- Thằng ranh này --- a --- sao ta lại có thể gọi loại người này là huynh đệ cơ chứ.
Sài Thông ở trong cánh gà đã trông thấy tất cả, thực là khổ đến không thiết sống nữa, Cao Nha Nội đây rõ ràng là không cho Đông Tà có cơ hội lên sân khấu mà.
Trần A Nam đứng cạnh bỗng lên tiếng: - Sài công tử, người bị đá vừa nãy hình như là Đặng Xuân.
- Không phải chứ.
Sài Thông chăm chú nhìn, vỗ vỗ lên trán nói: - Phải làm thế nào mới được đây.
Trần A Nam nói: - Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, Đặng Xuân đóng vai Ái Tân Giác La Hồng Liệt, y vốn không chết, nhưng mà lúc này y phải khẽ bò dậy trốn sau bồn hoa, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Tên Đặng Xuân này là đại công tử của Nghênh Xuân Lâu, hôm nay cũng là vì tình bạn mà đến tham gia diễn xuất, nào hay tai họa ập đến bất ngờ, không chết đã là mạng lớn lắm rồi.
Sài Thông ảo não nói: - Ta xem tám phần là hôn mê rồi. Y lại nhìn xuống khán đài, thấy khán giả vẫn chưa bị ảnh hưởng, còn đang khen ngợi, thầm nghĩ, vẫn còn có thể cứu được đây, thế là y liền núp sau cánh gà hướng về phía Hồng Thiên Cửu gọi :
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.
Hồng Thiên Cửu liếc mắt nhìn về phía sau.
Sài Thông chỉ vào Đặng Xuân đang nằm dưới đất, lại giả bộ làm thế ngất xỉu, sau đó lại chỉ về phía trước của Đặng Xuân.
Hồng Thiên Cửu, Tri Cầm trong lòng ngầm hiểu, mau chóng đứng dậy bước ra ngoài, đằng nào cũng đánh xong rồi, lúc này bọn họ cũng nên đi ra, bọn họ vừa bước ra, liền vội vã che ở đằng trước Đặng Xuân.
Sài Thông, Trần A Nam mau chóng khom người nhón chân chạy tới, kéo Đặng Xuân ra sau cánh gà, vừa kéo mặt nạ xuống, quả nhiên y đã bị hôn mê bất tỉnh, má phải có một vết chân to đùng, gần như chiếm hết nửa bên mặt, trông thực là ghê người.
Sài Thông vội vàng nói: - Mau đi lấy nước lại đây.
Lát nữa hoàn toàn là phần diễn của y và Bao Tích Nhược, không được ngất chứ.
Nước rất nhanh được bưng đến, Sài Thông hất thẳng một chậu nước vào mặt Đặng Xuân.
- Khụ khụ khụ.
Theo một trận ho sặc sụa, Đặng Xuân từ từ mở mắt ra, người còn chưa nhìn rõ, liền đưa tay ra tóm lấy Sài Thông, giận dữ nói:
- Thằng ranh này dám đá ta, ta liều chết với ngươi.
Sài Thông cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, y dùng 1 tay đẩy Đặng Xuân ra, quát: - Ngươi nhìn rõ xem ta là ai đi đã ?
- Sài Thông?
Đặng Xuân mờ mịt nhìn Sài Thông.
Sài Thông nói: - Bây giờ không phải là lúc nói những lời này, ngươi mau nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn phải lên sân khấu.
- Còn lên nữa à ?
Đặng Xuân che mặt, nước mắt sắp tuôn ra đến nơi, hắn lắc đầu ngay: - Ta không diễn nữa, ta không diễn nữa. Còn diễn tiếp, thì còn mạng không.
Trần A Nam nói: - Sài công tử, đổi người là được rồi. Đằng nào vừa nãy y vẫn luôn che mặt, đổi người lên sân khâu, khán giả ở dưới cũng không biết được đâu.
Đặng Xuân vội vàng gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, đổi người, đổi người.
Sài Thông nhíu mày nói:
- Điều này ta biết, nhưng vấn đề là lát nữa lời thoại cũng không ít, nếu đổi người, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều sai sót. Đặng Xuân, ngươi yên tâm, lát nữa ngươi không có cảnh đánh nhau, cũng không phải gặp Cao Nha Nội, chẳng lẽ ngươi quên mất đoạn sau toàn bộ là cảnh của ngươi và Tri Cầm ư?
- Ờm
Đặng Xuân vừa nghĩ tới Tri Cầm, không khỏi liếm đôi môi khô khốc, y đây còn là đại công tử của Nghênh Xuân Lâu đấy.
Cá mè một lứa! Sài Thông thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Đặng Xuân, nhờ cả vào ngươi đấy, nhẫn nhịn thêm một chút đi.
Đặng Xuân bối rối nói:
- Nhưng mà mặt ta vẫn còn đau lắm.
Trần A Nam ha ha nói: - Vậy thì quá tuyệt rồi, khi Bao Tích Nhược phát hiện ra Ái Tân Giác La Hồng Liệt là ngay đúng lúc đang hấp hối, ngươi còn chẳng cần diễn, hiện giờ là tốt lắm rồi.
Sài Thông lại nói: - Đặng Xuân, ngươi muốn báo thù không?
Đặng Xuân nói: - Đương nhiên muốn, nếu như tam tiểu công tử các người không giúp đỡ, lát nữa ra ngoài, ta phải tìm Nha Nội một đấu một, thù này không báo ta thề không làm người.
Chỉ mình ngươi? Một đấu một ngươi cũng thế vẫn là chết thôi. Sài Thông khẽ ho một tiếng, nói: - Không cần phải thế, ngươi đừng quên, Nha Nội đóng Dương Khang, chờ đến đoạn sau, khi y lại xuất hiện, ngươi chính là cha y rồi, đến lúc đó y ngày ngày gọi ngươi là cha, nhưng nếu bây giờ ngươi không lên sân khấu, thì ngươi sẽ mất đi cơ hội báo thù.
Đặng Xuân vừa nghe xong, ừ nhỉ, thằng ranh này lát nữa thành con ta rồi, chuyện này nghĩ đến cũng thấy thoải mái, trong lòng cân nhắc một hồi rồi cắn răng nói: - Được. Vậy thì ta sẽ mang vết thương ra trận.
Sài Thông nghe rồi thở dài một hơi, tên Đặng Xuân này là đến diễn vì bạn bè, không có hợp đồng với tứ tiểu tập đoàn, hơn nữa y cũng là một nhân vật có máu mặt ở Đông Kinh, Sài Thông cũng chẳng thể ra lệnh cho y làm gì được.
Nhưng nói gì thì nói, tên Sài Thông này đúng là kẻ chùi mông chuyên nghiệp giúp Cao Nha Nội.
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội, Khâu Xử Cơ kéo mấy cái thi thể vào.
Đặng Xuân trông thấy Cao Nha Nội, thực là kẻ thù gặp nhau lòng tràn phẫn nộ.
Cao Nha Nội nhìn Đặng Xuân nói: - Ngươi nhìn ta làm gì? Chuyện này có thể trách ta sao, ngươi không biết né à! Hơn nữa, khi nãy ta cũng bị Tam Lang hung hăng đụng cho 1 cái, ta còn chẳng trách cứ gì Tam Lang, là vì chính ta không có né đi.
- Ngươi---.
Đặng Xuân bò dậy muốn liều mạng với Cao Nha Nội.
Thằng ranh này thật quá ghê tởm.
- Đủ rồi.
Sài Thông giận dữ quát lên một tiếng, nói với Cao Nha Nội: - Nha Nội, ngươi đừng quên, tập đoàn tứ tiểu chúng ta không phải là do một tay ngươi che cả bầu trời, mà là phải giơ tay biểu quyết, khoản nợ này chúng ta lát nữa hẵng tính, nếu ngươi còn không diễn cho tử tế, hừm, đến lúc đó đừng trách ta không có tình nghĩa huynh đệ.
Hồng Thiên Cửu cũng lên tiếng: - Đúng vậy, ca ca, huynh đừng lúc nào cũng thế, như vậy còn diễn thế nào đây?
Cao Nha Nội thấy mình đã gợi lên dự căm phẫn cho nhiều người, trong lòng cũng có chút nao núng, nói: - Được rồi, được rồi, ta sẽ không kích động như thế nữa.
Sài Thông nói: - Mấy người các ngươi mau ra ngoài đi.
- Vâng.
Cao Nha Nội vừa đi, đám thi thể toàn bộ liền sống lại, lúc bọn họ trông thấy mặt của Đặng Xuân, không khỏi bị dọa cho tái mét.
Sài Thông vội vàng nói: - Các ngươi mau đi chuẩn bị đi, lập tức phải lên sân khấu ngay rồi.
Chu Hoa nghe xong liền lắc đầu ngay: - Sài Thông, ta không diễn nữa, ta thế nào cũng không diễn nữa.
Phải biết rằng đoạn diễn sau đây, lại là đoạn quan binh vây giết Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, đây không phải cảnh của Cao Nha Nội, y đã đánh Đặng Xuân thành ra như vậy, lát nữa đối mặt đánh nhau với Cao Nha Nội, kết quả hoàn toàn khó mà dự tính được.
Sợ lắm đấy!
Ngoại trừ Thẩm Văn ra, ai nấy đều lắc đầu quầy quậy kiên quyết không diễn nữa.
Sài Thông nhíu mày nói: - Sài Thông ta cả đời không cầu xin ai, lần này coi như ta cầu xin các ngươi, bất kể ra sao, cũng phải diễn tiếp cho ta, bằng không, vở diễn này sẽ kết thúc tại đây. Lát nữa nếu Cao Nha Nội còn làm bừa, ta cam đoan với các ngươi, ta nhất định sẽ khiến y phải trả giá gấp đôi.
Ngoại trừ vẻ tinh tướng bày đặt ra, y rất ít nghi nghiêm túc với một chuyện, thế nhưng, sân khấu kịch này khiến y lại mở ra một cánh cửa ra vẻ tinh tướng khác, điều y hi vọng là gì, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, sân khấu kịch này đều có thể cho y. Hơn nữa y diễn vai Đông Tà, chính là một lão tổ khai sơn thích ra vẻ tinh tướng, nhìn chung trong Xạ Điêu tam bộ khúc, võ công của ai cao cường nhất, điều này khó mà nói rõ, nhưng nếu muốn bàn về chuyện ra vẻ tinh tướng, thì ai dám so bì với Đông Tà đây !
Bây giờ Đông Tà chưa lên sân khấu, sân khấu này đã bị Cao Nha Nội dồn đến đường cùng, có thế nào y cũng không để chuyện như thế này xảy ra.
Đặng Xuân nói: - Còn ta thì sao.
Sài Thông nói: - Ta nói là bắt bắt đầu từ giờ phút này, Đặng Xuân, ngươi cũng đừng xem ta dễ bắt nạt, ta còn không hiểu ngươi ư, ban đầu ngươi muốn đóng vai này, còn không phải là vì Tri Cầm.
Đặng Xuân đỏ mặt, cúi đầu không nói năng gì.
Chu Hoa bọn họ cũng biết Sài Thông trước giờ không cầu xin ai, thấy y nói như vậy, nếu còn không đồng ý, theo tính tình của Sài Thông, thì tình bằng hữu này chắc chắn không làm nổi, trong lòng đều nghĩ, Cao Nha Nội có mãnh liệt nữa thì y cũng chỉ có hai tay, có thể đánh bao nhiêu người, vì thế đều lần lượt gật đầu đồng ý.
Sài Thông vội nói: - Vậy các ngươi mau đi chuẩn bị đi.
Trên sân khấu, tiếp sau đây cuối cùng cũng không có việc của Cao Nha Nội nữa, mà là cảnh Ái Tân Giác La Hồng Liệt và Bao Tích Nhược gặp nhau.
Cảnh này làm rất nhiều khán giả thấy khó chịu, bởi vì họ đã quá nhập tâm, biết Bao Tích Nhược cứu người này, sẽ hại đến Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, thực ra nhân vật Bao Tích Nhược này luôn làm người ta vừa yêu vừa hận, một mặt nàng rất xinh đẹp, lương thiện, một mặt nàng lại quá lương thiện, gần như ngu xuẩn.
Đặc biệt là Phong Nghi Nô, ngay từ khi bắt đầu nàng đã rất khó chịu với cảnh này, điều nàng hận không phải là vì Bao Tích Nhược cứu người này, mà là vì sau cùng Bao Tích Nhược nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, khi biết phu quân mình đã qua đời, lại đi gả cho gã, đây là điều nàng không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, cảnh làm người ta thấp thỏm không yên đã sắp diễn rồi.
Đó chính là Ái Tân Giác La Hồng Liệt lên kế hoạch sát hại Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, đây cũng là cảnh diễn lớn nhất trong hồi 1, mỗi diễn viên phụ mà cũng đến hơn 10 người, thật ra điều này cũng chẳng quan trọng, tuy rằng người đông, nhưng bọn họ lại tập luyện rất nhiều lần, mấu chốt là Cao Nha Nội trong cảnh này, vai trò rất quan trọng, một bên là tình yêu, một bên là tình bạn, còn phải liều chết với quan binh, nghĩ cũng thấy làm người ta sợ hãi vô cùng.
Thế nhưng, người đi lo lắng thì hiển nhiên không hiểu nội tâm của Cao Nha Nội.
Đầu tiên, Cao Nha Nội là một kẻ vô cùng sĩ diện, cảnh này y là diễn viên chính, y không cần đi cướp sự nổi bật, vậy thì hắn chắc chắn sẽ nghiêm túc hành xử.
Tiếp đó, Cao Nha Nội tuy rằng mê gái, nhưng lại rất xem trọng cảm tình, tình bạn và tình yêu đều là những thứ y vô cùng quý trọng, ngày trước khi Lý Kỳ bị thích khách nước Kim truy sát, bỏ đi những chuyện khác, rất nhiều người gặp chuyện này, đều là cách bao xa thì nấp xa từng đó, nhưng Cao Nha Nội lại chẳng hề suy nghĩ, liền lao lên, tuy rằng xém chút thì hại chết Lý Kỳ, nhưng ít nhất ý định ban đầu của y là giúp đỡ Lý Kỳ, đây cũng là ưu điểm ít ỏi trên người y, nếu không phải như vậy, Lý Kỳ cũng không thể làm bạn với y.
Sau cùng, trong thực thế, cảnh này được Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu diễn đi diễn lại rất nhiều lần, trước kia hai tên đần này thường bị Vương Thiên Ân đuổi đánh, đương nhiên, bọn chúng cũng từng đuổi theo Vương Tuyên Ân, điều này đối với chúng mà nói thì chẳng xa lạ gì.
Căn cứ vào ba điều trên, cảnh này hoàn toàn không cần lo lắng.
Sự thật cũng đã chứng minh điều này, ở cảnh này kỹ năng diễn xuất của Cao Nha Nội đã bộc phát rất hoàn hảo.
Đặc biệt là khi Hồng Thiên Cửu tắt thở ngã vào trong lòng y, y bi phẫn hét lên 1 tiếng, không khỏi khiến khán giả trong lòng thấp thỏm lo lắng. Điều này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, đương nhiên, về mặt này công lao của Hồng Thiên Cửu không nhỏ, nếu như đổi thành người khác, có thể y sẽ không có tâm trạng này.
Không chỉ có vậy, khi y vùng khỏi tay Tri Cầm, kiên quyết không hề do sự đuổi theo đám quan binh để báo thù cho nghĩa huynh, đặc biệt là cái ngoái đầu nhìn lại, sự thâm tình diễn tới cực hạn, dường như đang được xem diễn một màn kịch bi thương. Cả nhà hát lặng ngắt như tờ, ai nấy đều chăm chú nhìn lên sân khấu, quả là làm cho người ta phải âm thầm rớt nước mắt. Không ít thiếu nữ thiếu phụ đều ôm mặt khóc nức nở.
Hoàn hảo!
Lúc mới bắt đầu sự chú ý của khán giả đều nằm ở hiệu quả sân khấu và những màn giao đấu, nhưng Cao Nha Nội đã khiến bọn họ biết đến cái gì gọi là sân khấu kịch,tuy rằng đánh đấm rất đặc sắc, nhưng cái tình mới là linh hồn của câu chuyện.
Đến cả Thái Kinh cũng chủ động đứng dậy, vỗ tay nói:
- Khang nhi diễn quá hay, quá xuất sắc. Nói rồi lão lại hô to một tiếng: - Hay!
Khi phân đoạn này chấm dứt, cả trường quay đều đứng dậy vỗ tay.
Lý Kỳ xem mà dở khóc dở cười, cười mắng: - Tên tiểu tử này vận hạn quá tốt, lần nào cũng là y mắc lỗi, nhưng kẻ hưởng vinh quang cũng là y.
Sài Thông ở trong cánh gà đã trông thấy tất cả, thực là khổ đến không thiết sống nữa, Cao Nha Nội đây rõ ràng là không cho Đông Tà có cơ hội lên sân khấu mà.
Trần A Nam đứng cạnh bỗng lên tiếng: - Sài công tử, người bị đá vừa nãy hình như là Đặng Xuân.
- Không phải chứ.
Sài Thông chăm chú nhìn, vỗ vỗ lên trán nói: - Phải làm thế nào mới được đây.
Trần A Nam nói: - Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, Đặng Xuân đóng vai Ái Tân Giác La Hồng Liệt, y vốn không chết, nhưng mà lúc này y phải khẽ bò dậy trốn sau bồn hoa, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Tên Đặng Xuân này là đại công tử của Nghênh Xuân Lâu, hôm nay cũng là vì tình bạn mà đến tham gia diễn xuất, nào hay tai họa ập đến bất ngờ, không chết đã là mạng lớn lắm rồi.
Sài Thông ảo não nói: - Ta xem tám phần là hôn mê rồi. Y lại nhìn xuống khán đài, thấy khán giả vẫn chưa bị ảnh hưởng, còn đang khen ngợi, thầm nghĩ, vẫn còn có thể cứu được đây, thế là y liền núp sau cánh gà hướng về phía Hồng Thiên Cửu gọi :
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.
Hồng Thiên Cửu liếc mắt nhìn về phía sau.
Sài Thông chỉ vào Đặng Xuân đang nằm dưới đất, lại giả bộ làm thế ngất xỉu, sau đó lại chỉ về phía trước của Đặng Xuân.
Hồng Thiên Cửu, Tri Cầm trong lòng ngầm hiểu, mau chóng đứng dậy bước ra ngoài, đằng nào cũng đánh xong rồi, lúc này bọn họ cũng nên đi ra, bọn họ vừa bước ra, liền vội vã che ở đằng trước Đặng Xuân.
Sài Thông, Trần A Nam mau chóng khom người nhón chân chạy tới, kéo Đặng Xuân ra sau cánh gà, vừa kéo mặt nạ xuống, quả nhiên y đã bị hôn mê bất tỉnh, má phải có một vết chân to đùng, gần như chiếm hết nửa bên mặt, trông thực là ghê người.
Sài Thông vội vàng nói: - Mau đi lấy nước lại đây.
Lát nữa hoàn toàn là phần diễn của y và Bao Tích Nhược, không được ngất chứ.
Nước rất nhanh được bưng đến, Sài Thông hất thẳng một chậu nước vào mặt Đặng Xuân.
- Khụ khụ khụ.
Theo một trận ho sặc sụa, Đặng Xuân từ từ mở mắt ra, người còn chưa nhìn rõ, liền đưa tay ra tóm lấy Sài Thông, giận dữ nói:
- Thằng ranh này dám đá ta, ta liều chết với ngươi.
Sài Thông cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, y dùng 1 tay đẩy Đặng Xuân ra, quát: - Ngươi nhìn rõ xem ta là ai đi đã ?
- Sài Thông?
Đặng Xuân mờ mịt nhìn Sài Thông.
Sài Thông nói: - Bây giờ không phải là lúc nói những lời này, ngươi mau nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn phải lên sân khấu.
- Còn lên nữa à ?
Đặng Xuân che mặt, nước mắt sắp tuôn ra đến nơi, hắn lắc đầu ngay: - Ta không diễn nữa, ta không diễn nữa. Còn diễn tiếp, thì còn mạng không.
Trần A Nam nói: - Sài công tử, đổi người là được rồi. Đằng nào vừa nãy y vẫn luôn che mặt, đổi người lên sân khâu, khán giả ở dưới cũng không biết được đâu.
Đặng Xuân vội vàng gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, đổi người, đổi người.
Sài Thông nhíu mày nói:
- Điều này ta biết, nhưng vấn đề là lát nữa lời thoại cũng không ít, nếu đổi người, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều sai sót. Đặng Xuân, ngươi yên tâm, lát nữa ngươi không có cảnh đánh nhau, cũng không phải gặp Cao Nha Nội, chẳng lẽ ngươi quên mất đoạn sau toàn bộ là cảnh của ngươi và Tri Cầm ư?
- Ờm
Đặng Xuân vừa nghĩ tới Tri Cầm, không khỏi liếm đôi môi khô khốc, y đây còn là đại công tử của Nghênh Xuân Lâu đấy.
Cá mè một lứa! Sài Thông thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Đặng Xuân, nhờ cả vào ngươi đấy, nhẫn nhịn thêm một chút đi.
Đặng Xuân bối rối nói:
- Nhưng mà mặt ta vẫn còn đau lắm.
Trần A Nam ha ha nói: - Vậy thì quá tuyệt rồi, khi Bao Tích Nhược phát hiện ra Ái Tân Giác La Hồng Liệt là ngay đúng lúc đang hấp hối, ngươi còn chẳng cần diễn, hiện giờ là tốt lắm rồi.
Sài Thông lại nói: - Đặng Xuân, ngươi muốn báo thù không?
Đặng Xuân nói: - Đương nhiên muốn, nếu như tam tiểu công tử các người không giúp đỡ, lát nữa ra ngoài, ta phải tìm Nha Nội một đấu một, thù này không báo ta thề không làm người.
Chỉ mình ngươi? Một đấu một ngươi cũng thế vẫn là chết thôi. Sài Thông khẽ ho một tiếng, nói: - Không cần phải thế, ngươi đừng quên, Nha Nội đóng Dương Khang, chờ đến đoạn sau, khi y lại xuất hiện, ngươi chính là cha y rồi, đến lúc đó y ngày ngày gọi ngươi là cha, nhưng nếu bây giờ ngươi không lên sân khấu, thì ngươi sẽ mất đi cơ hội báo thù.
Đặng Xuân vừa nghe xong, ừ nhỉ, thằng ranh này lát nữa thành con ta rồi, chuyện này nghĩ đến cũng thấy thoải mái, trong lòng cân nhắc một hồi rồi cắn răng nói: - Được. Vậy thì ta sẽ mang vết thương ra trận.
Sài Thông nghe rồi thở dài một hơi, tên Đặng Xuân này là đến diễn vì bạn bè, không có hợp đồng với tứ tiểu tập đoàn, hơn nữa y cũng là một nhân vật có máu mặt ở Đông Kinh, Sài Thông cũng chẳng thể ra lệnh cho y làm gì được.
Nhưng nói gì thì nói, tên Sài Thông này đúng là kẻ chùi mông chuyên nghiệp giúp Cao Nha Nội.
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội, Khâu Xử Cơ kéo mấy cái thi thể vào.
Đặng Xuân trông thấy Cao Nha Nội, thực là kẻ thù gặp nhau lòng tràn phẫn nộ.
Cao Nha Nội nhìn Đặng Xuân nói: - Ngươi nhìn ta làm gì? Chuyện này có thể trách ta sao, ngươi không biết né à! Hơn nữa, khi nãy ta cũng bị Tam Lang hung hăng đụng cho 1 cái, ta còn chẳng trách cứ gì Tam Lang, là vì chính ta không có né đi.
- Ngươi---.
Đặng Xuân bò dậy muốn liều mạng với Cao Nha Nội.
Thằng ranh này thật quá ghê tởm.
- Đủ rồi.
Sài Thông giận dữ quát lên một tiếng, nói với Cao Nha Nội: - Nha Nội, ngươi đừng quên, tập đoàn tứ tiểu chúng ta không phải là do một tay ngươi che cả bầu trời, mà là phải giơ tay biểu quyết, khoản nợ này chúng ta lát nữa hẵng tính, nếu ngươi còn không diễn cho tử tế, hừm, đến lúc đó đừng trách ta không có tình nghĩa huynh đệ.
Hồng Thiên Cửu cũng lên tiếng: - Đúng vậy, ca ca, huynh đừng lúc nào cũng thế, như vậy còn diễn thế nào đây?
Cao Nha Nội thấy mình đã gợi lên dự căm phẫn cho nhiều người, trong lòng cũng có chút nao núng, nói: - Được rồi, được rồi, ta sẽ không kích động như thế nữa.
Sài Thông nói: - Mấy người các ngươi mau ra ngoài đi.
- Vâng.
Cao Nha Nội vừa đi, đám thi thể toàn bộ liền sống lại, lúc bọn họ trông thấy mặt của Đặng Xuân, không khỏi bị dọa cho tái mét.
Sài Thông vội vàng nói: - Các ngươi mau đi chuẩn bị đi, lập tức phải lên sân khấu ngay rồi.
Chu Hoa nghe xong liền lắc đầu ngay: - Sài Thông, ta không diễn nữa, ta thế nào cũng không diễn nữa.
Phải biết rằng đoạn diễn sau đây, lại là đoạn quan binh vây giết Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, đây không phải cảnh của Cao Nha Nội, y đã đánh Đặng Xuân thành ra như vậy, lát nữa đối mặt đánh nhau với Cao Nha Nội, kết quả hoàn toàn khó mà dự tính được.
Sợ lắm đấy!
Ngoại trừ Thẩm Văn ra, ai nấy đều lắc đầu quầy quậy kiên quyết không diễn nữa.
Sài Thông nhíu mày nói: - Sài Thông ta cả đời không cầu xin ai, lần này coi như ta cầu xin các ngươi, bất kể ra sao, cũng phải diễn tiếp cho ta, bằng không, vở diễn này sẽ kết thúc tại đây. Lát nữa nếu Cao Nha Nội còn làm bừa, ta cam đoan với các ngươi, ta nhất định sẽ khiến y phải trả giá gấp đôi.
Ngoại trừ vẻ tinh tướng bày đặt ra, y rất ít nghi nghiêm túc với một chuyện, thế nhưng, sân khấu kịch này khiến y lại mở ra một cánh cửa ra vẻ tinh tướng khác, điều y hi vọng là gì, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, sân khấu kịch này đều có thể cho y. Hơn nữa y diễn vai Đông Tà, chính là một lão tổ khai sơn thích ra vẻ tinh tướng, nhìn chung trong Xạ Điêu tam bộ khúc, võ công của ai cao cường nhất, điều này khó mà nói rõ, nhưng nếu muốn bàn về chuyện ra vẻ tinh tướng, thì ai dám so bì với Đông Tà đây !
Bây giờ Đông Tà chưa lên sân khấu, sân khấu này đã bị Cao Nha Nội dồn đến đường cùng, có thế nào y cũng không để chuyện như thế này xảy ra.
Đặng Xuân nói: - Còn ta thì sao.
Sài Thông nói: - Ta nói là bắt bắt đầu từ giờ phút này, Đặng Xuân, ngươi cũng đừng xem ta dễ bắt nạt, ta còn không hiểu ngươi ư, ban đầu ngươi muốn đóng vai này, còn không phải là vì Tri Cầm.
Đặng Xuân đỏ mặt, cúi đầu không nói năng gì.
Chu Hoa bọn họ cũng biết Sài Thông trước giờ không cầu xin ai, thấy y nói như vậy, nếu còn không đồng ý, theo tính tình của Sài Thông, thì tình bằng hữu này chắc chắn không làm nổi, trong lòng đều nghĩ, Cao Nha Nội có mãnh liệt nữa thì y cũng chỉ có hai tay, có thể đánh bao nhiêu người, vì thế đều lần lượt gật đầu đồng ý.
Sài Thông vội nói: - Vậy các ngươi mau đi chuẩn bị đi.
Trên sân khấu, tiếp sau đây cuối cùng cũng không có việc của Cao Nha Nội nữa, mà là cảnh Ái Tân Giác La Hồng Liệt và Bao Tích Nhược gặp nhau.
Cảnh này làm rất nhiều khán giả thấy khó chịu, bởi vì họ đã quá nhập tâm, biết Bao Tích Nhược cứu người này, sẽ hại đến Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, thực ra nhân vật Bao Tích Nhược này luôn làm người ta vừa yêu vừa hận, một mặt nàng rất xinh đẹp, lương thiện, một mặt nàng lại quá lương thiện, gần như ngu xuẩn.
Đặc biệt là Phong Nghi Nô, ngay từ khi bắt đầu nàng đã rất khó chịu với cảnh này, điều nàng hận không phải là vì Bao Tích Nhược cứu người này, mà là vì sau cùng Bao Tích Nhược nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, khi biết phu quân mình đã qua đời, lại đi gả cho gã, đây là điều nàng không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, cảnh làm người ta thấp thỏm không yên đã sắp diễn rồi.
Đó chính là Ái Tân Giác La Hồng Liệt lên kế hoạch sát hại Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, đây cũng là cảnh diễn lớn nhất trong hồi 1, mỗi diễn viên phụ mà cũng đến hơn 10 người, thật ra điều này cũng chẳng quan trọng, tuy rằng người đông, nhưng bọn họ lại tập luyện rất nhiều lần, mấu chốt là Cao Nha Nội trong cảnh này, vai trò rất quan trọng, một bên là tình yêu, một bên là tình bạn, còn phải liều chết với quan binh, nghĩ cũng thấy làm người ta sợ hãi vô cùng.
Thế nhưng, người đi lo lắng thì hiển nhiên không hiểu nội tâm của Cao Nha Nội.
Đầu tiên, Cao Nha Nội là một kẻ vô cùng sĩ diện, cảnh này y là diễn viên chính, y không cần đi cướp sự nổi bật, vậy thì hắn chắc chắn sẽ nghiêm túc hành xử.
Tiếp đó, Cao Nha Nội tuy rằng mê gái, nhưng lại rất xem trọng cảm tình, tình bạn và tình yêu đều là những thứ y vô cùng quý trọng, ngày trước khi Lý Kỳ bị thích khách nước Kim truy sát, bỏ đi những chuyện khác, rất nhiều người gặp chuyện này, đều là cách bao xa thì nấp xa từng đó, nhưng Cao Nha Nội lại chẳng hề suy nghĩ, liền lao lên, tuy rằng xém chút thì hại chết Lý Kỳ, nhưng ít nhất ý định ban đầu của y là giúp đỡ Lý Kỳ, đây cũng là ưu điểm ít ỏi trên người y, nếu không phải như vậy, Lý Kỳ cũng không thể làm bạn với y.
Sau cùng, trong thực thế, cảnh này được Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu diễn đi diễn lại rất nhiều lần, trước kia hai tên đần này thường bị Vương Thiên Ân đuổi đánh, đương nhiên, bọn chúng cũng từng đuổi theo Vương Tuyên Ân, điều này đối với chúng mà nói thì chẳng xa lạ gì.
Căn cứ vào ba điều trên, cảnh này hoàn toàn không cần lo lắng.
Sự thật cũng đã chứng minh điều này, ở cảnh này kỹ năng diễn xuất của Cao Nha Nội đã bộc phát rất hoàn hảo.
Đặc biệt là khi Hồng Thiên Cửu tắt thở ngã vào trong lòng y, y bi phẫn hét lên 1 tiếng, không khỏi khiến khán giả trong lòng thấp thỏm lo lắng. Điều này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, đương nhiên, về mặt này công lao của Hồng Thiên Cửu không nhỏ, nếu như đổi thành người khác, có thể y sẽ không có tâm trạng này.
Không chỉ có vậy, khi y vùng khỏi tay Tri Cầm, kiên quyết không hề do sự đuổi theo đám quan binh để báo thù cho nghĩa huynh, đặc biệt là cái ngoái đầu nhìn lại, sự thâm tình diễn tới cực hạn, dường như đang được xem diễn một màn kịch bi thương. Cả nhà hát lặng ngắt như tờ, ai nấy đều chăm chú nhìn lên sân khấu, quả là làm cho người ta phải âm thầm rớt nước mắt. Không ít thiếu nữ thiếu phụ đều ôm mặt khóc nức nở.
Hoàn hảo!
Lúc mới bắt đầu sự chú ý của khán giả đều nằm ở hiệu quả sân khấu và những màn giao đấu, nhưng Cao Nha Nội đã khiến bọn họ biết đến cái gì gọi là sân khấu kịch,tuy rằng đánh đấm rất đặc sắc, nhưng cái tình mới là linh hồn của câu chuyện.
Đến cả Thái Kinh cũng chủ động đứng dậy, vỗ tay nói:
- Khang nhi diễn quá hay, quá xuất sắc. Nói rồi lão lại hô to một tiếng: - Hay!
Khi phân đoạn này chấm dứt, cả trường quay đều đứng dậy vỗ tay.
Lý Kỳ xem mà dở khóc dở cười, cười mắng: - Tên tiểu tử này vận hạn quá tốt, lần nào cũng là y mắc lỗi, nhưng kẻ hưởng vinh quang cũng là y.
/2434
|