Trò khôi hài của Vương Tuyên Ân đã phá hỏng bầu không khí của yến hội. Tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói, trong lòng đang cân nhắc chuyện vừa xảy ra. Vừa nãy mặc dù Tống Ngọc Thần không nghiêm trị cha con Vương Phủ. Nhưng giữa Lý Kỳ và Vương Phủ, Tống Huy Tông rõ ràng thiên vị Lý Kỳ hơn. Điều này khiến cho bọn họ thực sự không thể lý giải.
Lẽ nào thời tiết muốn thay đổi?
Trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Còn Lý Kỳ, hắn cũng không có tâm trạng để tự hỏi những việc phiền lòng đó. Vì không để cho yến hội kết thúc trong không khí nặng nề, hắn liền tranh thủ thời gian gọi người thu thập lại. Sau đó bắt đầu bưng món súp lên. Những món súp mà hôm nay hắn làm, trên cơ bản đều dùng vị chua là chính. Mục đích vẫn là kích thích vị giác của khách khứa.
Đang lúc Lý Kỳ bận rộn chỉ huy đám đầu bếp bưng đồ ăn lên, Triệu Giai chợt đến. Sắc mặt của y rất là cổ quái, dùng tay ra hiệu cho Lý Kỳ, ý bảo sang một bên nói chuyện.
Lý Kỳ biết nhất định là vì chuyện Vương Phủ. Hai người đi tới một cái ngõ, Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Điện hạ, ngài tìm thảo dân có việc gì?
Triệu Giai than nhẹ một tiếng:
- Lý huynh, vừa nãy ngươi thật quá lỗ mãng rồi. Tiểu tử Tuyên Ân kia tuy không hiểu chuyện, nhưng ngươi cũng không nên vì một việc nhỏ như vậy mà đắc tội với cha con bọn họ. Ta rất hiểu tính cách của Vương tương, không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Thực ra lúc ấy ta đã chuẩn bị tiến lên ngăn cản, không ngờ vẫn chậm một bước.
Thì ra lúc ấy y cũng ở gần đó! Xem ra y còn tinh tường hơn Triệu Hằng một ít.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, thử nói:
- Điện hạ, bây giờ nói những chuyện đó cũng đã muộn. Chuyện đã xảy ra rồi, nếu Vương tương y muốn chỉnh một đầu bếp như thảo dân, thảo dân cũng không có cách nào. Tuy nhiên, cho tới lúc này, thảo dân vẫn không cho rằng mình làm sai cái gì. Là Vương nha nội tự mình xui xẻo thôi. Thảo dân đã cố nhường nhịn rồi.
Hắn cũng không phải là một người dễ xúc động. Nếu Tống Huy Tông không phải là vị đại quan nhân kia, thì có lẽ hắn sẽ không làm như vậy. Sở dĩ hắn dám chỉnh Vương Tuyên Ân ở trước mặt nhiều đại thần, là để cha con Vương Phủ biết, hắn có chỗ dựa là Tống Huy Tông. Hiện tại Tống Huy Tông đang có điều cầu hắn. Hơn nữa qua chuyện Vương Tuyên Ân và Cao nha nội tranh nhau bánh, hắn nhìn ra rằng hạng người như Vương Tuyên Ân, cho dù quỳ xuống cầu khẩn y tha thứ, y cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ khiến cho ngươi không thể sống nổi. Đã như vậy, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Triệu Giai lắc đầu:
- Việc này không phải là không thể vãn hồi. Quan hệ giữa ta và Vương tương không tệ lắm. Nếu không ta giúp ngươi nói một chút. Sau đó ngươi lại nói xin lỗi với y. Hẳn là mọi chuyện sẽ yên thấm.
Lý Kỳ sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào Triệu Giai và Vương Phủ là cùng một phe? Hắn lắc đầu:
- Điện hạ, thực ra vừa rồi giữa thảo dân và Vương nha nội chỉ là một ít ma xát nhỏ, không tính là đại sự. Cùng lắm là đền cái mạng. Nếu như điện hạ nhúng tay vào đó, thì việc nhỏ sẽ thành việc lớn. Thảo dân và Túy Tiên Cư thực sự chịu không nổi. Thảo dân chỉ hy vọng điện hạ coi như là không biết là được
Triệu Giai nhìn hắn, trầm mặc một lúc, bỗng cười nói:
- Xem ra là ta quá lo lắng, chắc Lý huynh đã sớm nghĩ ra đối sách.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Điện hạ, ngài đừng quá coi trọng thảo dân như vậy. Thảo dân chỉ là một đầu bếp, sao có thể chống được Vương tương cơ chứ. Chỉ có điều, thảo dân nghĩ Vương tương dù gì cũng là một vị tể tướng. Lão sư của thảo dân từng nói qua. Trong bụng tể tướng có thể chứa thuyền (Ý chỉ rộng lượng), ông ta sao có thể vì một việc nhỏ như vậy, mà gây khó dễ cho một đầu bếp như thảo dân. Đây không phải muốn mọi người chế giễu sao?
Triệu Giai cười lắc đầu:
- Rồi rồi, mấy lời nói nhảm này ngươi lưu lại cho mình dùng đi. Ta coi như chưa biết là được chứ gì.
Nói xong, liền tiêu sái rời đi.
- Điện hạ đi thong thả.
Lý Kỳ cười nói, nghĩ bụng, tiểu tử này có chút nghĩa khí.
Triệu Giai đi rồi, Lý Kỳ dặn dò phòng bếp vài câu, lại đi tới hậu hoa viên. Nhưng lần này, hắn giống như một phần tử khủng bố vậy. Người người đều kính nhi viễn chi với hắn.
Hiện tại ai cũng biết, Lý Kỳ là cừu nhân số một của Vương Phủ. Dù vừa nãy Tống Huy Tông đứng bên Lý Kỳ, nhưng giữa một Vương Phủ và một đầu bếp, bọn họ vẫn quyết đoán lựa chọn đứng ở bên Vương Phủ.
Tất cả Lý Kỳ đều nhìn trong mắt. Tuy nhiên hắn cũng lơ đễnh. Dù sao sau này rất khó liên hệ với bọn họ. Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn lo lắng, chính là những người này sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà không hợp tác với Túy Tiên Cư mở yến hội chứ? Vậy thì mình sẽ tổn thất bao nhiêu bạc?
Đang lúc Lý Kỳ còn đang quấn quýt với mấy món tiền nhỏ, bỗng vang lên thanh âm trầm thấp ở sau lưng:
- Tiểu tử tới đây cho lão phu.
Giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Lý Kỳ sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn. Chỉ thấy tay béo Vương Trọng Lăng chính đang trừng đôi mắt ti hì nhìn mình. Hắn sợ hãi che ngực, hỏi:
- Vương thúc thúc, người muốn làm gì?
Vương Trọng Lăng tức giận hừ một tiếng, sau đi đi về hướng chỗ tối.
Đến bao giờ mới xong đây? Lý Kỳ rất bất đắc dĩ đi theo.
Vương Trọng Lăng đi tới dưới một thân cây, khẩn trương nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người, mới yên lòng, hướng Lý Kỳ, cả giận nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi có biết ngươi đã gây ra đại họa gì không? Ngươi có biết người vữa này là ai không? Chính là đương kim Thiếu Tể, dưới một người trên vạn người. Chúng ta đụng vào y, còn phải trốn thật xa. Tiểu tử ngươi thì giỏi rồi, còn dám chống lại. Có phải ngươi ngại mệnh của mình quá dài không? Ngươi chỉ là một đầu bếp, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí, dám chống lại Vương tương hả?
“Mịa, nói thì cứ nói, bắn hết nước bọt vào mặt ta làm gì.”
Lý Kỳ buồn bực lau mặt, bĩu môi đáp:
- Vương thúc thúc, vừa rồi cũng không phải ngài không nhìn thấy. Là Vương nha nội cố tình gây sự với tiểu chất. Tiểu chất đã tránh né, nhưng cũng vì né mà y mới gây ra chê cười lớn như vậy. Điều này sao có thể trách tiểu chất.
- Ngươi.
Vương Trọng Lăng bị Lý Kỳ làm cho tức giận tới dựng râu trừng mắt, chỉ về phía Lý Kỳ, một lúc lâu cũng không nói ra thành lời. Ông ta chợt thở dài:
- Lão phu coi như sợ ngươi. Yến hội kết thúc ngươi liền rời Túy Tiên Cư thôi. Từ hôm nay về sau, Túy Tiên Cư và ngươi sẽ không liên quan gì tới nhau.
Mịa, lão đang nằm mơ à?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Vương thúc thúc, đây là hai chuyện khác nhau. Túy Tiên Cư có năm thành cổ phần của tiểu chất. Dựa vào cái gì muốn tiểu chất phải đi? Có phải thúc đang khi dễ tiểu chất tuổi nhỏ không hiểu chuyện không?
- Ta khi dễ ngươi?
Vương Trọng Lăng trợn mắt:
- Hiện tại ta làm gì có lá gan khi dễ ngươi. Vương tương mà ngươi cũng dám chĩa vào, ta chỉ dám cách ngươi xa chút. Thiệt thòi ngươi còn tâm tư nghĩ tới năm thành cổ phần kia. Ngươi không đi phải không? Vậy thì con gái của ta đi là được. Mặt khác, năm thành cổ phần còn lại ta cũng tặng cho ngươi. Dù sao từ tối nay bắt đầu, chúng ta không có một chút quan hệ.
Oa! Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Phần hậu lễ này thật là lớn.
Lẽ nào thời tiết muốn thay đổi?
Trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Còn Lý Kỳ, hắn cũng không có tâm trạng để tự hỏi những việc phiền lòng đó. Vì không để cho yến hội kết thúc trong không khí nặng nề, hắn liền tranh thủ thời gian gọi người thu thập lại. Sau đó bắt đầu bưng món súp lên. Những món súp mà hôm nay hắn làm, trên cơ bản đều dùng vị chua là chính. Mục đích vẫn là kích thích vị giác của khách khứa.
Đang lúc Lý Kỳ bận rộn chỉ huy đám đầu bếp bưng đồ ăn lên, Triệu Giai chợt đến. Sắc mặt của y rất là cổ quái, dùng tay ra hiệu cho Lý Kỳ, ý bảo sang một bên nói chuyện.
Lý Kỳ biết nhất định là vì chuyện Vương Phủ. Hai người đi tới một cái ngõ, Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Điện hạ, ngài tìm thảo dân có việc gì?
Triệu Giai than nhẹ một tiếng:
- Lý huynh, vừa nãy ngươi thật quá lỗ mãng rồi. Tiểu tử Tuyên Ân kia tuy không hiểu chuyện, nhưng ngươi cũng không nên vì một việc nhỏ như vậy mà đắc tội với cha con bọn họ. Ta rất hiểu tính cách của Vương tương, không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Thực ra lúc ấy ta đã chuẩn bị tiến lên ngăn cản, không ngờ vẫn chậm một bước.
Thì ra lúc ấy y cũng ở gần đó! Xem ra y còn tinh tường hơn Triệu Hằng một ít.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, thử nói:
- Điện hạ, bây giờ nói những chuyện đó cũng đã muộn. Chuyện đã xảy ra rồi, nếu Vương tương y muốn chỉnh một đầu bếp như thảo dân, thảo dân cũng không có cách nào. Tuy nhiên, cho tới lúc này, thảo dân vẫn không cho rằng mình làm sai cái gì. Là Vương nha nội tự mình xui xẻo thôi. Thảo dân đã cố nhường nhịn rồi.
Hắn cũng không phải là một người dễ xúc động. Nếu Tống Huy Tông không phải là vị đại quan nhân kia, thì có lẽ hắn sẽ không làm như vậy. Sở dĩ hắn dám chỉnh Vương Tuyên Ân ở trước mặt nhiều đại thần, là để cha con Vương Phủ biết, hắn có chỗ dựa là Tống Huy Tông. Hiện tại Tống Huy Tông đang có điều cầu hắn. Hơn nữa qua chuyện Vương Tuyên Ân và Cao nha nội tranh nhau bánh, hắn nhìn ra rằng hạng người như Vương Tuyên Ân, cho dù quỳ xuống cầu khẩn y tha thứ, y cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ khiến cho ngươi không thể sống nổi. Đã như vậy, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Triệu Giai lắc đầu:
- Việc này không phải là không thể vãn hồi. Quan hệ giữa ta và Vương tương không tệ lắm. Nếu không ta giúp ngươi nói một chút. Sau đó ngươi lại nói xin lỗi với y. Hẳn là mọi chuyện sẽ yên thấm.
Lý Kỳ sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào Triệu Giai và Vương Phủ là cùng một phe? Hắn lắc đầu:
- Điện hạ, thực ra vừa rồi giữa thảo dân và Vương nha nội chỉ là một ít ma xát nhỏ, không tính là đại sự. Cùng lắm là đền cái mạng. Nếu như điện hạ nhúng tay vào đó, thì việc nhỏ sẽ thành việc lớn. Thảo dân và Túy Tiên Cư thực sự chịu không nổi. Thảo dân chỉ hy vọng điện hạ coi như là không biết là được
Triệu Giai nhìn hắn, trầm mặc một lúc, bỗng cười nói:
- Xem ra là ta quá lo lắng, chắc Lý huynh đã sớm nghĩ ra đối sách.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Điện hạ, ngài đừng quá coi trọng thảo dân như vậy. Thảo dân chỉ là một đầu bếp, sao có thể chống được Vương tương cơ chứ. Chỉ có điều, thảo dân nghĩ Vương tương dù gì cũng là một vị tể tướng. Lão sư của thảo dân từng nói qua. Trong bụng tể tướng có thể chứa thuyền (Ý chỉ rộng lượng), ông ta sao có thể vì một việc nhỏ như vậy, mà gây khó dễ cho một đầu bếp như thảo dân. Đây không phải muốn mọi người chế giễu sao?
Triệu Giai cười lắc đầu:
- Rồi rồi, mấy lời nói nhảm này ngươi lưu lại cho mình dùng đi. Ta coi như chưa biết là được chứ gì.
Nói xong, liền tiêu sái rời đi.
- Điện hạ đi thong thả.
Lý Kỳ cười nói, nghĩ bụng, tiểu tử này có chút nghĩa khí.
Triệu Giai đi rồi, Lý Kỳ dặn dò phòng bếp vài câu, lại đi tới hậu hoa viên. Nhưng lần này, hắn giống như một phần tử khủng bố vậy. Người người đều kính nhi viễn chi với hắn.
Hiện tại ai cũng biết, Lý Kỳ là cừu nhân số một của Vương Phủ. Dù vừa nãy Tống Huy Tông đứng bên Lý Kỳ, nhưng giữa một Vương Phủ và một đầu bếp, bọn họ vẫn quyết đoán lựa chọn đứng ở bên Vương Phủ.
Tất cả Lý Kỳ đều nhìn trong mắt. Tuy nhiên hắn cũng lơ đễnh. Dù sao sau này rất khó liên hệ với bọn họ. Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn lo lắng, chính là những người này sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà không hợp tác với Túy Tiên Cư mở yến hội chứ? Vậy thì mình sẽ tổn thất bao nhiêu bạc?
Đang lúc Lý Kỳ còn đang quấn quýt với mấy món tiền nhỏ, bỗng vang lên thanh âm trầm thấp ở sau lưng:
- Tiểu tử tới đây cho lão phu.
Giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Lý Kỳ sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn. Chỉ thấy tay béo Vương Trọng Lăng chính đang trừng đôi mắt ti hì nhìn mình. Hắn sợ hãi che ngực, hỏi:
- Vương thúc thúc, người muốn làm gì?
Vương Trọng Lăng tức giận hừ một tiếng, sau đi đi về hướng chỗ tối.
Đến bao giờ mới xong đây? Lý Kỳ rất bất đắc dĩ đi theo.
Vương Trọng Lăng đi tới dưới một thân cây, khẩn trương nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người, mới yên lòng, hướng Lý Kỳ, cả giận nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi có biết ngươi đã gây ra đại họa gì không? Ngươi có biết người vữa này là ai không? Chính là đương kim Thiếu Tể, dưới một người trên vạn người. Chúng ta đụng vào y, còn phải trốn thật xa. Tiểu tử ngươi thì giỏi rồi, còn dám chống lại. Có phải ngươi ngại mệnh của mình quá dài không? Ngươi chỉ là một đầu bếp, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí, dám chống lại Vương tương hả?
“Mịa, nói thì cứ nói, bắn hết nước bọt vào mặt ta làm gì.”
Lý Kỳ buồn bực lau mặt, bĩu môi đáp:
- Vương thúc thúc, vừa rồi cũng không phải ngài không nhìn thấy. Là Vương nha nội cố tình gây sự với tiểu chất. Tiểu chất đã tránh né, nhưng cũng vì né mà y mới gây ra chê cười lớn như vậy. Điều này sao có thể trách tiểu chất.
- Ngươi.
Vương Trọng Lăng bị Lý Kỳ làm cho tức giận tới dựng râu trừng mắt, chỉ về phía Lý Kỳ, một lúc lâu cũng không nói ra thành lời. Ông ta chợt thở dài:
- Lão phu coi như sợ ngươi. Yến hội kết thúc ngươi liền rời Túy Tiên Cư thôi. Từ hôm nay về sau, Túy Tiên Cư và ngươi sẽ không liên quan gì tới nhau.
Mịa, lão đang nằm mơ à?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Vương thúc thúc, đây là hai chuyện khác nhau. Túy Tiên Cư có năm thành cổ phần của tiểu chất. Dựa vào cái gì muốn tiểu chất phải đi? Có phải thúc đang khi dễ tiểu chất tuổi nhỏ không hiểu chuyện không?
- Ta khi dễ ngươi?
Vương Trọng Lăng trợn mắt:
- Hiện tại ta làm gì có lá gan khi dễ ngươi. Vương tương mà ngươi cũng dám chĩa vào, ta chỉ dám cách ngươi xa chút. Thiệt thòi ngươi còn tâm tư nghĩ tới năm thành cổ phần kia. Ngươi không đi phải không? Vậy thì con gái của ta đi là được. Mặt khác, năm thành cổ phần còn lại ta cũng tặng cho ngươi. Dù sao từ tối nay bắt đầu, chúng ta không có một chút quan hệ.
Oa! Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Phần hậu lễ này thật là lớn.
/2434
|