Lý Kỳ không dám tin vào tai mình, nói:
- Vương thúc thúc, ngài làm vậy là quá tiện nghi cho tiểu chất rồi.
- Ở đâu, ở đâu, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi.
Vương Trọng Lăng cười lạnh.
Thấy vậy lão hàng này đúng là sợ thật. Không thể tưởng được Vương Phủ lại có lực uy hiếp như thế. Đã như vậy, sao mình không cho thêm mồi lừa, đảm bảo dọa lão ngủ không yên. Ai kêu trước kia lão luôn dùng quan uy để khi dễ mình?
Hai mắt Lý Kỳ hiện lên một tia giảo hoạt:
- Vương thúc thúc, ngài cứ yên tâm, Vương tương tạm thời sẽ không động tới cháu?
- Có ý gì?
Vương Trọng Lăng sững sờ hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Thúc có biết vì sao tiểu chất không sợ không?
- Vì sao? Lẽ nào đầu của ngươi đập vào đâu nên có vấn đề?
Có đầu lão mới có vấn đề.
Lý Kỳ tức giận nhìn ông ta một cái, đáp:
- Đương nhiên không phải. Vừa nãy thúc không phát hiện sao, Hoàng thượng là đứng ở bên tiểu chất. Thúc có biết vì sao không?
Về điểm này, Vương Trọng Lăng cũng rất muốn biết. Ông ta lắc đầu, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao?
- Rất đơn giản, bởi vì giữa cháu và Hoàng thượng có một ước định bí mật. Cho nên Hoàng thượng sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng vào cháu.
Lý Kỳ vẻ mặt tự tin nói.
- Còn có chuyện này?
Vương Trọng Lăng giật mình hỏi:
- Ước định bí mật gì?
Lý Kỳ khó xử đáp:
- Việc này chưa hoàn thành thì Hoàng thượng không cho phép tiểu chất nói với những người khác. Nhưng nếu Vương thúc thúc đã muốn biết, vậy thì…
- Dừng lại, nếu Hoàng thượng đã không cho ngươi nói, thì ngươi vạn lần không thể nói ra.
Vương Trọng Lăng lập tức cắt ngang lời Lý Kỳ.
Lý Kỳ a một tiếng, lại thở dài:
- Thực ra hiện tại tiểu chất lo lắng nhất chính là Vương thúc thúc ngài.
- Ngươi lo lắng cho ta cái gì?
- Vương thúc thúc, thúc nghĩ lại mà xem. Hôm nay Vương tương bị cháu làm cho đầy một bụng oán khí. Nhưng y e ngại Hoàng thượng, không thể trực tiếp tìm tiểu chất gây khó dễ. Vậy y còn không tìm người có liên quan tới tiểu chất để hả giận sao. Mà người có quan hệ tốt nhất với tiểu chất chính là Tần phu nhân và chú cháu Ngô đại thúc. Nhưng Vương tương đường đường là quan to nhất phẩm, y đương nhiên phải tìm một người có phân lượng để ra tay. Như vậy, chỉ còn lại Vương thúc thúc ngài. Hơn nữa Vương thúc thúc cũng làm quan trong triều. Nếu Vương tương thực sự muốn chỉnh thúc, thì cũng tương đối dễ dàng. Ngay cả lộ phí đều được giảm.
Lý Kỳ thở dài nói.
Vương Trọng Lăng nghe mà ngây người tại chỗ, đôi mắt ti hí đảo quanh, vẻ sợ hãi hiển rõ trên khuôn mặt. Ông ta ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi chớ nói hươu nói vượn đi. Ta và Vương tương rất hòa thuận. Ta tin rằng Vương tương không phải là hạng người không phân biệt được đúng sai.
- Nếu là như vậy, thì không thể tốt hơn.
Lý Kỳ vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra:
- Tiểu chất đương nhiên không hy vọng Vương thúc thúc vì tiểu chất mà bị thương tổn. Đương nhiên, nếu Vương thúc thúc muốn giao năm thành cổ phần của Tần phu nhân cho tiểu chất, thì tiểu chất đành cố mà nhận.
Vương Trọng Lăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt, lão phu có việc đi trước.
Nói xong, ông ta liền vội vàng rời đi.
Lý Kỳ đứng tại chỗ, từ xa xa nhìn thấy Vương Trọng Lăng vừa trở lại bữa tiệc, lập tức tìm tới Bạch Thiển Dạ, rồi kéo lão hàng kia tới một bên nói nhỏ gì đó. Hắn liền không nhịn được cười ha hả.
- Lý đại ca phải không?
Đúng lúc này, chợt vang lên thanh âm quen thuộc.
Lý Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn, thấy một bóng đen đứng cách đó không xa:
- Thất Nương?
- Lý đại ca.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe đúng là giọng Lý Kỳ, vội vàng chạy tới, nắm chặt hai tay Lý Kỳ, lo lắng hỏi:
- Lý đại ca, huynh có làm sao không?
Lý Kỳ sững sờ:
- Ta rất khỏe, sao muội lại tới đây?
Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, ngẩn người hỏi:
- Huynh, huynh không xảy ra việc gì?
- Có việc gì cơ chứ? Huynh còn phải tới phòng bếp. Nếu muội muốn hẹn ta, chắc phải đợi thêm một lát.
Lý Kỳ rất chân thành nói.
Bạch Thiển Dạ choáng váng:
- Cái gì mà hẹn? Muội vừa nghe người ta nói, huynh và Vương nha nội đánh nhau.
Mịa, có nhầm không vậy, mới đây thôi đã truyền khắp nơi rồi.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Ai nói như thế? Thật không có đạo đức. Ta và Vương nha nội chẳng liên quan gì tới nhau, sao có thể đánh nhau được.
Nói xong, hắn rất vô sỉ kéo tay Bạch Thiển Dạ, cười hì hì:
- Thực ra vừa rồi chỉ là Vương nha nội không cẩn thận bị ngã thôi. Đúng lúc ta ở bên cạnh. Tuy nhiên hiện tại đã không có việc gì. Muội xem, không phải huynh yên ổn đứng ở chỗ này sao?
Bạch Thiển Dạ nghe xong, thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn, cả người dán vào ngực Lý Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi khiến muội sợ chết khiếp. Huynh có biết không, tên Vương nha nội kia còn xấu xa hơn Cao nha nội nhiều lắm. Ngay cả cha muội cũng không dám động tới y. Lúc ấy muội thực sự sự.
Trong lòng Lý Kỳ rất cảm động, vỗ lưng nàng, nói:
- Thất Nương, muội nghe ai nói vậy. Ta thấy Vương nha nội rất tốt mà. Đối xử thành khẩn với mọi người, tính tình ngay thẳng, có gì nói đó, đúng là bậc quân tử. Mà y đặc biệt thích ăn món ta làm. Người khác đều cầm đĩa ăn, mà y thì trực tiếp bưng nồi ăn. Đúng là cảm động.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, hỏi:
- Huynh, huynh đang nói ai vậy?
- Con trai của Vương tương, Vương nha nội chứ ai.
- Huynh nói Vương nha nội đối xử thành khẩn, tính tình ngay thẳng?
- Đúng rồi, chẳng lẽ không phải sao?
- Lý đại ca, có phải huynh vì quá mệt mỏi mà nghĩ linh tinh không? Huynh đừng dọa Thất Nương.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Thất Nương, sao ta phải dọa muội chứ. Nếu muội không tin, tí nữa có thể hỏi Tiểu Ngọc.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe cách đó không xa truyền tới tiếng của Tiểu Ngọc:
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, vội vàng giãy khỏi vòng tay của Lý Kỳ, đứng một bên cúi đầu.
Lý Kỳ thở dài, có chút tiếc nuối, hướng Tiểu Ngọc hỏi:
- Ta ở chỗ này, có chuyện gì không?
Tiểu Ngọc thở dốc:
- Lý đại ca, Hoàng thượng tìm huynh.
- Ừ.
Lý Kỳ rất không nỡ nhìn Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vội la lên:
- Lý đại ca, Hoàng thượng muốn gặp huynh, huynh mau đi đi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói tiếp:
- Vậy muội đợi ta một lát. Ta đi đuổi Hoàng thượng rồi lập tức quay lại.
Đuổi Hoàng thượng?
Bạch Thiển Dạ nghe mà đổ mồ hôi.
Lý Kỳ không chú ý nhiều như vậy, hướng Tiểu Ngọc nói:
- Tiểu Ngọc, muội cầm chút gì cho Thất Nương ăn đi. Mà ở luôn đây nói chuyện với Thất Nương.
Nói xong, hắn lại nhỏ giọng:
- Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói linh tinh.
Tiểu Ngọc gật đầu:
- Muội biết rồi.
Lý Kỳ dặn dò vài câu, liền rời đi.
Lúc này, Tống Huy Tông ngồi dưới hiên nhà, cùng với cha con Thái Kinh và Lý sư phó thảo luận tranh chữ, rất là hào hứng. Giống như việc Vương Phủ vừa rồi không hề ảnh hưởng tới bọn họ.
Mà Lương Sư Thành cũng nhờ đó mà được ngồi bên cạnh Tống Huy Tông
- Vương thúc thúc, ngài làm vậy là quá tiện nghi cho tiểu chất rồi.
- Ở đâu, ở đâu, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi.
Vương Trọng Lăng cười lạnh.
Thấy vậy lão hàng này đúng là sợ thật. Không thể tưởng được Vương Phủ lại có lực uy hiếp như thế. Đã như vậy, sao mình không cho thêm mồi lừa, đảm bảo dọa lão ngủ không yên. Ai kêu trước kia lão luôn dùng quan uy để khi dễ mình?
Hai mắt Lý Kỳ hiện lên một tia giảo hoạt:
- Vương thúc thúc, ngài cứ yên tâm, Vương tương tạm thời sẽ không động tới cháu?
- Có ý gì?
Vương Trọng Lăng sững sờ hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Thúc có biết vì sao tiểu chất không sợ không?
- Vì sao? Lẽ nào đầu của ngươi đập vào đâu nên có vấn đề?
Có đầu lão mới có vấn đề.
Lý Kỳ tức giận nhìn ông ta một cái, đáp:
- Đương nhiên không phải. Vừa nãy thúc không phát hiện sao, Hoàng thượng là đứng ở bên tiểu chất. Thúc có biết vì sao không?
Về điểm này, Vương Trọng Lăng cũng rất muốn biết. Ông ta lắc đầu, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao?
- Rất đơn giản, bởi vì giữa cháu và Hoàng thượng có một ước định bí mật. Cho nên Hoàng thượng sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng vào cháu.
Lý Kỳ vẻ mặt tự tin nói.
- Còn có chuyện này?
Vương Trọng Lăng giật mình hỏi:
- Ước định bí mật gì?
Lý Kỳ khó xử đáp:
- Việc này chưa hoàn thành thì Hoàng thượng không cho phép tiểu chất nói với những người khác. Nhưng nếu Vương thúc thúc đã muốn biết, vậy thì…
- Dừng lại, nếu Hoàng thượng đã không cho ngươi nói, thì ngươi vạn lần không thể nói ra.
Vương Trọng Lăng lập tức cắt ngang lời Lý Kỳ.
Lý Kỳ a một tiếng, lại thở dài:
- Thực ra hiện tại tiểu chất lo lắng nhất chính là Vương thúc thúc ngài.
- Ngươi lo lắng cho ta cái gì?
- Vương thúc thúc, thúc nghĩ lại mà xem. Hôm nay Vương tương bị cháu làm cho đầy một bụng oán khí. Nhưng y e ngại Hoàng thượng, không thể trực tiếp tìm tiểu chất gây khó dễ. Vậy y còn không tìm người có liên quan tới tiểu chất để hả giận sao. Mà người có quan hệ tốt nhất với tiểu chất chính là Tần phu nhân và chú cháu Ngô đại thúc. Nhưng Vương tương đường đường là quan to nhất phẩm, y đương nhiên phải tìm một người có phân lượng để ra tay. Như vậy, chỉ còn lại Vương thúc thúc ngài. Hơn nữa Vương thúc thúc cũng làm quan trong triều. Nếu Vương tương thực sự muốn chỉnh thúc, thì cũng tương đối dễ dàng. Ngay cả lộ phí đều được giảm.
Lý Kỳ thở dài nói.
Vương Trọng Lăng nghe mà ngây người tại chỗ, đôi mắt ti hí đảo quanh, vẻ sợ hãi hiển rõ trên khuôn mặt. Ông ta ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi chớ nói hươu nói vượn đi. Ta và Vương tương rất hòa thuận. Ta tin rằng Vương tương không phải là hạng người không phân biệt được đúng sai.
- Nếu là như vậy, thì không thể tốt hơn.
Lý Kỳ vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra:
- Tiểu chất đương nhiên không hy vọng Vương thúc thúc vì tiểu chất mà bị thương tổn. Đương nhiên, nếu Vương thúc thúc muốn giao năm thành cổ phần của Tần phu nhân cho tiểu chất, thì tiểu chất đành cố mà nhận.
Vương Trọng Lăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt, lão phu có việc đi trước.
Nói xong, ông ta liền vội vàng rời đi.
Lý Kỳ đứng tại chỗ, từ xa xa nhìn thấy Vương Trọng Lăng vừa trở lại bữa tiệc, lập tức tìm tới Bạch Thiển Dạ, rồi kéo lão hàng kia tới một bên nói nhỏ gì đó. Hắn liền không nhịn được cười ha hả.
- Lý đại ca phải không?
Đúng lúc này, chợt vang lên thanh âm quen thuộc.
Lý Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn, thấy một bóng đen đứng cách đó không xa:
- Thất Nương?
- Lý đại ca.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe đúng là giọng Lý Kỳ, vội vàng chạy tới, nắm chặt hai tay Lý Kỳ, lo lắng hỏi:
- Lý đại ca, huynh có làm sao không?
Lý Kỳ sững sờ:
- Ta rất khỏe, sao muội lại tới đây?
Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, ngẩn người hỏi:
- Huynh, huynh không xảy ra việc gì?
- Có việc gì cơ chứ? Huynh còn phải tới phòng bếp. Nếu muội muốn hẹn ta, chắc phải đợi thêm một lát.
Lý Kỳ rất chân thành nói.
Bạch Thiển Dạ choáng váng:
- Cái gì mà hẹn? Muội vừa nghe người ta nói, huynh và Vương nha nội đánh nhau.
Mịa, có nhầm không vậy, mới đây thôi đã truyền khắp nơi rồi.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Ai nói như thế? Thật không có đạo đức. Ta và Vương nha nội chẳng liên quan gì tới nhau, sao có thể đánh nhau được.
Nói xong, hắn rất vô sỉ kéo tay Bạch Thiển Dạ, cười hì hì:
- Thực ra vừa rồi chỉ là Vương nha nội không cẩn thận bị ngã thôi. Đúng lúc ta ở bên cạnh. Tuy nhiên hiện tại đã không có việc gì. Muội xem, không phải huynh yên ổn đứng ở chỗ này sao?
Bạch Thiển Dạ nghe xong, thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn, cả người dán vào ngực Lý Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi khiến muội sợ chết khiếp. Huynh có biết không, tên Vương nha nội kia còn xấu xa hơn Cao nha nội nhiều lắm. Ngay cả cha muội cũng không dám động tới y. Lúc ấy muội thực sự sự.
Trong lòng Lý Kỳ rất cảm động, vỗ lưng nàng, nói:
- Thất Nương, muội nghe ai nói vậy. Ta thấy Vương nha nội rất tốt mà. Đối xử thành khẩn với mọi người, tính tình ngay thẳng, có gì nói đó, đúng là bậc quân tử. Mà y đặc biệt thích ăn món ta làm. Người khác đều cầm đĩa ăn, mà y thì trực tiếp bưng nồi ăn. Đúng là cảm động.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, hỏi:
- Huynh, huynh đang nói ai vậy?
- Con trai của Vương tương, Vương nha nội chứ ai.
- Huynh nói Vương nha nội đối xử thành khẩn, tính tình ngay thẳng?
- Đúng rồi, chẳng lẽ không phải sao?
- Lý đại ca, có phải huynh vì quá mệt mỏi mà nghĩ linh tinh không? Huynh đừng dọa Thất Nương.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Thất Nương, sao ta phải dọa muội chứ. Nếu muội không tin, tí nữa có thể hỏi Tiểu Ngọc.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe cách đó không xa truyền tới tiếng của Tiểu Ngọc:
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, vội vàng giãy khỏi vòng tay của Lý Kỳ, đứng một bên cúi đầu.
Lý Kỳ thở dài, có chút tiếc nuối, hướng Tiểu Ngọc hỏi:
- Ta ở chỗ này, có chuyện gì không?
Tiểu Ngọc thở dốc:
- Lý đại ca, Hoàng thượng tìm huynh.
- Ừ.
Lý Kỳ rất không nỡ nhìn Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vội la lên:
- Lý đại ca, Hoàng thượng muốn gặp huynh, huynh mau đi đi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói tiếp:
- Vậy muội đợi ta một lát. Ta đi đuổi Hoàng thượng rồi lập tức quay lại.
Đuổi Hoàng thượng?
Bạch Thiển Dạ nghe mà đổ mồ hôi.
Lý Kỳ không chú ý nhiều như vậy, hướng Tiểu Ngọc nói:
- Tiểu Ngọc, muội cầm chút gì cho Thất Nương ăn đi. Mà ở luôn đây nói chuyện với Thất Nương.
Nói xong, hắn lại nhỏ giọng:
- Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói linh tinh.
Tiểu Ngọc gật đầu:
- Muội biết rồi.
Lý Kỳ dặn dò vài câu, liền rời đi.
Lúc này, Tống Huy Tông ngồi dưới hiên nhà, cùng với cha con Thái Kinh và Lý sư phó thảo luận tranh chữ, rất là hào hứng. Giống như việc Vương Phủ vừa rồi không hề ảnh hưởng tới bọn họ.
Mà Lương Sư Thành cũng nhờ đó mà được ngồi bên cạnh Tống Huy Tông
/2434
|