Cùng với sự gia nhập của hai kẻ dở hơi, vấn đề cũng đã lần lượt xuất hiện. Nếu nhiều người như vậy cùng chơi, vậy thì rất khó đoán được. Do đó Lý Kỳ nói:
- Đại quan nhân, xúc xắc nói khoác này không nên chơi nhiều người như vậy. Hay là chúng ta làm theo lời của Sư Sư cô nương nói, chia ra thành ba bên, bên nào thua sẽ bị phạt rượu trước, sau đó lại đổi người khác, thế nào?
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Lý Kỳ vừa định nói mình cùng đám người Lý Thanh Chiếu một bên, không ngờ Cao Nha Nội đã giành nói:
- Phong hành thủ, ta và các cô một bên nhé.
Vẻ mặt rất thản nhiên.
Lý Kỳ có xúc động muốn chửi thề.
Lý Sư Sư mỉm cười khéo léo từ chối:
- Nha Nội, hay là ngươi cùng với Lý Sư Phó một bên đi.
Mẹ kiếp! Không phải lừa người ta như vậy. Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:
- Vậy … vậy thì không hay lắm, ta sợ ta sẽ liên lụy Nha Nội.
Cao Nha Nội cũng không phải loại ngu, thấy Lý Sư Sư mở lời, y đương nhiên cũng không dám nói nhiều lời, liền mượn cớ xuống lầu, ôm lấy Lý Kỳ cười nói:
- Không sao, không sao, bổn Nha Nội không sao hết. Cứ như vậy đi, ta, Tiểu Cửu, Lý Kỳ một bên.
Lão đại, ta đây chỉ là lời khách sáo mà thôi. Kỳ thực ta sợ lão đại liên lụy ta. Lý Kỳ liền phất tay phủ quyết. Nhưng chưa kịp nói Tống Huy Tông đã lên tiếng:
- Vậy ta sẽ cùng Tướng Minh, Nguyên Trưởng một bên. Trọng Lăng, Lương Tứ, hai người các ngươi chờ một chút. Nếu có người uống say rồi, các ngươi lại lên thay.
- Vâng.
Xong rồi, xong rồi, hai tên ngu xuẩn cùng một bên, ta không thua sao được. Cái số mình sao mà khổ thế. Không đúng, mình không uống rượu đâu, dù có thua cũng không sao hết.
Trong lúc Lý Kỳ đắc trí, Phong Nghi Nô bỗng lên tiếng:
- Nhưng Lý Kỳ không uống rượu, như vậy có phải là không công bằng với chúng ta sao?
Mụ già này, không thành khẩn với ta đứng gì? Lý Kỳ mở trừng hai mắt, bỗng thấy những người còn lại đều nhìn mình, liền khiêm tốn cười nói:
- Ta uống trà là được.
Tống Huy Tông khoát tay nói:
- Không được. Sao chúng ta uống rượu, ngươi uống trà?
Phong Nghi Nô lại nói:
- Ta có ý kiến, đối diện quán rượu đã mở một quán trà rồi, chuyên bán trà tỉnh rượu. Nhưng loại trà này cực đắng, sao không để cho hắn uống trà đắng để trừng phạt nhỉ?
Tống Huy Tông liền vui vẻ nói:
- Ý kiến hay, ý kiến hay, cứ làm vậy đi.
Nói xong ông liền sai người đi mua hai bình trà đắng ở trước cửa quán rượu về.
Lý Kỳ tức giận nhìn Phong Nghi Nô, giỏi thật, không ngờ lại dùng chiêu ti tiện này để trả thù mình. Sớm biết như vậy, đêm đó mình nên đã làm chuyện đó thật rồi. Nhưng, đối phương lại có nụ cười mê đắm lòng người, khiến cho nỗi tức giận của hắn bị tiêu biến mất.
Lát sau, hai bình trà đắng đã được mang tới, Lý Kỳ uống thử một ngụm, quả thực là ngang với thuốc đông y. Nếu không thề không uống rượu nữa, hắn nguyện uống rượu còn hơn. Nỗi hận Phong Nghi Nô trong lòng cũng đã dịu bớt rồi.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, cuộc chiến nói khác cuối cùng cũng đã bắt đầu. Lý Kỳ ở phía trên Phong Nghi Nô, phía dưới Tống Huy Tông, vị trí cũng rất kém, họa vô đơn chí rồi.
Tống Huy Tông đương nhiên là người mở màn đầu tiên rồi. Vương Phủ, Thái Kinh, cung kính đứng ở phía sau, không hổ là Tả Hữu hộ pháp. Lý Kỳ là người sáng tạo ra trò chơi, đương nhiên cũng là người đầu tiên rồi. Bên đó vốn là để Lý Thanh Chiếu lên đầu tiên, nhưng Phong Nghi Nô lại tranh lên đầu, rõ ràng là nàng muốn hướng về phía Lý Kỳ.
Hai người vừa thấy mặt, hỏa quang bắn tung tóe, hận ý liên tục xuất hiện.
Răng rắc răng rắc!
Ba người cầm con xúc xắc lắc trên bàn, sau đó cúi xuống xem.
Lý Kỳ vừa mới mở cái chụp ra, bên cạnh bống có hai cái đầu thò ra, đẩy hắn đi. Hắn không khỏi tức giận, đẩy hai người ra, trừng mắt nhìn, may mà không tệ lắm. Có hai nhất, nhất thì có thể tùy ý biến đổi, còn lại là một lục, hai tứ.
Tống Huy Tông là lão đại đương nhiên là được gọi trước rồi. Ông cùng với Vương Phủ, Thái Kinh sau khi nhìn nhau, kêu lên:
- Ba lục.
- Tám nhị.
Lý Kỳ còn chưa nói gì, Cao Nha Nội đã giành nói trước rồi.
- Khụ khụ khụ.
Lý Kỳ bị y chặn nghẹn họng ho lên một tràng dài.
Phản ứng đó của Phong Nghi Nô tương đối nhanh, cái chụp vừa mở ra liền nói:
- Mở.
Quá nhanh! Lý Kỳ cũng đã kịp phản ứng lại, cuống quýt nói:
- Cô mở cái gì? Tôi còn chưa nói gì mà!
Phong Nghi Nô “kinh ngạc” nói:
- Chẳng phải Cao Nha Nội kêu giúp ngươi rồi sao? Các ngươi là một bên mà.
Tống Huy Tông nói:
- Đúng vậy, vừa rồi Khang Nhi kêu giúp ngươi rồi, ngươi còn gật đầu, mau lắc tiếp đi.
Ông nói xong liền chụp đầu lại lắc.
Lão đại, ta đó là gật đầu, ta là ho đấy chứ. Lý Kỳ quả thực đã hết đường chối cãi, nhìn con xúc xắc trong tay hai người họ mà mắt lệ rưng rưng, nhìn Cao Nha Nội rít lên:
- Tám nhị, tám nhị, ngươi động vào là hai đấy. Ta yêu cầu ngươi, đừng nói linh tinh nữa được không? Tức chết đi được.
Cao Nha Nội theo lý liền nói:
- Ngươi chẳng phải là nói khoác sao? Đương nhiên không thể nói thật được, lừa họ chứ!
- Ngươi đó là lừa sao? Ngươi rõ ràng là tự mình lừa dối người ta.
Lý Kỳ quả thực là muốn đánh cho mắt phải của y tím bầm vào.
Tống Huy Tông cố nhịn cười nói:
- Được rồi, được rồi, các ngươi bớt nói nhảm đi, mau uống đi.
Các ngươi có gan, liên hợp lại để lừa gạt một người ngoại lai ta, chờ xem các ngươi chết thế nào. Lý Kỳ quay đầu về phía Phong Nghi Nô khẽ nói:
- Cô điên rồi.
Cũng không lắc, trực tiếp lấy một cốc trà uống, đắng đến nỗi méo mặt đi.
Ly trà này vừa uống xong, Cao Nha Nội liền tiến lên phía trước, đẩy Lý Kỳ ra, nói:
- Lui ra, lui ra, tới lượt ta rồi.
Điều đó quả đúng là bị quăng ra ròi, quá vô nhân đạo. Lý Kỳ tức đến tái mặt, đứng sang một bên, thầm nhủ:
- Say chết đồ ngu xuẩn ngươi đi, say chết đồ ngu xuẩn ngươi đi.
Vòng thứ hai rất nhanh được bắt đầu, Cao Nha Nội cũng không phải kẻ ngốc, sợ Lý Kỳ trả thù, chỉ xem hai người Hồng Thiên Cửu. Lý Kỳ quả thực là rất muốn báo thù, muốn cho bọn họ chết đi, một người cũng không tha. Trong lòng buồn bực vô cùng.
Sau khi mấy người xem xong, Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng nói:
- Ca ca, nếu không phải sáu lục.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng những người còn lại đều đã nghe rõ hết. Lý Kỳ thầm bật cười, không cần ta ra tay, các ngươi cũng đã tự chôn nhau rồi.
- Ngươi đừng nói linh tinh.
Cao Nha Nội trừng mắt nói:
- Bảy nhị.
Phong Nghi Nô nghe xong, thầm đắc ý. Thằng nhãi này chắc chắn là đang lừa người ta. Nhìn lại mình, thấy chỉ có một nhất, ngay cả nhị cũng không có, liền nói:
- Mở.
Nói xong liền mở cái chụp ra.
Tống Huy Tông bật cười ha hả, sau đó mở cái chụp ra, chỉ thấy ông chỉ có một nhất, một nhị, liền nói:
- Khang Nhi, con trừ phi là có bốn nhị, nếu không thì phải uống rượu.
Cao Nha Nội đảo mắt một chút, bỗng cười ha hả, nói:
- Phong Nương Tử, nàng bị lừa rồi.
Y nói chính là mở cái chụp ra, nhưng thấy thằng nhãi này có ba nhị, một nhất, một lục, cộng lại vừa tròn bảy nhị.
Phong Nghi Nô ngây người ra.
- Đại quan nhân, xúc xắc nói khoác này không nên chơi nhiều người như vậy. Hay là chúng ta làm theo lời của Sư Sư cô nương nói, chia ra thành ba bên, bên nào thua sẽ bị phạt rượu trước, sau đó lại đổi người khác, thế nào?
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Lý Kỳ vừa định nói mình cùng đám người Lý Thanh Chiếu một bên, không ngờ Cao Nha Nội đã giành nói:
- Phong hành thủ, ta và các cô một bên nhé.
Vẻ mặt rất thản nhiên.
Lý Kỳ có xúc động muốn chửi thề.
Lý Sư Sư mỉm cười khéo léo từ chối:
- Nha Nội, hay là ngươi cùng với Lý Sư Phó một bên đi.
Mẹ kiếp! Không phải lừa người ta như vậy. Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:
- Vậy … vậy thì không hay lắm, ta sợ ta sẽ liên lụy Nha Nội.
Cao Nha Nội cũng không phải loại ngu, thấy Lý Sư Sư mở lời, y đương nhiên cũng không dám nói nhiều lời, liền mượn cớ xuống lầu, ôm lấy Lý Kỳ cười nói:
- Không sao, không sao, bổn Nha Nội không sao hết. Cứ như vậy đi, ta, Tiểu Cửu, Lý Kỳ một bên.
Lão đại, ta đây chỉ là lời khách sáo mà thôi. Kỳ thực ta sợ lão đại liên lụy ta. Lý Kỳ liền phất tay phủ quyết. Nhưng chưa kịp nói Tống Huy Tông đã lên tiếng:
- Vậy ta sẽ cùng Tướng Minh, Nguyên Trưởng một bên. Trọng Lăng, Lương Tứ, hai người các ngươi chờ một chút. Nếu có người uống say rồi, các ngươi lại lên thay.
- Vâng.
Xong rồi, xong rồi, hai tên ngu xuẩn cùng một bên, ta không thua sao được. Cái số mình sao mà khổ thế. Không đúng, mình không uống rượu đâu, dù có thua cũng không sao hết.
Trong lúc Lý Kỳ đắc trí, Phong Nghi Nô bỗng lên tiếng:
- Nhưng Lý Kỳ không uống rượu, như vậy có phải là không công bằng với chúng ta sao?
Mụ già này, không thành khẩn với ta đứng gì? Lý Kỳ mở trừng hai mắt, bỗng thấy những người còn lại đều nhìn mình, liền khiêm tốn cười nói:
- Ta uống trà là được.
Tống Huy Tông khoát tay nói:
- Không được. Sao chúng ta uống rượu, ngươi uống trà?
Phong Nghi Nô lại nói:
- Ta có ý kiến, đối diện quán rượu đã mở một quán trà rồi, chuyên bán trà tỉnh rượu. Nhưng loại trà này cực đắng, sao không để cho hắn uống trà đắng để trừng phạt nhỉ?
Tống Huy Tông liền vui vẻ nói:
- Ý kiến hay, ý kiến hay, cứ làm vậy đi.
Nói xong ông liền sai người đi mua hai bình trà đắng ở trước cửa quán rượu về.
Lý Kỳ tức giận nhìn Phong Nghi Nô, giỏi thật, không ngờ lại dùng chiêu ti tiện này để trả thù mình. Sớm biết như vậy, đêm đó mình nên đã làm chuyện đó thật rồi. Nhưng, đối phương lại có nụ cười mê đắm lòng người, khiến cho nỗi tức giận của hắn bị tiêu biến mất.
Lát sau, hai bình trà đắng đã được mang tới, Lý Kỳ uống thử một ngụm, quả thực là ngang với thuốc đông y. Nếu không thề không uống rượu nữa, hắn nguyện uống rượu còn hơn. Nỗi hận Phong Nghi Nô trong lòng cũng đã dịu bớt rồi.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, cuộc chiến nói khác cuối cùng cũng đã bắt đầu. Lý Kỳ ở phía trên Phong Nghi Nô, phía dưới Tống Huy Tông, vị trí cũng rất kém, họa vô đơn chí rồi.
Tống Huy Tông đương nhiên là người mở màn đầu tiên rồi. Vương Phủ, Thái Kinh, cung kính đứng ở phía sau, không hổ là Tả Hữu hộ pháp. Lý Kỳ là người sáng tạo ra trò chơi, đương nhiên cũng là người đầu tiên rồi. Bên đó vốn là để Lý Thanh Chiếu lên đầu tiên, nhưng Phong Nghi Nô lại tranh lên đầu, rõ ràng là nàng muốn hướng về phía Lý Kỳ.
Hai người vừa thấy mặt, hỏa quang bắn tung tóe, hận ý liên tục xuất hiện.
Răng rắc răng rắc!
Ba người cầm con xúc xắc lắc trên bàn, sau đó cúi xuống xem.
Lý Kỳ vừa mới mở cái chụp ra, bên cạnh bống có hai cái đầu thò ra, đẩy hắn đi. Hắn không khỏi tức giận, đẩy hai người ra, trừng mắt nhìn, may mà không tệ lắm. Có hai nhất, nhất thì có thể tùy ý biến đổi, còn lại là một lục, hai tứ.
Tống Huy Tông là lão đại đương nhiên là được gọi trước rồi. Ông cùng với Vương Phủ, Thái Kinh sau khi nhìn nhau, kêu lên:
- Ba lục.
- Tám nhị.
Lý Kỳ còn chưa nói gì, Cao Nha Nội đã giành nói trước rồi.
- Khụ khụ khụ.
Lý Kỳ bị y chặn nghẹn họng ho lên một tràng dài.
Phản ứng đó của Phong Nghi Nô tương đối nhanh, cái chụp vừa mở ra liền nói:
- Mở.
Quá nhanh! Lý Kỳ cũng đã kịp phản ứng lại, cuống quýt nói:
- Cô mở cái gì? Tôi còn chưa nói gì mà!
Phong Nghi Nô “kinh ngạc” nói:
- Chẳng phải Cao Nha Nội kêu giúp ngươi rồi sao? Các ngươi là một bên mà.
Tống Huy Tông nói:
- Đúng vậy, vừa rồi Khang Nhi kêu giúp ngươi rồi, ngươi còn gật đầu, mau lắc tiếp đi.
Ông nói xong liền chụp đầu lại lắc.
Lão đại, ta đó là gật đầu, ta là ho đấy chứ. Lý Kỳ quả thực đã hết đường chối cãi, nhìn con xúc xắc trong tay hai người họ mà mắt lệ rưng rưng, nhìn Cao Nha Nội rít lên:
- Tám nhị, tám nhị, ngươi động vào là hai đấy. Ta yêu cầu ngươi, đừng nói linh tinh nữa được không? Tức chết đi được.
Cao Nha Nội theo lý liền nói:
- Ngươi chẳng phải là nói khoác sao? Đương nhiên không thể nói thật được, lừa họ chứ!
- Ngươi đó là lừa sao? Ngươi rõ ràng là tự mình lừa dối người ta.
Lý Kỳ quả thực là muốn đánh cho mắt phải của y tím bầm vào.
Tống Huy Tông cố nhịn cười nói:
- Được rồi, được rồi, các ngươi bớt nói nhảm đi, mau uống đi.
Các ngươi có gan, liên hợp lại để lừa gạt một người ngoại lai ta, chờ xem các ngươi chết thế nào. Lý Kỳ quay đầu về phía Phong Nghi Nô khẽ nói:
- Cô điên rồi.
Cũng không lắc, trực tiếp lấy một cốc trà uống, đắng đến nỗi méo mặt đi.
Ly trà này vừa uống xong, Cao Nha Nội liền tiến lên phía trước, đẩy Lý Kỳ ra, nói:
- Lui ra, lui ra, tới lượt ta rồi.
Điều đó quả đúng là bị quăng ra ròi, quá vô nhân đạo. Lý Kỳ tức đến tái mặt, đứng sang một bên, thầm nhủ:
- Say chết đồ ngu xuẩn ngươi đi, say chết đồ ngu xuẩn ngươi đi.
Vòng thứ hai rất nhanh được bắt đầu, Cao Nha Nội cũng không phải kẻ ngốc, sợ Lý Kỳ trả thù, chỉ xem hai người Hồng Thiên Cửu. Lý Kỳ quả thực là rất muốn báo thù, muốn cho bọn họ chết đi, một người cũng không tha. Trong lòng buồn bực vô cùng.
Sau khi mấy người xem xong, Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng nói:
- Ca ca, nếu không phải sáu lục.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng những người còn lại đều đã nghe rõ hết. Lý Kỳ thầm bật cười, không cần ta ra tay, các ngươi cũng đã tự chôn nhau rồi.
- Ngươi đừng nói linh tinh.
Cao Nha Nội trừng mắt nói:
- Bảy nhị.
Phong Nghi Nô nghe xong, thầm đắc ý. Thằng nhãi này chắc chắn là đang lừa người ta. Nhìn lại mình, thấy chỉ có một nhất, ngay cả nhị cũng không có, liền nói:
- Mở.
Nói xong liền mở cái chụp ra.
Tống Huy Tông bật cười ha hả, sau đó mở cái chụp ra, chỉ thấy ông chỉ có một nhất, một nhị, liền nói:
- Khang Nhi, con trừ phi là có bốn nhị, nếu không thì phải uống rượu.
Cao Nha Nội đảo mắt một chút, bỗng cười ha hả, nói:
- Phong Nương Tử, nàng bị lừa rồi.
Y nói chính là mở cái chụp ra, nhưng thấy thằng nhãi này có ba nhị, một nhất, một lục, cộng lại vừa tròn bảy nhị.
Phong Nghi Nô ngây người ra.
/2434
|