Tai qua nạn khỏi!
Sao lại là tai qua nạn khỏi, đây dường như đã trở thành danh từ đại diện cho Cao Nha Nội, có thằng nhãi này, không làm cái gì đó khiến người ta thót tim vài cái thì e là không còn mặt mũi nào nhận mình là con trai của Cầu ca.
Thế thì cũng kệ, nhưng chỉ có mình y mà lúc nào cũng nổi bật hơn người, điều này khiến người ta có đôi phần khó chịu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ dựa vào cái màn kịch này mà Cao Nha Nội trong nháy mắt đã từ một tên hề tiến hóa thành minh tinh màn bạc, trở thành một ngôi sao sáng chói.
Hồi phong ba bão táp thứ nhất này rốt cuộc cũng kết thúc một cách hoàn mĩ.
Đúng vào lúc khán giả còn ngồi đó không chịu rời đi, hô to chưa đã, tiếng đàn đột nhiên vang lên, khán giả ngơ ngác tìm quanh, thì ra là phía bên trái sân khấu, có một thiếu nữ xinh đẹp đang gảy đàn.
Khi âm lên cao, nàng cất giọng hát: - Khuê phòng cô quạnh, mình thiếp vạn nỗi sầu. Tiếc xuân xuân cứ đi, mưa lạnh rơi giục hoa rụng. Tựa lan can trông ngóng, mà như người mất hồn. Người mãi nơi đâu? Chỉ thấy chằng chịt cỏ dại. Mòn mỏi ngóng trông con đường người về.
Đây chính là bài thơ Điểm giáng thần-Tịch mịch thâm khuê của Lý Thanh Chiếu.
Đương nhiên, đây là do Lý Kỳ chủ động yêu cầu, đây cũng là bài hát cuối vở kịch đầu tiên trong lịch sử, chắc chắn sẽ được chép vào sử sách.
Nhưng việc này cũng không thể nói là Lý Kỳ lấy việc công mưu việc tư, giúp đỡ Lý Thanh Chiếu nổi tiếng, hơn nữa danh tiếng Lý Thanh Chiếu đã sớm nổi như cồn rồi, cũng chẳng cần hắn phải giúp, bởi bài từ này kết hợp với màn kết thúc của hồi thứ nhất thì chẳng còn gì hợp hơn, thậm chí còn hỗ trợ lẫn nhau, bài từ này phần đầu miêu tả tâm trạng tiếc thương mùa xuân, phần sau miêu tả tâm trạng u sầu do li biệt. Tiếc mùa xuân, sầu li biệt, hòa lại với nhau thành ngàn sợi sầu thương.
Mà đoạn kết ở hồi thứ nhất này, cũng là nỗi đau đứt ruột của Bao Tích Nhược trước cái chết của Dương Thiết Tâm.
Đúng là: người mãi nơi đâu? Mòn mỏi ngóng trông con đường người về!
Khán giả nghe tiếng hát, hồi tưởng lại từng màn diễn vừa rồi trên khán đài, thế là lại đắm chìm trong cảm xúc của vở kịch, thật là dai dẳng vô cùng.
Đây chính là cái sức hấp dẫn của ca khúc cuối vở kịch.
Bài hát kết thúc, màn che đã hạ, nhưng khán giả thì cứ như thể chẳng nỡ rời đi.
Đương nhiên, ca khúc cuối vở kịch này đã giành được thành công chưa từng có, còn thiếu nữ gảy đàn ca hát kia chính là Tri Họa, có thể thấy, dựa vào ca khúc này, ngày mai thôi nàng chắc chắn sẽ trở thành chủ đề để mọi người bàn tán say sưa.
Đây rõ ràng là một đòn lăng xê ngoạn mục.
Chưa thấy Cao Nha Nội bị hớ, Lý Kỳ thật sự không vui, nhưng thấy mọi việc vậy là cũng hòm hòm, đoạn đứng dậy nói: - Thái Úy, Thái Sư, cha vợ, Vương thúc thúc, vãn bối xin cáo từ trước.
Cao Cầu vội hỏi: - Đừng vội, lát nữa Khang nhi còn bày tiệc trong phủ mời các vị, sao không đi cùng chúng ta luôn.
Mẹ kiếp! Kịch còn chưa diễn xong thì thằng nhãi kia đã chuẩn bị xong tiệc ăn mừng rồi. Một thứ tự tin hiếm gặp, nếu mà diễn hỏng thì hay biết mấy, thật là đáng tiếc.
Lý Kỳ đáp: - Thật mong thứ lỗi, ngày mai ta còn phải đi một chuyến tới Thương Vụ Cục, e rằng không thể tới quý phủ rồi. Thầm nghĩ, ta đâu có thèm tới mà xem thằng nhãi họ Cao kia lên mặt. Chẳng cần đi cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó thế nào rồi.
Cao Cầu cũng biết là việc phát hành tiền mới đang gấp gáp, nên cũng không muốn miễn cưỡng, liền nói:
- Vậy cũng được, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi, ta sẽ nói với Khang nhi giúp.
- Vậy thì xin đa tạ.
Lý Kỳ chắp tay chào các vị trưởng bối rồi rời đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy đám Cao phu nhân đúng lúc đó cũng đi ra từ khu vực khách mời. Một đám quý bà cười cười nói nói, xem chừng rất hài lòng về vở kịch này. Tuy nhiên lại chẳng thấy bóng dáng Phong Nghi Nô và Quý Hồng Nô đâu cả.
Bạch phu nhân cũng đã nhìn thấy Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, lát nữa có tới phủ Thái Úy không?
- À, con phải tới Thương Vụ Cục giúp Thất Nương nên không thể đi được. Lý Kỳ nói rồi lại tò mò hỏi: - Đúng rồi, mẹ vợ, Nghi Nô và Hồng Nô đâu?
Bạch phu nhân cười khanh khách nói: - Việc này đều trách ngươi cả, lại viết hẳn một câu chuyện để chọc giận nương tử của ngươi.
- Hả? Mẹ vợ nói vậy là sao?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.
Bạch phu nhân trả lời: - Vừa rồi Phong Nghi Nô thấy Bao Tích Nhược cứu Ái Tân Giác La Hồng Nhiệt đã nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi, Hồng Nô thấy vậy liền đuổi theo luôn. Sau đó tôi tớ báo lại rằng hai người bọn họ đã về trước rồi, à, Chính Hy sẽ đi cùng ta tới phủ Thái Úy chơi, ngày mai ta sẽ sai người đưa nó về.
Không lẽ nào chứ! Vẫn còn tức giận vì Bao Tích Nhược? Lý Kỳ nghe xong dở khóc dở cười, chỉ biết gật đầu nói: - Vậy được rồi, con rể xin cáo từ trước.
Vương phu nhân đột nhiên nói: - Đợi đã.
Lý Kỳ tò mò hỏi: - Vương di, còn việc gì sao?
Vương phu nhân cười nói: - Việc nhỏ thôi, bọn ta đã lâu ngày không gặp, hôm nay muốn tới nhà Cao muội nói chuyện vui, nhưng Tam Nương nó không muốn đi, vậy phiền ngươi đưa nó về nhà, không biết ngươi có sẵn lòng không?
Tần phu nhân vội nói:
- Không---không cần đâu, con tự về được.
Vương phu nhân nói: - Nửa đêm nửa hôm, một mình con về ta sao có thể yên tâm, hoặc là con đi cùng ta tới phủ Thái Úy, hoặc là để Lý Kỳ đưa con về.
Nghe cứ như là để nàng lựa chọn giữa ta và Nha Nội vậy? Lý Kỳ khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, nếu như ngươi chọn Nha Nội mà không chọn ta, để xem ta có còn thèm để ý tới cô nữa không.
Dưới sự uy hiếp của Cao Nha Nội, Tần phu nhân gần như chẳng một chút do dự, liền hướng về phía Lý Kỳ nói:
- Vậy thì phải làm phiền ngươi rồi.
Nói cứ như là ta muốn đưa cô về lắm ý, mẹ vợ ta còn ở đây, ta cũng phải tỏ vẻ chân chính chút chứ. Lý Kỳ liếc mắt nhìn Bạch phu nhân.
Tiểu tử này đã vớ bẫm lại còn ra vẻ, nếu như ta không cho, thì ngươi nghe theo chắc? Bạch phu nhân sao mà không thuộc vanh vách những thứ mà trong lòng Lý Kỳ nghĩ, nếu như Vương phu nhân không ở đây, bà ta có lẽ đã chế nhạo vài câu, liền nói: - Ngươi mau đi đi, Chính Hy đi với ta thì ngươi cứ yên tâm.
Có được sự đồng ý của nhạc mẫu, Lý Kỳ mới đưa tay ra nói:
- Tam Nương, mời.
Tần phu nhân cũng không khó đọc được ý nghĩ của Lý Kỳ, nhưng cũng không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng, đoạn vén một góc khăn che mặt lên tới tóc mai, nói cáo từ , rồi cùng Lý Kỳ xuống lầu rời đi.
Lần này Lý Kỳ không dám đi theo đường chuyên dụng nữa, nếu mà bị Cao Nha Nội tóm được thì tối nay chắc chắn không thể nào về được nhà. Hắn và Tần phu nhân đợi cho tới khi khán giả về hết mới rón rén đi ra qua đường cửa hông.
Ra tới ngoài, mọi người gần như đã về sạch, chỉ có mấy tên phong lưu tài tử đang kè vai nhau bàn chuyện đi Nghênh Xuân Lầu. Tần phu nhân khẽ thở hắt ra một tiếng, nói: - Ngồi bên trong thật bí bích.
Lý Kỳ cười nói: - Cũng may hôm nay trời đẹp, hay là chúng ta đi dạo một lát, cũng đừng làm phiền Mã Kiều nữa.
Mã Kiều? Tần phu nhân khẽ quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ đang ngồi trên xe ngựa, Mã Kiều vẫn còn đang múa may biểu diễn lại những chiêu thức vừa rồi trên sân khấu, miệng thì liến thoắng liên hồi, thế là nàng khẽ cười nói: - Cũng được.
Lý Kỳ nhìn Mã Kiều nói: - Mã Kiều, ta đi dạo với Tam Nương một chút, các ngươi đi theo sau là được.
Mã Kiều nghe xong mừng quá, nói không ngớt: - Được được được.
Hai người hướng về phía ánh trăng sáng mà đi chậm rãi.
Lý Kỳ vừa đi vừa đi vừa cười hỏi: - Tam Nương, thật không nghĩ là cô lại có thể tới đây góp vui.
Tần phu nhân lộ rõ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Ta vốn không muốn đến, nhưng Cao di đã đích thân gửi giấy mời tới cho ta, nếu ta không đến, thì không khỏi mang tiếng là không biết điều.
Lý Kỳ nói: - Chẳng phải là cô lúc nào cũng không biết điều sao?
Tần phu nhân phì một tiếng, nói:
- Ăn nói lung tung.
Lại là cái câu này, hóa ra là do ta ăn nói lung tung. Lý Kỳ vẻ không vui nhệch miệng hỏi tiếp: - Thế cô thấy bọn Nha Nội diễn thế nào?
Tần phu nhân lắc đầu bừa vài cái nói: - Điều này thì ta không cảm nhận được, ta không có hứng thú với những thứ này lắm.
- Cũng phải, cô chỉ biết đọc tiểu hoàng thư thôi.
- Rốt cuộc tiểu hoàng thư nó là thứ gì vậy?
Tần phu nhân cứ nghe thấy hắn nói tới gì mà tiểu hoàng thư, trong lòng vô cùng tò mò.
Nói tới tiểu hoàng thư, Lý Kỳ ra vẻ nghiêm túc nói: - Cũng chả phải là sách gì hay ho, chỉ là có thể thanh lọc tâm hồn, nung đúc tình cảm, nâng cao thực tiễn, thả lỏng tâm trạng, giải tỏa áp lực, mở rộng tư thế--- à không, kiến thức, thật chẳng có gì đáng bàn cả.
Miêu tả còn hay hơn cả Luận ngữ ý chứ, còn nói là chẳng có gì đáng bàn? Tần phu nhân tò mò hỏi:
- Vậy ngươi có tiểu hoàng thư không?
Lý Kỳ xua tay nói: - Loại sách này chỉ có thể truyền miệng, không thể cho mượn ra ngoài được, cô muốn biết thì lần sau có cơ hội ta sẽ kể cho mà nghe.
Tần phu nhân hết sức vô tư gật đầu nói: - Hay quá!
Lý Kỳ nghe vậy mà suýt thì phì cười, xem ra Tần phu nhân cũng rất đói khát rồi, lại còn bảo ta kể truyện sex cho mà nghe. Nghĩ vậy mà thấy hồi hộp ghê.
Sao lại là tai qua nạn khỏi, đây dường như đã trở thành danh từ đại diện cho Cao Nha Nội, có thằng nhãi này, không làm cái gì đó khiến người ta thót tim vài cái thì e là không còn mặt mũi nào nhận mình là con trai của Cầu ca.
Thế thì cũng kệ, nhưng chỉ có mình y mà lúc nào cũng nổi bật hơn người, điều này khiến người ta có đôi phần khó chịu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ dựa vào cái màn kịch này mà Cao Nha Nội trong nháy mắt đã từ một tên hề tiến hóa thành minh tinh màn bạc, trở thành một ngôi sao sáng chói.
Hồi phong ba bão táp thứ nhất này rốt cuộc cũng kết thúc một cách hoàn mĩ.
Đúng vào lúc khán giả còn ngồi đó không chịu rời đi, hô to chưa đã, tiếng đàn đột nhiên vang lên, khán giả ngơ ngác tìm quanh, thì ra là phía bên trái sân khấu, có một thiếu nữ xinh đẹp đang gảy đàn.
Khi âm lên cao, nàng cất giọng hát: - Khuê phòng cô quạnh, mình thiếp vạn nỗi sầu. Tiếc xuân xuân cứ đi, mưa lạnh rơi giục hoa rụng. Tựa lan can trông ngóng, mà như người mất hồn. Người mãi nơi đâu? Chỉ thấy chằng chịt cỏ dại. Mòn mỏi ngóng trông con đường người về.
Đây chính là bài thơ Điểm giáng thần-Tịch mịch thâm khuê của Lý Thanh Chiếu.
Đương nhiên, đây là do Lý Kỳ chủ động yêu cầu, đây cũng là bài hát cuối vở kịch đầu tiên trong lịch sử, chắc chắn sẽ được chép vào sử sách.
Nhưng việc này cũng không thể nói là Lý Kỳ lấy việc công mưu việc tư, giúp đỡ Lý Thanh Chiếu nổi tiếng, hơn nữa danh tiếng Lý Thanh Chiếu đã sớm nổi như cồn rồi, cũng chẳng cần hắn phải giúp, bởi bài từ này kết hợp với màn kết thúc của hồi thứ nhất thì chẳng còn gì hợp hơn, thậm chí còn hỗ trợ lẫn nhau, bài từ này phần đầu miêu tả tâm trạng tiếc thương mùa xuân, phần sau miêu tả tâm trạng u sầu do li biệt. Tiếc mùa xuân, sầu li biệt, hòa lại với nhau thành ngàn sợi sầu thương.
Mà đoạn kết ở hồi thứ nhất này, cũng là nỗi đau đứt ruột của Bao Tích Nhược trước cái chết của Dương Thiết Tâm.
Đúng là: người mãi nơi đâu? Mòn mỏi ngóng trông con đường người về!
Khán giả nghe tiếng hát, hồi tưởng lại từng màn diễn vừa rồi trên khán đài, thế là lại đắm chìm trong cảm xúc của vở kịch, thật là dai dẳng vô cùng.
Đây chính là cái sức hấp dẫn của ca khúc cuối vở kịch.
Bài hát kết thúc, màn che đã hạ, nhưng khán giả thì cứ như thể chẳng nỡ rời đi.
Đương nhiên, ca khúc cuối vở kịch này đã giành được thành công chưa từng có, còn thiếu nữ gảy đàn ca hát kia chính là Tri Họa, có thể thấy, dựa vào ca khúc này, ngày mai thôi nàng chắc chắn sẽ trở thành chủ đề để mọi người bàn tán say sưa.
Đây rõ ràng là một đòn lăng xê ngoạn mục.
Chưa thấy Cao Nha Nội bị hớ, Lý Kỳ thật sự không vui, nhưng thấy mọi việc vậy là cũng hòm hòm, đoạn đứng dậy nói: - Thái Úy, Thái Sư, cha vợ, Vương thúc thúc, vãn bối xin cáo từ trước.
Cao Cầu vội hỏi: - Đừng vội, lát nữa Khang nhi còn bày tiệc trong phủ mời các vị, sao không đi cùng chúng ta luôn.
Mẹ kiếp! Kịch còn chưa diễn xong thì thằng nhãi kia đã chuẩn bị xong tiệc ăn mừng rồi. Một thứ tự tin hiếm gặp, nếu mà diễn hỏng thì hay biết mấy, thật là đáng tiếc.
Lý Kỳ đáp: - Thật mong thứ lỗi, ngày mai ta còn phải đi một chuyến tới Thương Vụ Cục, e rằng không thể tới quý phủ rồi. Thầm nghĩ, ta đâu có thèm tới mà xem thằng nhãi họ Cao kia lên mặt. Chẳng cần đi cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó thế nào rồi.
Cao Cầu cũng biết là việc phát hành tiền mới đang gấp gáp, nên cũng không muốn miễn cưỡng, liền nói:
- Vậy cũng được, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi, ta sẽ nói với Khang nhi giúp.
- Vậy thì xin đa tạ.
Lý Kỳ chắp tay chào các vị trưởng bối rồi rời đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy đám Cao phu nhân đúng lúc đó cũng đi ra từ khu vực khách mời. Một đám quý bà cười cười nói nói, xem chừng rất hài lòng về vở kịch này. Tuy nhiên lại chẳng thấy bóng dáng Phong Nghi Nô và Quý Hồng Nô đâu cả.
Bạch phu nhân cũng đã nhìn thấy Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, lát nữa có tới phủ Thái Úy không?
- À, con phải tới Thương Vụ Cục giúp Thất Nương nên không thể đi được. Lý Kỳ nói rồi lại tò mò hỏi: - Đúng rồi, mẹ vợ, Nghi Nô và Hồng Nô đâu?
Bạch phu nhân cười khanh khách nói: - Việc này đều trách ngươi cả, lại viết hẳn một câu chuyện để chọc giận nương tử của ngươi.
- Hả? Mẹ vợ nói vậy là sao?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.
Bạch phu nhân trả lời: - Vừa rồi Phong Nghi Nô thấy Bao Tích Nhược cứu Ái Tân Giác La Hồng Nhiệt đã nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi, Hồng Nô thấy vậy liền đuổi theo luôn. Sau đó tôi tớ báo lại rằng hai người bọn họ đã về trước rồi, à, Chính Hy sẽ đi cùng ta tới phủ Thái Úy chơi, ngày mai ta sẽ sai người đưa nó về.
Không lẽ nào chứ! Vẫn còn tức giận vì Bao Tích Nhược? Lý Kỳ nghe xong dở khóc dở cười, chỉ biết gật đầu nói: - Vậy được rồi, con rể xin cáo từ trước.
Vương phu nhân đột nhiên nói: - Đợi đã.
Lý Kỳ tò mò hỏi: - Vương di, còn việc gì sao?
Vương phu nhân cười nói: - Việc nhỏ thôi, bọn ta đã lâu ngày không gặp, hôm nay muốn tới nhà Cao muội nói chuyện vui, nhưng Tam Nương nó không muốn đi, vậy phiền ngươi đưa nó về nhà, không biết ngươi có sẵn lòng không?
Tần phu nhân vội nói:
- Không---không cần đâu, con tự về được.
Vương phu nhân nói: - Nửa đêm nửa hôm, một mình con về ta sao có thể yên tâm, hoặc là con đi cùng ta tới phủ Thái Úy, hoặc là để Lý Kỳ đưa con về.
Nghe cứ như là để nàng lựa chọn giữa ta và Nha Nội vậy? Lý Kỳ khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, nếu như ngươi chọn Nha Nội mà không chọn ta, để xem ta có còn thèm để ý tới cô nữa không.
Dưới sự uy hiếp của Cao Nha Nội, Tần phu nhân gần như chẳng một chút do dự, liền hướng về phía Lý Kỳ nói:
- Vậy thì phải làm phiền ngươi rồi.
Nói cứ như là ta muốn đưa cô về lắm ý, mẹ vợ ta còn ở đây, ta cũng phải tỏ vẻ chân chính chút chứ. Lý Kỳ liếc mắt nhìn Bạch phu nhân.
Tiểu tử này đã vớ bẫm lại còn ra vẻ, nếu như ta không cho, thì ngươi nghe theo chắc? Bạch phu nhân sao mà không thuộc vanh vách những thứ mà trong lòng Lý Kỳ nghĩ, nếu như Vương phu nhân không ở đây, bà ta có lẽ đã chế nhạo vài câu, liền nói: - Ngươi mau đi đi, Chính Hy đi với ta thì ngươi cứ yên tâm.
Có được sự đồng ý của nhạc mẫu, Lý Kỳ mới đưa tay ra nói:
- Tam Nương, mời.
Tần phu nhân cũng không khó đọc được ý nghĩ của Lý Kỳ, nhưng cũng không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng, đoạn vén một góc khăn che mặt lên tới tóc mai, nói cáo từ , rồi cùng Lý Kỳ xuống lầu rời đi.
Lần này Lý Kỳ không dám đi theo đường chuyên dụng nữa, nếu mà bị Cao Nha Nội tóm được thì tối nay chắc chắn không thể nào về được nhà. Hắn và Tần phu nhân đợi cho tới khi khán giả về hết mới rón rén đi ra qua đường cửa hông.
Ra tới ngoài, mọi người gần như đã về sạch, chỉ có mấy tên phong lưu tài tử đang kè vai nhau bàn chuyện đi Nghênh Xuân Lầu. Tần phu nhân khẽ thở hắt ra một tiếng, nói: - Ngồi bên trong thật bí bích.
Lý Kỳ cười nói: - Cũng may hôm nay trời đẹp, hay là chúng ta đi dạo một lát, cũng đừng làm phiền Mã Kiều nữa.
Mã Kiều? Tần phu nhân khẽ quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ đang ngồi trên xe ngựa, Mã Kiều vẫn còn đang múa may biểu diễn lại những chiêu thức vừa rồi trên sân khấu, miệng thì liến thoắng liên hồi, thế là nàng khẽ cười nói: - Cũng được.
Lý Kỳ nhìn Mã Kiều nói: - Mã Kiều, ta đi dạo với Tam Nương một chút, các ngươi đi theo sau là được.
Mã Kiều nghe xong mừng quá, nói không ngớt: - Được được được.
Hai người hướng về phía ánh trăng sáng mà đi chậm rãi.
Lý Kỳ vừa đi vừa đi vừa cười hỏi: - Tam Nương, thật không nghĩ là cô lại có thể tới đây góp vui.
Tần phu nhân lộ rõ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Ta vốn không muốn đến, nhưng Cao di đã đích thân gửi giấy mời tới cho ta, nếu ta không đến, thì không khỏi mang tiếng là không biết điều.
Lý Kỳ nói: - Chẳng phải là cô lúc nào cũng không biết điều sao?
Tần phu nhân phì một tiếng, nói:
- Ăn nói lung tung.
Lại là cái câu này, hóa ra là do ta ăn nói lung tung. Lý Kỳ vẻ không vui nhệch miệng hỏi tiếp: - Thế cô thấy bọn Nha Nội diễn thế nào?
Tần phu nhân lắc đầu bừa vài cái nói: - Điều này thì ta không cảm nhận được, ta không có hứng thú với những thứ này lắm.
- Cũng phải, cô chỉ biết đọc tiểu hoàng thư thôi.
- Rốt cuộc tiểu hoàng thư nó là thứ gì vậy?
Tần phu nhân cứ nghe thấy hắn nói tới gì mà tiểu hoàng thư, trong lòng vô cùng tò mò.
Nói tới tiểu hoàng thư, Lý Kỳ ra vẻ nghiêm túc nói: - Cũng chả phải là sách gì hay ho, chỉ là có thể thanh lọc tâm hồn, nung đúc tình cảm, nâng cao thực tiễn, thả lỏng tâm trạng, giải tỏa áp lực, mở rộng tư thế--- à không, kiến thức, thật chẳng có gì đáng bàn cả.
Miêu tả còn hay hơn cả Luận ngữ ý chứ, còn nói là chẳng có gì đáng bàn? Tần phu nhân tò mò hỏi:
- Vậy ngươi có tiểu hoàng thư không?
Lý Kỳ xua tay nói: - Loại sách này chỉ có thể truyền miệng, không thể cho mượn ra ngoài được, cô muốn biết thì lần sau có cơ hội ta sẽ kể cho mà nghe.
Tần phu nhân hết sức vô tư gật đầu nói: - Hay quá!
Lý Kỳ nghe vậy mà suýt thì phì cười, xem ra Tần phu nhân cũng rất đói khát rồi, lại còn bảo ta kể truyện sex cho mà nghe. Nghĩ vậy mà thấy hồi hộp ghê.
/2434
|