“Lxa Chinh, ngươi đúng là vận cứt chó, rơi vào tay yêu tướng thế mà lại không chết!” Gia Cát Diệp cười chế nhạo, cao giọng nói.
Phần lớn các đệ tử Thanh Vân Tông đều được sắp xếp ở trong thành Bạch Đế, đợi Thanh Vân Tông phái người tới đón họ trở về. Bọn họ cũng xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn, cùng sống trong quân doanh cũng vô cùng hòa hợp, không hề có tranh chấp gì. Nhưng lúc này tiếng nói của Gia Cát Diệp lại phá tan loại yên lặng hài hòa này, khiến người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
“Gia Cát Diệp, yên ổn trong rừng Thương Khung một ngày, bây giờ đã tới thành Bạch Đế, cho rằng có người che chở nên cái đuôi liền vểnh lên trời sao?” Không đợi La Chinh lên tiếng, Chúc Thiên Lai và Lâm Canh đã đứng chắn trước mặt La Chinh, Chúc Thiên Lai mở miệng trước.
Gia Cát Diệp khinh thường: “Chúc Thiên Lai, thành Bạch Đế là địa bàn của ta, thực lực của ngươi ở đây cũng chẳng đáng là gì, ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác!”
Chúc Thiên Lai còn muốn nói thêm nhưng La Chinh đã ngăn hắn lại, đồng thời đứng lên phía trước, đối diện với Gia Cát Diệp, thản nhiên nói: “Hôm nay tâm tình ta không tệ nên cho ngươi một cơ hội, cút!”
Gia Cát Diệp sửng sốt. Hắn dựa vào thân phận của ca ca ruột nên có thể ngang ngược ở thành Bạch Đế này, không nghĩ tới La Chinh vẫn cứ cứng đầu như trước, không coi hắn ra gì. Lúc này Gia Cát Diệp lập tức thấy nóng mặt: “La Chinh, ngươi cho rằng mình xử lý được yêu tướng thì có thể ngang ngược phách lối? Thiên tài trên thế giới này nhiều không đếm xuể, ngươi còn chưa có tư cách bảo ta cút!”
“La Chinh có tư cách hay không, ta không rõ, nhưng ta lại biết rất rõ rằng ngươi không có tư cách!” Đúng lúc này, các đệ tử bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí nên đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một cô gái dáng vẻ thướt tha tay cầm một cái hộp ngọc không nổi bật, nhìn thẳng về phía Gia Cát Diệp, người nọ đúng là Chu Thiên Ngưng.
Gia Cát Diệp sửng sốt. Người ngoài không rõ ám khí của Chu gia đáng sợ thế nào thì thôi, nhưng mà đều là một trong bảy đại sĩ tộc, Gia Cát Diệp hiểu rất rõ hộp ngọc nhỏ trong tay Chu Thiên Ngưng kia có uy lực thế nào!
Nếu để nàng khởi động cơ quan trong hộp, chỉ sợ chính mình sẽ bị “Kinh Long” bên trong đánh thành bột phấn!
Nhất thời Gia Cát Diệp đứng sững tại chỗ không dám động đậy, trong lòng âm thầm sợ hãi. Nha đầu kia bị điên rồi phải không! Cho dù ta khiêu khích La Chinh thì cũng liên quan quái gì đến Chu Thiên Ngưng ngươi? Đến mức vừa xuất hiện đã muốn lấy mạng người?
“Chu Thiên Ngưng, ngươi có ý gì?” Sắc mặt Gia Cát Diệp lúc đỏ lúc trắng nói.
“La Chinh nói ngươi cút, thì ngươi cứ cút đi là được. Ngươi cho là ta không dám khởi động Kinh Long?” Ngón tay Chu Thiên Ngưng đã đặt lên cơ quan khởi động trên hộp ngọc, chỉ cần nàng dùng chút lực thì Kinh Long đang bị phong ấn bên trong sẽ thoát ra!
Thấy thế, Gia Cát Diệp vội vàng lui lại mấy bước.
“Chu Thiên Ngưng, ngươi đừng làm bậy, Gia Cát gia chúng ta cũng không sợ Chu Gia các ngươi. Ca của ta là...”
Đúng lúc này, La Chinh duỗi tay ra chặn Chu Thiên Ngưng lại: “Thiên Ngưng, thu hộp ngọc lại đi, chuyện này để ta tự xử lý.”
Chu Thiên Ngưng nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười với La Chinh, vô cùng nghe lời mà thu hộp ngọc về.
Sau đó La Chinh chậm rãi đi đến trước mặt Gia Cát Diệp nói: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, cút khỏi đây ngay!”
Thứ mà đệ tử sĩ tộc coi trọng nhất chính là mặt mũi, sợ nhất là bị mất mặt trước mọi người. Lúc trước hắn nghe nói La Chinh một mình xử lý yêu tướng, trong lòng tự nhiên cũng vô cùng kiêng kị.
Nhưng giờ đây thấy La Chinh vừa mới khỏi hẳn, có lẽ thực lực cũng không mạnh như trong tưởng tượng nên lúc này hắn không muốn thoái lui. Hơn nữa ca ca ruột của Gia Cát Diệp hắn ở trong thành này, có gì phải sợ?
Nếu nói sợ, người duy nhất hắn sợ chính là Chu Thiên Ngưng kia.
Tuy nha đầu này còn nhỏ tuổi nhưng có địa vị cực cao ở Chu gia, nếu nàng khiến hắn bị thương, thậm chí giết chết... Chu gia cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Còn Gia Cát Diệp hắn mặc dù là dòng chính trong gia tộc, nhưng bàn về địa vị lại vô cùng thấp, hắn thua xa ca ca ruột của mình là Gia Cát Thanh Vân và Gia Cát Phong!
Nghĩ đến đây, Gia Cát Diệp mới trấn tĩnh lại, tự tin tăng mạnh: “Nếu ta không đi thì sao?”
“Không cút đúng không?” La Chinh vừa dứt lời thì bóng người liền động.
“Chát!”
La Chinh dùng tốc độ quỷ dị tới gần Gia Cát Diệp sau đó đánh một bạt tai thật mạnh lên mặt hắn.
La Chinh đã thăm dò qua, y thuật của vị thầy thuốc kia vô cùng cao minh, huống chi lần này hắn chỉ bị thương ngoài da.
Chỉ cần không chết thì với tốc độ khôi phục của thân thể linh khí cũng nhanh gấp mười lần so với người bình thường, nên lúc này vừa mới khỏi hẳn nhưng thân thể La Chinh đã đạt trạng thái đỉnh cao.
Gia Cát Diệp là đệ tử sĩ tộc cao quý, đã bao giờ bị người ta tát thẳng mặt vậy đâu! Mặt hắn đỏ bừng lên, chân nguyên toàn thân lập tức phát tán ra, dường như sắp bùng nổ.
Nhưng La Chinh khống chế tiết tấu vô cùng tốt, ngay lúc Gia Cát Diệp ngưng tụ chân nguyên thì lập tức đạp một cái lên đan điền hắn, cứng rắn đánh tan chân nguyên hắn vừa mới phát ra.
“Chát! Cút hay không?”
Đá xong một cước, La Chinh lại tát thêm một cái, tiếp tục trầm giọng hỏi.
Theo lý thuyết, Gia Cát Diệp cũng là cao thủ Tiên Thiên Ngũ Trọng, thực lực tất nhiên cũng không yếu đến mức chỉ bị tát mà không thể chống trả như vậy. Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Chỉ tiếc hắn đã hoàn toàn bị đánh cho đơ người rồi!
Lúc này trong đầu Gia Cát Diệp hoàn toàn trống rỗng, phản xạ có điều kiện muốn vận chân nguyên, vận công pháp để xử lý La Chinh.
Hắn đã quên tránh né, quên đánh lại, chỉ không ngừng muốn lấy chân nguyên từ đan điền ra.
Nhưng cứ mỗi khi hắn sắp lấy được chân nguyên ra ngoài thì La Chinh liền đạp chân một cái, đánh tan chân nguyên hắn vừa ngưng tụ được...
“Chát! Cút hay không?”
Mỗi lần tát một cái, La Chinh lại hỏi một lần.
Hắn hỏi liên tiếp hơn mười lần, nhưng căn bản cũng không chờ Gia Cát Diệp trả lời mà đã tát hơn mười phát.
Sức mạnh của La Chinh dữ dội thế nào?
Đấy là hắn đã giữ lại bảy phần lực, nếu dùng mười phần lực để đánh thì chỉ sợ một tát thôi là đầu Gia Cát Diệp đã bị đánh rơi xuống luôn rồi.
Lúc này, mặt Gia Cát Diệp sưng phù như đầu heo. Gương mặt vốn cũng được coi là đẹp trai, bây giờ đã máu thịt lẫn lộn, khó có thể nhận ra dung mạo ban đầu.
Vốn dĩ đệ tử Thiên Nộ Phong phía sau Gia Cát Diệp cũng muốn lên hỗ trợ, nhưng mấy người Lâm Canh, Chúc Thiên Lai đã đứng ra, chắn phía trước La Chinh, nếu ra tay, mấy người Thiên Nộ Phong tuyệt đối không phải đối thủ của Chúc Thiên Lai. Huống hồ còn có đệ tử của Tiểu Vũ Phong, Thiên Nhất Phong, thậm chí nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong cũng ở một bên như hổ rình mồi, vì thế những người kia cũng đành an phận.
“Chát! Rốt cuộc có cút không?” La Chinh tiếp tục tát thêm một cái.
Gia Cát Diệp đã sắp sụp đổ tới nơi, lúc này mới trở nên thành thật, gật đầu giống như như gà mổ thóc: “Đừng đánh nữa! Ta cút, ta cút!”
Hắn rốt cuộc cũng không quan tâm đến chuyện ngưng tụ chân nguyên nữa, mà chỉ chịu đựng cơn đau đớn trên hai gò má, mặt xám xịt dẫn đám người Thiên Nộ Phong rời đi.
“Gia Cát Diệp này biết rõ thực lực của mình không bằng La Chinh mà còn tự đến rước lấy nhục!” Lâm Canh cười nói.
Tuy rằng hiện tại thực lực của La Chinh vẫn chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, nhưng cả nhóm cao thủ Tiên Thiên ở đây cơ bản đều quên mất sự thật này, cho rằng thực lực La Chinh đã vượt xa bọn họ.
Chúc Thiên Lai lại cau mày nói: “Ca ca của Gia Cát Diệp chính là mưu sĩ trong Đế Quân, để hắn đi như vậy, chắc chắn hắn sẽ tìm người tới báo thù.”
Nơi này dù sao cũng không phải Thanh Vân Tông mà là thành Bạch Đế, nếu Gia Cát Diệp cố tình bảo ca ca hắn trả thù thì tưởng tượng thôi cũng thấy phiền đến mức nào.
Trong bảy đại sĩ tộc, Gia Cát gia không được coi là có thực lực mạnh mẽ nhất, nhưng thật sự là đa mưu túc trí nhất, am hiểu binh pháp quỷ dị, bố trí kì binh bát trận.
Giống như ca ca ruột của Gia Cát Diệp là Gia Cát Thanh Vân, thực lực bản thân cũng không mạnh, chẳng qua là chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Lục Trọng mà thôi. Bàn về thực lực thì hắn cũng không tính là người nổi bật trong Đế Quân, dù sao trong thành Bạch Đế nhân tài đông đúc, cao thủ người tài xuất hiện lớp lớp.
Nhưng nhờ vào đầu óc cực kỳ thông minh của mình, trong thành Bạch Đế này, Gia Cát Thanh Vân vẫn có thể lăn lộn vươn lên tới vị trí mưu sĩ.
Tuy để hắn có thể đảm nhiệm vị trí này, gia tộc Gia Cát cũng dốc không ít lực ở phía sau, nhưng quan trọng nhất vẫn là biểu hiện của chính Gia Cát Thanh Vân, nếu không, hắn căn bản không thể đứng vững trên chiến trường Tu La.
Mọi người bàn tán trong này một phen, đều nhắc nhở La Chinh cẩn thận với người tên Gia Cát Thanh Vân này.
La Chinh cũng chỉ mỉm cười thản nhiên với mọi người, bình tĩnh như thường, lại còn an ủi mọi người, nhưng đáy lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng. Dù sao Đế Quân cũng khác Thanh Vân Tông, nhiều lúc cũng không hề nói lý.
Chu Thiên Ngưng đứng cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp âm thầm quan sát La Chinh, trong lòng thầm hạ quyết tâm, bất luận là ai gây bất lợi cho hắn, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản!
Ngay lúc mọi người chuyển đề tài xem khi nào có thể trở về Thanh Vân Tông thì bỗng nghe thấy một tiếng động.
Loại âm thanh trầm đục này tuy không lớn, nhưng giống như được truyền đến từ sâu trong lòng đất.
Sau đó mọi người cảm thấy sàn nhà dưới chân bắt đầu rung động không ngừng.
“Yêu tộc tấn công thành!”
Tiếp đó tiếng chuông dồn dập chói tai bắt đầu vang lên nhiều lần, sắc mặt đám đệ tử Thanh Vân Tông lập tức biến đổi.
Phần lớn các đệ tử Thanh Vân Tông đều được sắp xếp ở trong thành Bạch Đế, đợi Thanh Vân Tông phái người tới đón họ trở về. Bọn họ cũng xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn, cùng sống trong quân doanh cũng vô cùng hòa hợp, không hề có tranh chấp gì. Nhưng lúc này tiếng nói của Gia Cát Diệp lại phá tan loại yên lặng hài hòa này, khiến người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
“Gia Cát Diệp, yên ổn trong rừng Thương Khung một ngày, bây giờ đã tới thành Bạch Đế, cho rằng có người che chở nên cái đuôi liền vểnh lên trời sao?” Không đợi La Chinh lên tiếng, Chúc Thiên Lai và Lâm Canh đã đứng chắn trước mặt La Chinh, Chúc Thiên Lai mở miệng trước.
Gia Cát Diệp khinh thường: “Chúc Thiên Lai, thành Bạch Đế là địa bàn của ta, thực lực của ngươi ở đây cũng chẳng đáng là gì, ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác!”
Chúc Thiên Lai còn muốn nói thêm nhưng La Chinh đã ngăn hắn lại, đồng thời đứng lên phía trước, đối diện với Gia Cát Diệp, thản nhiên nói: “Hôm nay tâm tình ta không tệ nên cho ngươi một cơ hội, cút!”
Gia Cát Diệp sửng sốt. Hắn dựa vào thân phận của ca ca ruột nên có thể ngang ngược ở thành Bạch Đế này, không nghĩ tới La Chinh vẫn cứ cứng đầu như trước, không coi hắn ra gì. Lúc này Gia Cát Diệp lập tức thấy nóng mặt: “La Chinh, ngươi cho rằng mình xử lý được yêu tướng thì có thể ngang ngược phách lối? Thiên tài trên thế giới này nhiều không đếm xuể, ngươi còn chưa có tư cách bảo ta cút!”
“La Chinh có tư cách hay không, ta không rõ, nhưng ta lại biết rất rõ rằng ngươi không có tư cách!” Đúng lúc này, các đệ tử bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí nên đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một cô gái dáng vẻ thướt tha tay cầm một cái hộp ngọc không nổi bật, nhìn thẳng về phía Gia Cát Diệp, người nọ đúng là Chu Thiên Ngưng.
Gia Cát Diệp sửng sốt. Người ngoài không rõ ám khí của Chu gia đáng sợ thế nào thì thôi, nhưng mà đều là một trong bảy đại sĩ tộc, Gia Cát Diệp hiểu rất rõ hộp ngọc nhỏ trong tay Chu Thiên Ngưng kia có uy lực thế nào!
Nếu để nàng khởi động cơ quan trong hộp, chỉ sợ chính mình sẽ bị “Kinh Long” bên trong đánh thành bột phấn!
Nhất thời Gia Cát Diệp đứng sững tại chỗ không dám động đậy, trong lòng âm thầm sợ hãi. Nha đầu kia bị điên rồi phải không! Cho dù ta khiêu khích La Chinh thì cũng liên quan quái gì đến Chu Thiên Ngưng ngươi? Đến mức vừa xuất hiện đã muốn lấy mạng người?
“Chu Thiên Ngưng, ngươi có ý gì?” Sắc mặt Gia Cát Diệp lúc đỏ lúc trắng nói.
“La Chinh nói ngươi cút, thì ngươi cứ cút đi là được. Ngươi cho là ta không dám khởi động Kinh Long?” Ngón tay Chu Thiên Ngưng đã đặt lên cơ quan khởi động trên hộp ngọc, chỉ cần nàng dùng chút lực thì Kinh Long đang bị phong ấn bên trong sẽ thoát ra!
Thấy thế, Gia Cát Diệp vội vàng lui lại mấy bước.
“Chu Thiên Ngưng, ngươi đừng làm bậy, Gia Cát gia chúng ta cũng không sợ Chu Gia các ngươi. Ca của ta là...”
Đúng lúc này, La Chinh duỗi tay ra chặn Chu Thiên Ngưng lại: “Thiên Ngưng, thu hộp ngọc lại đi, chuyện này để ta tự xử lý.”
Chu Thiên Ngưng nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười với La Chinh, vô cùng nghe lời mà thu hộp ngọc về.
Sau đó La Chinh chậm rãi đi đến trước mặt Gia Cát Diệp nói: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, cút khỏi đây ngay!”
Thứ mà đệ tử sĩ tộc coi trọng nhất chính là mặt mũi, sợ nhất là bị mất mặt trước mọi người. Lúc trước hắn nghe nói La Chinh một mình xử lý yêu tướng, trong lòng tự nhiên cũng vô cùng kiêng kị.
Nhưng giờ đây thấy La Chinh vừa mới khỏi hẳn, có lẽ thực lực cũng không mạnh như trong tưởng tượng nên lúc này hắn không muốn thoái lui. Hơn nữa ca ca ruột của Gia Cát Diệp hắn ở trong thành này, có gì phải sợ?
Nếu nói sợ, người duy nhất hắn sợ chính là Chu Thiên Ngưng kia.
Tuy nha đầu này còn nhỏ tuổi nhưng có địa vị cực cao ở Chu gia, nếu nàng khiến hắn bị thương, thậm chí giết chết... Chu gia cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Còn Gia Cát Diệp hắn mặc dù là dòng chính trong gia tộc, nhưng bàn về địa vị lại vô cùng thấp, hắn thua xa ca ca ruột của mình là Gia Cát Thanh Vân và Gia Cát Phong!
Nghĩ đến đây, Gia Cát Diệp mới trấn tĩnh lại, tự tin tăng mạnh: “Nếu ta không đi thì sao?”
“Không cút đúng không?” La Chinh vừa dứt lời thì bóng người liền động.
“Chát!”
La Chinh dùng tốc độ quỷ dị tới gần Gia Cát Diệp sau đó đánh một bạt tai thật mạnh lên mặt hắn.
La Chinh đã thăm dò qua, y thuật của vị thầy thuốc kia vô cùng cao minh, huống chi lần này hắn chỉ bị thương ngoài da.
Chỉ cần không chết thì với tốc độ khôi phục của thân thể linh khí cũng nhanh gấp mười lần so với người bình thường, nên lúc này vừa mới khỏi hẳn nhưng thân thể La Chinh đã đạt trạng thái đỉnh cao.
Gia Cát Diệp là đệ tử sĩ tộc cao quý, đã bao giờ bị người ta tát thẳng mặt vậy đâu! Mặt hắn đỏ bừng lên, chân nguyên toàn thân lập tức phát tán ra, dường như sắp bùng nổ.
Nhưng La Chinh khống chế tiết tấu vô cùng tốt, ngay lúc Gia Cát Diệp ngưng tụ chân nguyên thì lập tức đạp một cái lên đan điền hắn, cứng rắn đánh tan chân nguyên hắn vừa mới phát ra.
“Chát! Cút hay không?”
Đá xong một cước, La Chinh lại tát thêm một cái, tiếp tục trầm giọng hỏi.
Theo lý thuyết, Gia Cát Diệp cũng là cao thủ Tiên Thiên Ngũ Trọng, thực lực tất nhiên cũng không yếu đến mức chỉ bị tát mà không thể chống trả như vậy. Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Chỉ tiếc hắn đã hoàn toàn bị đánh cho đơ người rồi!
Lúc này trong đầu Gia Cát Diệp hoàn toàn trống rỗng, phản xạ có điều kiện muốn vận chân nguyên, vận công pháp để xử lý La Chinh.
Hắn đã quên tránh né, quên đánh lại, chỉ không ngừng muốn lấy chân nguyên từ đan điền ra.
Nhưng cứ mỗi khi hắn sắp lấy được chân nguyên ra ngoài thì La Chinh liền đạp chân một cái, đánh tan chân nguyên hắn vừa ngưng tụ được...
“Chát! Cút hay không?”
Mỗi lần tát một cái, La Chinh lại hỏi một lần.
Hắn hỏi liên tiếp hơn mười lần, nhưng căn bản cũng không chờ Gia Cát Diệp trả lời mà đã tát hơn mười phát.
Sức mạnh của La Chinh dữ dội thế nào?
Đấy là hắn đã giữ lại bảy phần lực, nếu dùng mười phần lực để đánh thì chỉ sợ một tát thôi là đầu Gia Cát Diệp đã bị đánh rơi xuống luôn rồi.
Lúc này, mặt Gia Cát Diệp sưng phù như đầu heo. Gương mặt vốn cũng được coi là đẹp trai, bây giờ đã máu thịt lẫn lộn, khó có thể nhận ra dung mạo ban đầu.
Vốn dĩ đệ tử Thiên Nộ Phong phía sau Gia Cát Diệp cũng muốn lên hỗ trợ, nhưng mấy người Lâm Canh, Chúc Thiên Lai đã đứng ra, chắn phía trước La Chinh, nếu ra tay, mấy người Thiên Nộ Phong tuyệt đối không phải đối thủ của Chúc Thiên Lai. Huống hồ còn có đệ tử của Tiểu Vũ Phong, Thiên Nhất Phong, thậm chí nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong cũng ở một bên như hổ rình mồi, vì thế những người kia cũng đành an phận.
“Chát! Rốt cuộc có cút không?” La Chinh tiếp tục tát thêm một cái.
Gia Cát Diệp đã sắp sụp đổ tới nơi, lúc này mới trở nên thành thật, gật đầu giống như như gà mổ thóc: “Đừng đánh nữa! Ta cút, ta cút!”
Hắn rốt cuộc cũng không quan tâm đến chuyện ngưng tụ chân nguyên nữa, mà chỉ chịu đựng cơn đau đớn trên hai gò má, mặt xám xịt dẫn đám người Thiên Nộ Phong rời đi.
“Gia Cát Diệp này biết rõ thực lực của mình không bằng La Chinh mà còn tự đến rước lấy nhục!” Lâm Canh cười nói.
Tuy rằng hiện tại thực lực của La Chinh vẫn chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, nhưng cả nhóm cao thủ Tiên Thiên ở đây cơ bản đều quên mất sự thật này, cho rằng thực lực La Chinh đã vượt xa bọn họ.
Chúc Thiên Lai lại cau mày nói: “Ca ca của Gia Cát Diệp chính là mưu sĩ trong Đế Quân, để hắn đi như vậy, chắc chắn hắn sẽ tìm người tới báo thù.”
Nơi này dù sao cũng không phải Thanh Vân Tông mà là thành Bạch Đế, nếu Gia Cát Diệp cố tình bảo ca ca hắn trả thù thì tưởng tượng thôi cũng thấy phiền đến mức nào.
Trong bảy đại sĩ tộc, Gia Cát gia không được coi là có thực lực mạnh mẽ nhất, nhưng thật sự là đa mưu túc trí nhất, am hiểu binh pháp quỷ dị, bố trí kì binh bát trận.
Giống như ca ca ruột của Gia Cát Diệp là Gia Cát Thanh Vân, thực lực bản thân cũng không mạnh, chẳng qua là chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Lục Trọng mà thôi. Bàn về thực lực thì hắn cũng không tính là người nổi bật trong Đế Quân, dù sao trong thành Bạch Đế nhân tài đông đúc, cao thủ người tài xuất hiện lớp lớp.
Nhưng nhờ vào đầu óc cực kỳ thông minh của mình, trong thành Bạch Đế này, Gia Cát Thanh Vân vẫn có thể lăn lộn vươn lên tới vị trí mưu sĩ.
Tuy để hắn có thể đảm nhiệm vị trí này, gia tộc Gia Cát cũng dốc không ít lực ở phía sau, nhưng quan trọng nhất vẫn là biểu hiện của chính Gia Cát Thanh Vân, nếu không, hắn căn bản không thể đứng vững trên chiến trường Tu La.
Mọi người bàn tán trong này một phen, đều nhắc nhở La Chinh cẩn thận với người tên Gia Cát Thanh Vân này.
La Chinh cũng chỉ mỉm cười thản nhiên với mọi người, bình tĩnh như thường, lại còn an ủi mọi người, nhưng đáy lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng. Dù sao Đế Quân cũng khác Thanh Vân Tông, nhiều lúc cũng không hề nói lý.
Chu Thiên Ngưng đứng cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp âm thầm quan sát La Chinh, trong lòng thầm hạ quyết tâm, bất luận là ai gây bất lợi cho hắn, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản!
Ngay lúc mọi người chuyển đề tài xem khi nào có thể trở về Thanh Vân Tông thì bỗng nghe thấy một tiếng động.
Loại âm thanh trầm đục này tuy không lớn, nhưng giống như được truyền đến từ sâu trong lòng đất.
Sau đó mọi người cảm thấy sàn nhà dưới chân bắt đầu rung động không ngừng.
“Yêu tộc tấn công thành!”
Tiếp đó tiếng chuông dồn dập chói tai bắt đầu vang lên nhiều lần, sắc mặt đám đệ tử Thanh Vân Tông lập tức biến đổi.
/750
|