc, nếu các vị còn không tin, chúng ta có thể viết rõ điểm này ở trên minh ước, ở bước đầu dự tính của ta, nửa năm đầu sang năm, sẽ đầu tư sáu trăm ngàn quan ở quý quốc, sáu tháng cuối năm phỏng chừng còn có thể đầu tư gần tám trăm ngàn quan, nhiêu đây có thể sánh bằng mấy lần cái gọi là thuế cống kia rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn nghi ngờ nói: - Một năm? Đủ sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Là đủ, nhận được quý quốc hữu tình tương trợ, Đại Tống chúng ta đã gặp phải đả kích trước nay chưa có, nhưng là toàn bộ hệ thống kinh tế Đại Tống chúng ta đã thành hình rồi, mặc dù là tình huống hiện tại, thu nhập của Giang Nam chúng ta cũng vượt xa Kim quốc các ngươi.
Hiện giờ hắn không cần phải giả nghèo ở trước mặt Kim quốc nữa rồi, nếu không như thế, hắn còn muốn ở trước mặt Kim quốc biểu hiện mình thâm hậu nội tình, khiến người Kim quốc hiểu được, nếu ngươi không thể đánh tan Đại Tống ta, trận chiến này tiêu hao, các ngươi không thể nào thủ thắng.
Hoàn Nhan Tông Hàn lúc trước không đồng ý. Hiện tại lại càng thêm không cần phải nói rồi, cũng không muốn cùng Lý Kỳ nói những lời nhảm nhí này nữa, gọn gàng dứt khoát nói: - Nếu các ngươi muốn đạt thành nghị hòa lần này, nhất định phải làm được hai điểm, thứ nhất, lính của ngươi lập tức rời khỏi Vân Châu; thứ hai. Nhất định phải giao đủ số thuế cống.
Bạo đổ mồ hôi !! Xem ra ngươi vẫn còn sống ở quá khứ nha! Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Hoàn Nhan tướng quân, có lẽ ngươi ở Kim quốc có thể được nhiều người ủng hộ, mỗi người đều nghe theo đề nghị của ngươi, nhưng ngươi đang ở Đại Tống chúng ta, cái gì cũng không phải, kính xin ngươi chú ý ngữ khí của mình. Ta cũng sẽ không sợ ngươi, nếu ta sợ ngươi, hiện tại ta cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, mà sớm đã chạy rồi. Lúc trước ngươi lợi dụng Vân Châu mà cầm của Đại Tống ta không ít tiền, nhưng trước sau vẫn không chịu trao đổi Vân Châu, hiện giờ ta không tìm ngươi tính khoản sổ sách này, coi như là cho ngươi đủ mặt mũi rồi, ngươi muốn đàm hay không, hù dọa người nào, ta cũng không hiếm lạ gì, trên thế giới này có một đám lớn quốc gia nguyện ý cùng Đại Tống chúng ta hợp tác, ta chẳng lẽ còn sợ không tiêu được chút tiền hay sao?
Trong mắt Hoàn Nhan Tông Hàn hiện lên một chút sát ý, cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu tử ngươi thật là có loại a!
Lý Kỳ không sợ chút nào, cười nói: - Đa tạ khích lệ. Nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là đã sớm biết rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn đứng dậy, không nói một câu, liền đi ra phía ngoài.
Hoàn Nhan Tông Vọng, đám người Hoàn Nhan Hi Doãn ngơ ngác nhìn nhau, cũng đi theo ra ngoài. Dù sao nơi này là Vân Châu, mặc kệ trong lòng bọn chúng nghĩ như thế nào, nhưng trước mặt người ngoài ở đây, bọn chúng vẫn phải biểu hiện sự đoàn kết nhất trí, Hoàn Nhan Tông Hàn đã đi rồi, nếu bọn chúng còn ở lại, không phải là đánh vào mặt Hoàn Nhan Tông Hàn sao.
- Đi thong thả, không tiễn.
Lý Kỳ uống trà, mí mắt cũng không nâng nói.
Đợi cho sau khi toàn bộ đại biểu Kim quốc rời đi, Ngưu Cao liền lập tức nhào tới, ha hả nói: - Bộ Soái, ngươi mới vừa rồi thật sự là rất oai hùng rồi, ta đây khâm phục ngươi từ tận trong lòng.
Lý Kỳ nhíu mày nhìn y , nói: - Chẳng lẽ trước kia ngươi không bội phục sao?
- A ---!
Ngưu Cao nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đám người Dương Tái Hưng đều ha ha mỉm cười, tuy rằng đàm phán không thành công, nhưng bọn họ đều cảm thấy vô cùng sảng khoái, đây mới gọi là làm đàm phán chứ, trước kia đàm phán cái khỉ gì, đều là khuất nhục cầu hòa, các loại ra vẻ đáng thương, đánh thắng trận còn phải làm cho người ta càng thêm hết giận một chút, dù sao lấy hướng đàm phán tại đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện làm người ngột ngạt rồi.
Chủng Sư Đạo lại hơi có vẻ lo lắng hỏi: - Lý Kỳ, ngươi cho rằng Kim quốc sẽ đáp ứng không?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điều này ta cũng không biết, nhưng chúng ta nhất định phải biểu hiện thái độ ra ngoài, miễn cho bọn họ luôn coi chúng ta làm kẻ ngốc mà đùa giỡn. Hừ, sau này cũng không biết là ai đùa giỡn ai đâu.
Chủng Sư Đạo tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng loại sự tình này, lão cũng không làm chủ được, hết thảy đều do Lý Kỳ định đoạt.
...
- Phanh!
Hoàn Nhan Tông Hàn vừa về tới trong phủ, cầm lấy cái chén trên bàn quăng mạnh xuống đất, phẫn nộ quát:
- Hi Doãn, ngươi hiện tại lập tức đi điều binh khiển tướng, chuẩn bị tiến công, nếu không giết chết cái tên đầu bếp kia, ta thề không làm người.
Không thể không nói, Lý Kỳ thật sự đã chọc tức Hoàn Nhan Tông Hàn rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn khẽ nhíu mày, nói: - Đô Thống, xin bớt giận, không được hành động theo cảm tính nha.
Hoàn Nhan Tông Hàn xoay đầu lại, giận trừng mắt Hoàn Nhan Hi Doãn, rít gào nói: - Ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra sao, đầu bếp kia là muốn cùng chúng ta cùng ngồi cùng ăn, bọn họ có tư cách gì, ta để ý không phải là mấy trăm vạn quan thuế cống kia, mà là bọn họ thật sự quá không biết tốt xấu rồi, dám uy hiếp Đại Kim ta, nếu không cho bọn chúng giáo huấn, Đại Kim chúng ta chẳng phải là mất hết mặt mũi.
Hoàn Nhan Tông Vọng thản nhiên nói: - Tông Hàn, ngươi yên tĩnh một chút trước đã.
- Ngươi kêu ta bình tĩnh như thế nào?
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không tức giận sao? Nhưng chúng ta phải nhìn từ đại cục, sính nhanh nhất thời, có thể đạt được cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy giang sơn phụ hoàng cực cực khổ khổ đánh hạ, cứ như vậy thua ở trong tay chúng ta sao? Hoàn Nhan Tông Vọng trầm giọng nói.
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ lạnh nói:
- Tông Vọng, ngươi có phải bị quân Tống dọa sợ rồi hay không?
Hoàn Nhan Tông Vọng phản môi chế giễu: - Nếu ngươi có thể đánh bại chi quân Tống này, chúng ta cũng không cần ở trong này đàm phán, chẳng lẽ ngươi còn không phát hiện ra sao, hiện giờ binh lính Nam triều đã thay đổi rồi, ngay cả Hoàng đế cũng đã thay đổi, nếu chúng ta vẫn còn coi bọn họ là bất luận cái gì để chúng ta làm thịt, vậy chúng ta đây đã phạm vào sai lầm trí mạng, ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao đầu bếp kia mới vừa rồi lại cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, đây cũng không phải cố ý làm chúng ta sợ, đàm phán trọng yếu như vậy, hắn không dám nói hươu nói vượn.
Hoàn Nhan Hi Doãn vội hỏi: - Đô Thống, đầu bếp kia tuy rằng làm cho người ta chán ghét, nhưng lời của hắn cũng không sai, nếu lần đàm phán này không thành, Nam triều tất nhiên sẽ cùng Da Luật Đại Thạch kết minh, đến lúc đó nếu Da Luật Đại Thạch ngóc đầu trở lại, lại thêm Cao Ly, vậy chúng ta có thể gặp phải khốn cảnh ba mặt tác chiến. Lúc trước thái tổ Thánh Thượng sở dĩ có thể nhanh như vậy liền thành lập ra Đại Kim, tuy rằng thái tổ Thánh Thượng dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, nhưng trong đó một bộ phận công lao, đến từ chính sách lược ngoại giao của thái tổ Thánh Thượng.
Cao Khánh Duệ gật đầu nói: - Đúng vậy a, Đô Thống, lúc trước thái tổ Thánh Thượng nhằm vào Liêu quốc áp dụng sách lược chính là xa thân gần đánh, cô lập Liêu quốc, trước cùng Cao Ly, Đại Tống liên hợp, sau có lung lạc Tây Hạ, nếu không có như thế, Liêu quốc sao lại nhanh diệt vong như vậy, hiện giờ tình huống cực kỳ tương tự với lúc trước, chúng ta lập quốc không lâu, không có quá nhiều lực ảnh hưởng đối với quốc gia xung quanh, bọn họ vẫn hướng về Đại Tống đấy, Da Luật Đại Thạch kia vẫn luôn muốn phục hưng Liêu quốc, mà Cao Ly lại không muốn thần phục Đại Kim ta, Tây Hạ tuy rằng đã thần phục Đại Kim ta, nhưng từ trong cuộc chiến tranh này là có thể nhìn ra, bọn họ căn bản không phải thật lòng xưng thần đối với Đại Kim ta, dưới tình huống như vậy, chúng ta nên cùng Tống kết minh, trước giải quyết xong những phiền toái này, rồi lại mưu đồ cái khác.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe vậy ảo não vỗ xuống bàn, ngồi xuống, nói: - Cục tức này các ngươi bảo ta nuốt xuống như thế nào.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ngươi đây có tính là cái gì, ta so với ngươi càng thêm phẫn nộ, nhưng sự thật đã nói cho chúng ta biết, Nam triều đã đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, chúng ta nhất định phải một lần nữa xem kỹ chiến lược đối với Nam triều, đây mới là điều bức thiết chúng ta phải làm đấy.
Hoàn Nhan Hi Doãn lại nói: - Hơn nữa, quốc nội chúng ta hơn phân nửa người đối với Nam triều cũng không thù hận giống như Liêu quốc, bọn họ đáp ứng xuất binh tiến công Nam triều, nguyên nhân chính có thể đạt được tiền tài nhiều hơn, nếu không thể, rất nhiều tộc nhân đều sẽ không nguyện ý, mà Nam triều lại bởi vì lần chúng ta xuất binh này, trên dưới cả nước mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nếu chúng ta không chiếm được trên dưới cả nước ủng hộ, chúng ta cũng rất khó tiếp tục đánh tiếp với Nam triều.
Kỳ thật ở ban đầu, bọn họ vốn chưa làm tốt việc chuẩn bị cho chiến đấu kéo dài, nếu không phải có thể đánh hạ Khai Phong, liền bắt bí được một ít tiền tài, sau đó lập tức lui lại, thì hiện tại bọn họ sao lại lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan này.
Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không ngu xuẩn, chẳng qua bị Lý Kỳ làm cho tức hôn đầu, lúc mọi người luân phiên khuyên bảo, gã đã tỉnh táo lại, biết hiện tại xuất binh tiến công, vậy tiếp theo tới lượt Kim quốc vào chỗ vạn kiếp bất phục, thở thật dài một hơi, nói: - Tông Vọng, ngươi nói nên làm sao bây giờ? Việc này ngươi và Hi Doãn am hiểu hơn xử lý so với ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Hiện giờ chỉ có thể đáp ứng điều kiện của bọn họ, nhưng là nhất định phải viết rõ ở trên minh ước khi nào phái bao nhiêu thương nhân, bỏ bao nhiêu tiền đến Kim quốc chúng ta, v..v, kỳ thật nếu kiến thiết kinh tế của hắn hiệu quả mà nói, vậy sẽ tốt hơn nhiều so với một trăm vạn quan thuế cống kia. Tông Hàn, ta biết ngươi không cam lòng, ta cũng không cam tâm, nhưng dù vậy, cuộc đấu tranh giữa chúng ta và Nam triều hãy còn đang tiếp tục, có câu là, một núi không thể chứa hai cọp, chẳng qua đấu tranh không còn đơn giản là vũ lực, mà là cả thực lực của một nước, chúng ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này, hoàn toàn củng cố tốt hậu phương và nội bộ, quyết không cho phép lại xuất hiện loại tình huống này nữa.
- Được rồi, đàm phán lần này liền chiếu ngươi nói mà làm.
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, hai mắt hơi hơi khép lại, lạnh lùng nói: - Da Luật Đại Thạch, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
/2434
|