Tống Huy Tông không nói nhiều, khẽ gật đầu, Lương Sư Thành liền dùng thìa múc một ít đặt vào chiếc bán trước mặt Tống Huy Tông. Trước tiên, Tống Huy Tông nếm thử một miếng nhỏ, tiếp theo là một sợi dưa chuột dài. Khi nếm thử rồi thì không thể dừng lại được, ông càng ăn càng thơm, trong khoảnh khắc bát dưa muối nhỏ đã đã ăn hết sạch, liền thở dài nói:
- Lý Kỳ, món dưa muối này của người quả thực là vị ngon thuần, ngọt, mặn, non, giòn, lại cộng thêm nước tương đậm đà, là món ăn có một không hai trên thế giới.
Nói xong, ông vẫn chưa thỏa, liền vẫy tay với Lương Sư Thành.
Lương Sư Thành liền lấy thêm một bát nữa. Tống Huy Tông nói:
- Các ngươi cũng ăn đi.
Mọi người lúc này mới lần lượt động đũa, ăn cơm với Hoàng thượng chính là có điểm này không tốt, phải chờ người mở lời, ngươi mới được ăn.
Không nếm thì không biết hương vị của nó. Nhưng nếu đã nếm rồi thì không thể dừng lại được. Đặc biệt là ba người phụ nữ đó, họ đều ăn đồ chay là chính, nên rất thích món dưa muối này.
Lý Kỳ nhìn lão già Thái Kinh đang tức giận với món ăn, cười nói:
- Thái sư, dinh dưỡng của món dưa muối này rất cao, ông có thể ăn nhiều một chút.
Thái Kinh vốn đang vui vẻ ăn, nghe Lý Kỳ nói vậy, xúc động suýt khóc.
Chờ sau khi mọi người nhấm nháp xong hương vị của món dưa muối, đều thích thú, bởi vì món dưa muối này có lẽ là có chức năng khai vị rất tốt.
Lúc này, đồ ăn vặt trên phố ẩm thực được khen ngợi cũng đã được nâng lên.
Một đĩa ốc, một đĩa tôm hùm chua cay, một đĩa bánh ngọt, bột đĩa lưỡi vịt tương, một con cá trách màu vàng, còn có một số món nướng.
Do vì vừa rồi Tống Huy Tông thấy mọi người đều vui vẻ ăn ốc, cho nên trước tiên ông ăn chính là món ốc.
Lương Sư Thành gắp một con ốc, từ chiếc gai khêu thịt ốc ra. Lý Kỳ thấy thế liền lắc đầu, cú chém gió này không đúng rồi. Quả nhiên, sau khi Tống Huy Tông nếm qua, khẽ nhíu mày nói:
- Ốc … ốc này cũng không giống như loại ốc ngon thường ăn.
Cách ăn của ngươi như vậy, sao mà có thể ngon được. Lý Kỳ cười nói:
- Đó là vì cách ăn của đại quan nhân không đúng.
- Cách ăn?
Tống Huy Tông hơi sửng sốt, nói:
- Loại ốc này còn có cách ăn?
- Đương nhiên, kỳ thực tinh túy của ốc vặn đều ở phía trên ốc.
Lý Kỳ kiên nhẫn giải thích:
- Bên ngoài của loại ốc này có một lớp vỏ cứng, thịt nó hoàn toàn bị dính chặt bên trong. Cho nên, khi xào, rất khó ngấm được hết nước sốt vào bên trong, cũng chính vì như vậy, cho nên mùi vị của nước sốt của loại ốc thường đều khá quan trọng. Nếu cách pha chế không thể thay đổi được điểm này, vậy thì chỉ có thể thay đổi cách ăn.
Tống Huy Tông liếc nhìn người khác, thấy họ đều cầm con ốc lên đặt cạnh miệng mút, chỉ tay nói:
- Chớ không phải giống như họ ăn sao?
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, mặc dù nước sốt không thẩm ngấm hoàn toàn vào trong con ốc, nhưng có thể bám vào vỏ ốc. Khi mút ốc, trước tiên nước sốt sẽ trôi vào miệng, sau đó là thịt ốc, có nghĩa là nước sốt và thịt ốc trong miệng pha chế vào nhau lần thứ hai.
- Có lý.
Tống Huy Tông cười ha hả, gắp một con ốc, học mút. Nhưng mút không đúng, cho nên nước sốt đều vào bụng mà thịt còn chưa thấy. Điều đó khiến sắc mặt ông cụt hứng, buồn rầu.
Hoàng đế chính là Hoàng đế, ngay cả ốc cũng không biết ăn, quả đúng là biết hưởng phúc. Lý Kỳ đành phải thể hiện cho ông một lượt làm thế nào để mút thịt ốc ra, dạy cho họ bí quyết nhỏ.
Ngoài ba người phụ nữ này ra, những người còn lại đều học theo, trước tiên không ngờ lại là Thái lão hóa. Mặc dù tuổi tác đã cao rồi, nhưng vẫn không hổ danh là đệ nhất ăn hàng Đại Tống.
Kỳ thực loại ốc này ăn chính là nước sốt và hứng thú. Thịt ốc kỳ thực chỉ có tác dụng phụ trợ.
Mọi người càng ăn càng say, hình như là đang thi xem ai ăn nhanh nhất, cảm giác trong miệng mặn rồi, tê rần rồi, uống một ngụm rượu, khà lên một tiếng thoải mái.
Lát sau, trước bàn Tống Huy Tông có một đống vỏ ốc. Ông lại uống một ngụm rượu, mùi rượu nồng đầm đi vào tim gan, thoải mái vô cùng, bỗng nhìn trước mặt ba người phụ nữ ngay cả một chiếc vỏ ốc cũng không có, không kiềm được tò mò liền nói:
- Sư Sư, sao các ngươi không ăn ốc?
Lý Sư Sư ngượng ngùng cười nói:
- Kiểu ăn … kiểu ăn này thật khiếm nhã, Sư Sư không biết làm thế nào cho vào miệng.
Hai người phụ nữ Lý, Phong cũng gật đầu.
Tống Huy Tông sực tỉnh, cười ha hả nói:
- Nhập gia tùy tục, sao phải phân nhã tục?
Ba người phụ nữ đồng thanh nói:
- Đại quan nhân nói đúng.
Dù nói như vậy, nhưng họ vẫn không ăn ốc.
Tống Huy Tông vẫy tay nói:
- Vậy thì ăn cái khác đi.
Ông thấy Thái Kinh đang ăn tôm rất ngon lành, vì vậy cũng gắp một con.
Lý Kỳ liền nói qua khẩu vị tôm ăn với cơm một lượt.
Mọi người liền ăn theo, vị cay nồng kèm theo khiến mọi người không kiềm chế nổi sự hấp dẫn.
Thái Kinh khó khăn để ăn hết một con tôm, thân mật nói:
- Con tôm nay quả là rất ngon, vị cay nồng, thơm ngon.
Tống Huy Tông gật đầu, cười nói:
- Đặc biệt là thịt tôm bên trong, mềm mại, vị cay tập trung vào thân tôm, ăn còn ngon hơn là ốc.
Lý Kỳ cười nói:
- Kỳ thực khẩu vị vỏ tôm cũng có vị ngon, không cần nuốt vào, chỉ cần nhai ra nước là được.
Thái Kinh nhíu mày nói:
- Lý Kỳ, sao hôm nay ngươi lại cứ đối nghịch với lão hủ vậy?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Lời này của Thái sư là xuất phát từ đâu?
Thái Kinh khó chịu nói:
- Lão hủ nhai không vỡ cái vỏ này, ngươi lại dùng để mê hoặc lão hủ. Đó chẳng phải là người thành tâm đối địch với lão là gì chứ?
Mẹ kiếp! con mẹ nó cái này cũng trách ta sao? Nếu mình nghĩ tới điểm này, ta sẽ cố gắng lắc lư cho chết lão già tham ăn ngươi. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Ta … ta cũng chỉ là nói thật thôi, Thái sư đừng trách, đừng trách.
Thái Kinh liền hừ một tiếng, dường như có chút cố chấp, không ăn tôm tiếp nữa, đều nói già thành trẻ nhỏ, quả thực không quá đáng chút nào.
Lý Thanh Chiếu bỗng lên tiếng:
- Đây chẳng phải là cá Thánh chỉ cốt tô sao?
Lý Kỳ khen:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ quả là lợi hại, vừa ăn là biết ngay.
Cá Thánh chỉ cốt tô này không đơn giản, chính là ngự thiện, chỉ có điều từ dân gian truyền vào trong cung. Từ sau khi Tống Thái Tổ xây dựng thủ ô ở Khai Phong liền yêu thích loài cá này, ban chỉ ngự phong, vì vậy lấy tên là cá Thánh chỉ cốt tô.
- Không ngờ ngay cả cá Thánh chỉ cốt tô ngươi cũng có thể làm được.
Tống Huy Tông hình như rất hiểu về loài cá này, cười nói:
- Thường thì lấy thịt cá làm đồ ăn, đều phải chú ý tới chữ tươi. Nhưng, loài cá Thánh chỉ cốt tô này lại chủ yếu là lấy hương vị, hương vị vô cùng độc đáo.
Phong Nghi Nô từ trước đến giờ ăn mà sao không hề nghiên cứu, tò mò nói:
- Vậy vì sao lại gọi nó là cá Thánh chỉ cốt tô?
Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi biết nguyên nhân chứ?
Xin người, dùng món ăn đó của ngươi để khảo thi ta. Đây không phải là ngươi làm nhục ta sao? Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đương nhiên là biết.
- Vậy ngươi nói nghe xem.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô, khẽ ho một tiếng, nói:
- Ngoài điểm mà đại quan nhân vừa nói ra, mặt khác loài cá Thánh chỉ cốt tô này còn có một đặc điểm lớn nữa, chính là xương cá. Xương của cá Thánh chỉ cốt tô xốp giòn, thịt cá tươi ngon, có thể ăn được từ đầu tới chân, từ xương tới ăn vào, có thể ăn hết không thừa chút nào.
Thái Kinh nhân lúc hắn nói chuyện, cũng đã ăn thêm chút, gật đầu nói:
- Loài cá Thánh chỉ cốt tô này lão hủ cũng đã ăn rồi. Nhưng cá Thánh chỉ cốt tô ở đây hình như là ngon hơn.
Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, cũng ăn một miếng, trừng mắt nhìn, nói:
- Đúng là như vậy, mùi vị đậm đà hơn. Hơn nữa xương lại ngon hơn, chẳng kém gì vị của thịt cá là bao, trong xốp có giòn, trong thơm có vị hơi cay, hương vị ngọt ngào.
Lý Sư Sư cũng nếm một miếng, nói:
- Quả nhiên là như lời Lý Sư Phó đã nói, xương xốp giòn, thịt tươi ngon.
Lý Thanh Chiếu cảm thán nói:
- Có thể nói là vị cá song tuyệt.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Kim Đao Trù Vương có lẽ là ta thân phong, tuyệt đối không phải là hư danh.
Lương Sư Thành bên cạnh bỗng chậc chậc vài tiếng, nói:
- Món lưỡi vịt này cũng rất ngon.
Mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy miệng Lương Sư Thành đầy dầu mỡ, không khỏi bật cười.
Vương Phủ liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, món tương lưỡi vịt này hương vị đậm đà, ngọt mặn non giòn, mềm như sụn, mà xương cũng càng giòn hơn, quả là rất ngon.
Qua sự biểu diễn của hai vị này, thoáng chốc đĩa lưỡi vịt đã bị ăn sạch.
Thái Kinh tuổi già vừa yêu vừa hận với món lưỡi vịt này. Yêu nó có hương vị đậm đà, khiến người ta thèm thuồng. Hạn là nó không thích hợp cho mình ăn. Do đó gắp một miếng bánh, nhưng nhìn miếng bánh đó lại thấy nhạt miệng. Ông cắn nhẹ một miếng, kinh ngạc nói:
- Đây là làm từ thịt gì?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Làm từ thịt và bột mỳ đấy.
Thái Kinh khẽ gật đầu nói:
- Ngon, xốp giòn ngon miệng, lớp vỏ ngoài giòn thơm, thịt bên trong trơn mềm, đây gọi là gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Tam ti mi mao tô.
Tống Huy Tông gắp một miếng, quan sát kỹ, nói:
- Tam ti mi mao tô, quả thật là món ăn như tên gọi của nó, hay hay.
Bàn đồ ăn vặt trước mặt, mọi người ăn rất ngon lành.
Lát sau, Tống Huy Tông mới cảm thấy no, khẽ xoa bụng, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy người trên phố ngày càng nhiều, hơn nữa họ hầu như không chỉ là vì món ăn ngon mà tới, phần lớn là vì tới đây mua vui, chơi đoán thanh âm, ngâm thơ, bên tai không dứt, không khỏi có chút ngứa ngáy, nói:
- Chúng ta cũng học họ chơi đối phạt rượu đi.
Lý Sư Sư cười nói:
- Được thôi. Nếu không như vậy, ta và Lý tỷ tỷ, Phong muội muội một bên, đàn ông các người một bên. Một người đối, một người ứng đối, một người uống rượu.
Tống Huy Tông thích thú, nói:
- Cách này của Sư Sư rất hay, cứ như vậy đi.
Vã mồ hôi! Lại đối câu đối, không còn thấy nhàm chán nữa. Trường hợp này thì ta làm gì đây? Đối câu đối và uống rượu đều không phải là sở trường của ta! Lý Kỳ đảo đảo mắt, cười nói:
- Đại quan nhân, chủ ý này dù hay, nhưng ở đây ồn ào như vậy, e là sẽ ảnh hưởng tới tư duy của mọi người, như vậy không thỏa đáng cho lắm. Ta có cách chơi mới, rất phù hợp với hoàn cảnh này, hơn nữa còn vô cùng thú vị.
Tống Huy Tông ngẫm lại cũng đúng, liền hỏi:
- Cách chơi gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Thi nói khoác.
Mọi người đều sửng sốt. Sắc mặt Tống Huy Tông lộ rõ vẻ cổ quái:
- Thi nói khoác, là thi thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Tên của trò chơi này gọi là xúc xắc nói khoác, cách chơi cụ thể chính là …. (phương pháp không đưa ra ở đây, chắc là mọi người cũng đều đã biết rồi)
Đám người Tống Huy Tông nghe xong đều thấy trò chơi này thú vị độc đáo. Thái Kinh cười nói:
- Trò chơi này rất thú vị.
Vương Phủ cười nói:
- Đó chính là xem ai có thể lừa được ai?
Tống Huy Tông nhìn Lý Sư Sư nói:
- Sư Sư, các ngươi thấy thế nào?
Lý Sư Sư gật đầu nói:
- Thử một lần xem sao.
Tống Huy Tông cười nói:
- Được rồi, chúng ta không ngại thử nói khoác một lần xem.
Lý Kỳ vui mừng, liền sai người đi tới sòng bài bên cạnh mượn mấy con xúc xắc. Lát sau, xúc xắc đã được đưa tới, nhưng cũng dẫn theo hai vị Hỗn Thế Ma Vương, chính là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đó.
Hai người kề sát vai sát cánh với nhau, thân mật khăng khít, dường như là đã tốt như lúc ban đầu rồi. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất thất vọng.
Hai người trước tiên lần lượt hành lễ với Tống Huy Tông và trưởng bối Thái Kinh, lanh trí ghê gớm. Cao Nha Nội hì hì nói:
- Triệu thúc, các người tới phố ẩm thực sao không gọi ta? Ta rất quen thuộc nơi này.
Tống Huy Tông nhìn hai người, đau đầu rồi đây, cười nói:
- Ta cũng là nhất thời nảy sinh ý tưởng. Lần sau nhất định sẽ gọi cho ngươi.
Lý Kỳ chợt thấy người bên trái mắt xanh, người bên phải mắt đỏ, vô cùng kỳ lạ, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Ây da, hai mắt các ngươi sao thế?
Tống Huy Tông cũng thấy thế, nói:
- Chớ không phải lại đánh nhau với người ta rồi chứ?
Cao Nha Nội đĩnh đạc nói:
- Triệu thúc hiểu lầm rồi, chúng ta không phải đánh nhau với người ta, mà là ẩu đả lẫn nhau. Lần trước bởi vì bị thua trong trận thi đá cầu, ta và Tiểu Cửu đã gây lộn với nhau, sau đó lại tới tìm đám người Sài Thông phân xử, kết quả là họ đều trốn không gặp. Do đó hai người chúng ta đã tự giải quyết với nhau.
Tống Huy Tông nghe xong liền dở khác dở cười.
Phương thức tự làm khổ này thật mệt cho các ngươi nghĩ ra. Lý Kỳ đưa ngón tay cái lên nói:
- Hai vị quả nhiên là rồng trong loài người, có tầm nhìn.
Hồng Thiên Cửu bỗng buồn bực nói:
- Lý đại ca, ca có điều không biết, trước mặt ca nói hắn lớn hơn ta, phải nhường cho ta, để ta đánh một quyền, chuyện này rõ ràng như vậy rồi. Tiểu Cửu của ta là loại người tiện nhân như vậy, chi bằng chúng ta đánh một trận, kết quả là một cước của ca đã … hô hô hô.
Cao Nha Nội liền bịt miệng y lại, ha hả nói:
- Chuyện nhỏ này đừng nhắc lại nữa. Đúng rồi, Triệu thúc thúc, các người cần xúc xắc làm gì? Ta nghe nói Lý Kỳ lại nghĩ ra một cách chơi mới, là thật chứ?
Tống Huy Tông biết thằng nhãi này chắc là sẽ không đi rồi, gật đầu mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Lý Kỳ vừa mới nói xúc xắc nói dối. Bọn ta nghe cũng thấy thú vị, liền muốn thử xem.
- Xúc xắc nói khoác? Đó chắc chắn là thú vị rồi. Ca ca, chúng ta cùng chơi đi.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói.
Mẹ kiếp! Ngươi cái gì cũng không biết, còn nói là thú vị, quá là khoác lác. Lý Kỳ buồn bực nhìn Hồng Thiên Cửu. Thật không ngờ chính vì gã chả biết gì cả mới thấy thú vị.
Cao Nha Nội gãi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng nói:
- Nhưng ta không biết nói khoác nha.
- Khụ khụ khụ.
Vương Phủ đang uống rượu liền phun ra. Những người còn lại cũng đều choáng váng.
Lý Kỳ càng không kìm nổi liền vỗ tay nói:
- Nha Nội, với câu này của ngươi, ngươi tuyệt đối là người nói khoác nhất mà ta gặp. Ngươi nên giơ cao đánh khẽ mà tha cho chúng ta đi.
Mọi người đều bật cười.
- Lý Kỳ, món dưa muối này của người quả thực là vị ngon thuần, ngọt, mặn, non, giòn, lại cộng thêm nước tương đậm đà, là món ăn có một không hai trên thế giới.
Nói xong, ông vẫn chưa thỏa, liền vẫy tay với Lương Sư Thành.
Lương Sư Thành liền lấy thêm một bát nữa. Tống Huy Tông nói:
- Các ngươi cũng ăn đi.
Mọi người lúc này mới lần lượt động đũa, ăn cơm với Hoàng thượng chính là có điểm này không tốt, phải chờ người mở lời, ngươi mới được ăn.
Không nếm thì không biết hương vị của nó. Nhưng nếu đã nếm rồi thì không thể dừng lại được. Đặc biệt là ba người phụ nữ đó, họ đều ăn đồ chay là chính, nên rất thích món dưa muối này.
Lý Kỳ nhìn lão già Thái Kinh đang tức giận với món ăn, cười nói:
- Thái sư, dinh dưỡng của món dưa muối này rất cao, ông có thể ăn nhiều một chút.
Thái Kinh vốn đang vui vẻ ăn, nghe Lý Kỳ nói vậy, xúc động suýt khóc.
Chờ sau khi mọi người nhấm nháp xong hương vị của món dưa muối, đều thích thú, bởi vì món dưa muối này có lẽ là có chức năng khai vị rất tốt.
Lúc này, đồ ăn vặt trên phố ẩm thực được khen ngợi cũng đã được nâng lên.
Một đĩa ốc, một đĩa tôm hùm chua cay, một đĩa bánh ngọt, bột đĩa lưỡi vịt tương, một con cá trách màu vàng, còn có một số món nướng.
Do vì vừa rồi Tống Huy Tông thấy mọi người đều vui vẻ ăn ốc, cho nên trước tiên ông ăn chính là món ốc.
Lương Sư Thành gắp một con ốc, từ chiếc gai khêu thịt ốc ra. Lý Kỳ thấy thế liền lắc đầu, cú chém gió này không đúng rồi. Quả nhiên, sau khi Tống Huy Tông nếm qua, khẽ nhíu mày nói:
- Ốc … ốc này cũng không giống như loại ốc ngon thường ăn.
Cách ăn của ngươi như vậy, sao mà có thể ngon được. Lý Kỳ cười nói:
- Đó là vì cách ăn của đại quan nhân không đúng.
- Cách ăn?
Tống Huy Tông hơi sửng sốt, nói:
- Loại ốc này còn có cách ăn?
- Đương nhiên, kỳ thực tinh túy của ốc vặn đều ở phía trên ốc.
Lý Kỳ kiên nhẫn giải thích:
- Bên ngoài của loại ốc này có một lớp vỏ cứng, thịt nó hoàn toàn bị dính chặt bên trong. Cho nên, khi xào, rất khó ngấm được hết nước sốt vào bên trong, cũng chính vì như vậy, cho nên mùi vị của nước sốt của loại ốc thường đều khá quan trọng. Nếu cách pha chế không thể thay đổi được điểm này, vậy thì chỉ có thể thay đổi cách ăn.
Tống Huy Tông liếc nhìn người khác, thấy họ đều cầm con ốc lên đặt cạnh miệng mút, chỉ tay nói:
- Chớ không phải giống như họ ăn sao?
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, mặc dù nước sốt không thẩm ngấm hoàn toàn vào trong con ốc, nhưng có thể bám vào vỏ ốc. Khi mút ốc, trước tiên nước sốt sẽ trôi vào miệng, sau đó là thịt ốc, có nghĩa là nước sốt và thịt ốc trong miệng pha chế vào nhau lần thứ hai.
- Có lý.
Tống Huy Tông cười ha hả, gắp một con ốc, học mút. Nhưng mút không đúng, cho nên nước sốt đều vào bụng mà thịt còn chưa thấy. Điều đó khiến sắc mặt ông cụt hứng, buồn rầu.
Hoàng đế chính là Hoàng đế, ngay cả ốc cũng không biết ăn, quả đúng là biết hưởng phúc. Lý Kỳ đành phải thể hiện cho ông một lượt làm thế nào để mút thịt ốc ra, dạy cho họ bí quyết nhỏ.
Ngoài ba người phụ nữ này ra, những người còn lại đều học theo, trước tiên không ngờ lại là Thái lão hóa. Mặc dù tuổi tác đã cao rồi, nhưng vẫn không hổ danh là đệ nhất ăn hàng Đại Tống.
Kỳ thực loại ốc này ăn chính là nước sốt và hứng thú. Thịt ốc kỳ thực chỉ có tác dụng phụ trợ.
Mọi người càng ăn càng say, hình như là đang thi xem ai ăn nhanh nhất, cảm giác trong miệng mặn rồi, tê rần rồi, uống một ngụm rượu, khà lên một tiếng thoải mái.
Lát sau, trước bàn Tống Huy Tông có một đống vỏ ốc. Ông lại uống một ngụm rượu, mùi rượu nồng đầm đi vào tim gan, thoải mái vô cùng, bỗng nhìn trước mặt ba người phụ nữ ngay cả một chiếc vỏ ốc cũng không có, không kiềm được tò mò liền nói:
- Sư Sư, sao các ngươi không ăn ốc?
Lý Sư Sư ngượng ngùng cười nói:
- Kiểu ăn … kiểu ăn này thật khiếm nhã, Sư Sư không biết làm thế nào cho vào miệng.
Hai người phụ nữ Lý, Phong cũng gật đầu.
Tống Huy Tông sực tỉnh, cười ha hả nói:
- Nhập gia tùy tục, sao phải phân nhã tục?
Ba người phụ nữ đồng thanh nói:
- Đại quan nhân nói đúng.
Dù nói như vậy, nhưng họ vẫn không ăn ốc.
Tống Huy Tông vẫy tay nói:
- Vậy thì ăn cái khác đi.
Ông thấy Thái Kinh đang ăn tôm rất ngon lành, vì vậy cũng gắp một con.
Lý Kỳ liền nói qua khẩu vị tôm ăn với cơm một lượt.
Mọi người liền ăn theo, vị cay nồng kèm theo khiến mọi người không kiềm chế nổi sự hấp dẫn.
Thái Kinh khó khăn để ăn hết một con tôm, thân mật nói:
- Con tôm nay quả là rất ngon, vị cay nồng, thơm ngon.
Tống Huy Tông gật đầu, cười nói:
- Đặc biệt là thịt tôm bên trong, mềm mại, vị cay tập trung vào thân tôm, ăn còn ngon hơn là ốc.
Lý Kỳ cười nói:
- Kỳ thực khẩu vị vỏ tôm cũng có vị ngon, không cần nuốt vào, chỉ cần nhai ra nước là được.
Thái Kinh nhíu mày nói:
- Lý Kỳ, sao hôm nay ngươi lại cứ đối nghịch với lão hủ vậy?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Lời này của Thái sư là xuất phát từ đâu?
Thái Kinh khó chịu nói:
- Lão hủ nhai không vỡ cái vỏ này, ngươi lại dùng để mê hoặc lão hủ. Đó chẳng phải là người thành tâm đối địch với lão là gì chứ?
Mẹ kiếp! con mẹ nó cái này cũng trách ta sao? Nếu mình nghĩ tới điểm này, ta sẽ cố gắng lắc lư cho chết lão già tham ăn ngươi. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Ta … ta cũng chỉ là nói thật thôi, Thái sư đừng trách, đừng trách.
Thái Kinh liền hừ một tiếng, dường như có chút cố chấp, không ăn tôm tiếp nữa, đều nói già thành trẻ nhỏ, quả thực không quá đáng chút nào.
Lý Thanh Chiếu bỗng lên tiếng:
- Đây chẳng phải là cá Thánh chỉ cốt tô sao?
Lý Kỳ khen:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ quả là lợi hại, vừa ăn là biết ngay.
Cá Thánh chỉ cốt tô này không đơn giản, chính là ngự thiện, chỉ có điều từ dân gian truyền vào trong cung. Từ sau khi Tống Thái Tổ xây dựng thủ ô ở Khai Phong liền yêu thích loài cá này, ban chỉ ngự phong, vì vậy lấy tên là cá Thánh chỉ cốt tô.
- Không ngờ ngay cả cá Thánh chỉ cốt tô ngươi cũng có thể làm được.
Tống Huy Tông hình như rất hiểu về loài cá này, cười nói:
- Thường thì lấy thịt cá làm đồ ăn, đều phải chú ý tới chữ tươi. Nhưng, loài cá Thánh chỉ cốt tô này lại chủ yếu là lấy hương vị, hương vị vô cùng độc đáo.
Phong Nghi Nô từ trước đến giờ ăn mà sao không hề nghiên cứu, tò mò nói:
- Vậy vì sao lại gọi nó là cá Thánh chỉ cốt tô?
Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi biết nguyên nhân chứ?
Xin người, dùng món ăn đó của ngươi để khảo thi ta. Đây không phải là ngươi làm nhục ta sao? Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đương nhiên là biết.
- Vậy ngươi nói nghe xem.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô, khẽ ho một tiếng, nói:
- Ngoài điểm mà đại quan nhân vừa nói ra, mặt khác loài cá Thánh chỉ cốt tô này còn có một đặc điểm lớn nữa, chính là xương cá. Xương của cá Thánh chỉ cốt tô xốp giòn, thịt cá tươi ngon, có thể ăn được từ đầu tới chân, từ xương tới ăn vào, có thể ăn hết không thừa chút nào.
Thái Kinh nhân lúc hắn nói chuyện, cũng đã ăn thêm chút, gật đầu nói:
- Loài cá Thánh chỉ cốt tô này lão hủ cũng đã ăn rồi. Nhưng cá Thánh chỉ cốt tô ở đây hình như là ngon hơn.
Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, cũng ăn một miếng, trừng mắt nhìn, nói:
- Đúng là như vậy, mùi vị đậm đà hơn. Hơn nữa xương lại ngon hơn, chẳng kém gì vị của thịt cá là bao, trong xốp có giòn, trong thơm có vị hơi cay, hương vị ngọt ngào.
Lý Sư Sư cũng nếm một miếng, nói:
- Quả nhiên là như lời Lý Sư Phó đã nói, xương xốp giòn, thịt tươi ngon.
Lý Thanh Chiếu cảm thán nói:
- Có thể nói là vị cá song tuyệt.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Kim Đao Trù Vương có lẽ là ta thân phong, tuyệt đối không phải là hư danh.
Lương Sư Thành bên cạnh bỗng chậc chậc vài tiếng, nói:
- Món lưỡi vịt này cũng rất ngon.
Mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy miệng Lương Sư Thành đầy dầu mỡ, không khỏi bật cười.
Vương Phủ liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, món tương lưỡi vịt này hương vị đậm đà, ngọt mặn non giòn, mềm như sụn, mà xương cũng càng giòn hơn, quả là rất ngon.
Qua sự biểu diễn của hai vị này, thoáng chốc đĩa lưỡi vịt đã bị ăn sạch.
Thái Kinh tuổi già vừa yêu vừa hận với món lưỡi vịt này. Yêu nó có hương vị đậm đà, khiến người ta thèm thuồng. Hạn là nó không thích hợp cho mình ăn. Do đó gắp một miếng bánh, nhưng nhìn miếng bánh đó lại thấy nhạt miệng. Ông cắn nhẹ một miếng, kinh ngạc nói:
- Đây là làm từ thịt gì?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Làm từ thịt và bột mỳ đấy.
Thái Kinh khẽ gật đầu nói:
- Ngon, xốp giòn ngon miệng, lớp vỏ ngoài giòn thơm, thịt bên trong trơn mềm, đây gọi là gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Tam ti mi mao tô.
Tống Huy Tông gắp một miếng, quan sát kỹ, nói:
- Tam ti mi mao tô, quả thật là món ăn như tên gọi của nó, hay hay.
Bàn đồ ăn vặt trước mặt, mọi người ăn rất ngon lành.
Lát sau, Tống Huy Tông mới cảm thấy no, khẽ xoa bụng, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy người trên phố ngày càng nhiều, hơn nữa họ hầu như không chỉ là vì món ăn ngon mà tới, phần lớn là vì tới đây mua vui, chơi đoán thanh âm, ngâm thơ, bên tai không dứt, không khỏi có chút ngứa ngáy, nói:
- Chúng ta cũng học họ chơi đối phạt rượu đi.
Lý Sư Sư cười nói:
- Được thôi. Nếu không như vậy, ta và Lý tỷ tỷ, Phong muội muội một bên, đàn ông các người một bên. Một người đối, một người ứng đối, một người uống rượu.
Tống Huy Tông thích thú, nói:
- Cách này của Sư Sư rất hay, cứ như vậy đi.
Vã mồ hôi! Lại đối câu đối, không còn thấy nhàm chán nữa. Trường hợp này thì ta làm gì đây? Đối câu đối và uống rượu đều không phải là sở trường của ta! Lý Kỳ đảo đảo mắt, cười nói:
- Đại quan nhân, chủ ý này dù hay, nhưng ở đây ồn ào như vậy, e là sẽ ảnh hưởng tới tư duy của mọi người, như vậy không thỏa đáng cho lắm. Ta có cách chơi mới, rất phù hợp với hoàn cảnh này, hơn nữa còn vô cùng thú vị.
Tống Huy Tông ngẫm lại cũng đúng, liền hỏi:
- Cách chơi gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Thi nói khoác.
Mọi người đều sửng sốt. Sắc mặt Tống Huy Tông lộ rõ vẻ cổ quái:
- Thi nói khoác, là thi thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Tên của trò chơi này gọi là xúc xắc nói khoác, cách chơi cụ thể chính là …. (phương pháp không đưa ra ở đây, chắc là mọi người cũng đều đã biết rồi)
Đám người Tống Huy Tông nghe xong đều thấy trò chơi này thú vị độc đáo. Thái Kinh cười nói:
- Trò chơi này rất thú vị.
Vương Phủ cười nói:
- Đó chính là xem ai có thể lừa được ai?
Tống Huy Tông nhìn Lý Sư Sư nói:
- Sư Sư, các ngươi thấy thế nào?
Lý Sư Sư gật đầu nói:
- Thử một lần xem sao.
Tống Huy Tông cười nói:
- Được rồi, chúng ta không ngại thử nói khoác một lần xem.
Lý Kỳ vui mừng, liền sai người đi tới sòng bài bên cạnh mượn mấy con xúc xắc. Lát sau, xúc xắc đã được đưa tới, nhưng cũng dẫn theo hai vị Hỗn Thế Ma Vương, chính là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đó.
Hai người kề sát vai sát cánh với nhau, thân mật khăng khít, dường như là đã tốt như lúc ban đầu rồi. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất thất vọng.
Hai người trước tiên lần lượt hành lễ với Tống Huy Tông và trưởng bối Thái Kinh, lanh trí ghê gớm. Cao Nha Nội hì hì nói:
- Triệu thúc, các người tới phố ẩm thực sao không gọi ta? Ta rất quen thuộc nơi này.
Tống Huy Tông nhìn hai người, đau đầu rồi đây, cười nói:
- Ta cũng là nhất thời nảy sinh ý tưởng. Lần sau nhất định sẽ gọi cho ngươi.
Lý Kỳ chợt thấy người bên trái mắt xanh, người bên phải mắt đỏ, vô cùng kỳ lạ, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Ây da, hai mắt các ngươi sao thế?
Tống Huy Tông cũng thấy thế, nói:
- Chớ không phải lại đánh nhau với người ta rồi chứ?
Cao Nha Nội đĩnh đạc nói:
- Triệu thúc hiểu lầm rồi, chúng ta không phải đánh nhau với người ta, mà là ẩu đả lẫn nhau. Lần trước bởi vì bị thua trong trận thi đá cầu, ta và Tiểu Cửu đã gây lộn với nhau, sau đó lại tới tìm đám người Sài Thông phân xử, kết quả là họ đều trốn không gặp. Do đó hai người chúng ta đã tự giải quyết với nhau.
Tống Huy Tông nghe xong liền dở khác dở cười.
Phương thức tự làm khổ này thật mệt cho các ngươi nghĩ ra. Lý Kỳ đưa ngón tay cái lên nói:
- Hai vị quả nhiên là rồng trong loài người, có tầm nhìn.
Hồng Thiên Cửu bỗng buồn bực nói:
- Lý đại ca, ca có điều không biết, trước mặt ca nói hắn lớn hơn ta, phải nhường cho ta, để ta đánh một quyền, chuyện này rõ ràng như vậy rồi. Tiểu Cửu của ta là loại người tiện nhân như vậy, chi bằng chúng ta đánh một trận, kết quả là một cước của ca đã … hô hô hô.
Cao Nha Nội liền bịt miệng y lại, ha hả nói:
- Chuyện nhỏ này đừng nhắc lại nữa. Đúng rồi, Triệu thúc thúc, các người cần xúc xắc làm gì? Ta nghe nói Lý Kỳ lại nghĩ ra một cách chơi mới, là thật chứ?
Tống Huy Tông biết thằng nhãi này chắc là sẽ không đi rồi, gật đầu mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Lý Kỳ vừa mới nói xúc xắc nói dối. Bọn ta nghe cũng thấy thú vị, liền muốn thử xem.
- Xúc xắc nói khoác? Đó chắc chắn là thú vị rồi. Ca ca, chúng ta cùng chơi đi.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói.
Mẹ kiếp! Ngươi cái gì cũng không biết, còn nói là thú vị, quá là khoác lác. Lý Kỳ buồn bực nhìn Hồng Thiên Cửu. Thật không ngờ chính vì gã chả biết gì cả mới thấy thú vị.
Cao Nha Nội gãi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng nói:
- Nhưng ta không biết nói khoác nha.
- Khụ khụ khụ.
Vương Phủ đang uống rượu liền phun ra. Những người còn lại cũng đều choáng váng.
Lý Kỳ càng không kìm nổi liền vỗ tay nói:
- Nha Nội, với câu này của ngươi, ngươi tuyệt đối là người nói khoác nhất mà ta gặp. Ngươi nên giơ cao đánh khẽ mà tha cho chúng ta đi.
Mọi người đều bật cười.
/2434
|