La Chinh dẫn đám đệ tử Thanh Vân Tông đi theo lối cầu thang bên cạnh trèo lên trên một tháp canh của quân doanh, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều chấn động.
Bầu trời vốn quang đãng bây giờ đã đầy bão tố.
Nhìn từ chân tường thành về phía xa xa, tất cả đều là yêu binh, yêu tướng tập trung lại đông nghìn nghịt, tràn đến giống như thủy triều.
Trên bầu trời, từng con yêu điểu hình người có hai cái cánh đen thật lớn, trong tay cầm một cây cung, không ngừng bắn tên xuống.
Mà dưới chân chúng còn cắp theo từng con yêu binh, yêu tướng, chờ khi bay đến thành Bạch Đế thì thả xuống dưới.
Những yêu điểu, yêu tướng, yêu binh này cũng không phải chủ lực của trận chiến, so với Yêu tộc thực sự, chúng chỉ có thể xem như con tốt thí mà thôi.
Bởi vì sự tồn tại của hai tháp Càn Khôn nên đã rất nhiều năm chiến tranh nhưng chưa từng đánh tới thành Bạch Đế. Lần này, sau khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc công phá, chúng nó lại gấp rút tiến công lần thứ hai, hơn nữa còn nhắm thẳng vào thành!
“Viu viu viu viu!”
Mấy con yêu điểu phát hiện ra đệ tử Thanh Vân Tông đang đứng trên tháp canh liền liên tục bắn tên về phía này.
Mũi tên màu đen giống như giọt mưa, bao trùm lên phía đoàn người La Chinh.
Mũi tên này cũng không tính là sắc bén, nên khi đối mặt với chúng, các đệ tử Thanh Vân Tông mau chóng dùng bản lĩnh của mình để ngăn cản.
La Chinh dùng phương pháp trực tiếp nhất, đợi đến khi những mũi tên đó lại gần mình, hắn mới giơ một ngón tay lên điểm nhẹ một cái. Dưới sức mạnh cực lớn của hắn, những mũi tên đó trực tiếp bị dập nát.
Còn Lâm Canh thì sử dụng bảo kiếm của mình, múa ra vô số đường kiếm màu bạc. Những đường kiếm đó tạo thành một tấm màn sáng chắn trước mặt hắn. Cứ có mũi tên bắn về phía hắn thì đều bị những đường kiếm màu bạc của hắn chém thành mấy mảnh.
Chúc Thiên Lai ở phía bên kia thì đã cầm Hắc Bạch song kiếm trong tay. Hai thanh kiếm một đen một trắng, không ngừng chém ra kiếm ý trắng đen.
Chúc Thiên Lai không chỉ chém rớt mũi tên mà kiếm ý màu trắng đen của hắn còn lao lên trời, chém thẳng về phía những con yêu điểu kia. Chỉ tiếc là những yêu điểu đó vẫn duy trì độ cao tương đối nên khi kiếm ý bay đến nơi thì chúng đã sớm tránh đi rồi.
Không chỉ có chúng đệ tử Thanh Vân Tông đang tiến công mà Đế Quân trong thành Bạch Đế cũng bắt đầu phản kích điên cuồng.
So ra thì Đế Quân phản kích còn mạnh mẽ, hiệu quả hơn nhiều.
Từ mỗi con đường bên trong thành Bạch Đế đều có từng cái nỏ Hỏa Thần được nhóm Đế Quân đẩy ra.
Nỏ Hỏa Thần này cũng được chế tạo ra từ công nghệ của Thần Châm - Chu Gia, sau này mở rộng trong toàn bộ Đế Quân, trở thành vũ khí thủ thành.
Ngay trên một cái tháp canh cách La Chinh không xa, sau khi ba người lính Đế Quân lắp xong một cái nỏ Hỏa Thần màu sắc sặc sỡ thì hai người đặt một mũi tên nỏ lên phía trên, người còn lại điên cuồng rung cơ quan trên đó, kéo căng dây cung ở mặt sau nỏ Hỏa Thần tới cực hạn.
“Viu!”
Dây cung bỗng nhiên buông ra, bắn mũi tên vô cùng uy lực về phía trời cao.
“Phập!”
Sau khi mũi tên bắn trúng một con yêu điểu thì lập tức cháy bùng lên, cả tên nỏ và con yêu điểu kia lập tức biến thành một đám lửa lớn. Trong đám lửa đó truyền ra một tiếng kêu thê lương rồi không ngừng rơi xuống...
Từng cái nỏ Hỏa Thần không ngừng bắn mạnh về phía không trung khiến bầu trời trông như có người đốt pháo hoa, tạo thành từng đám lửa cực lớn nổ tung ra.
Những con yêu điểu kia cũng dốc sức liều mạng phản kích, bọn chúng quắp theo yêu binh yêu tướng, đánh về phía những cái nỏ Hỏa Thần kia một cách chính xác vô cùng.
La chinh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên không trung có một cái bóng đen bỗng nhiên rơi xuống. Tháp canh đối diện vang lên một tiếng động, bị nện vỡ ra một cái hố, ngay sau đó là một con yêu tướng to lớn xông ra từ trong hố. Con yêu tướng kia nhảy ra, nhìn nỏ Hỏa Thần và ba người binh lính Đế Quân cách đó không xa. Nhiệm vụ của nó chính là phải tới phá hỏng nỏ Hỏa Thần.
Các đệ tử Thanh Vân Tông cũng phát hiện ra con yêu tướng kia, chẳng qua ngoại trừ Chúc Thiên Lai ra thì những người khác còn lâu mới là đối thủ của yêu tướng, vậy nên nhất thời không ai dám đi qua đó.
Ngược lại, La Chinh nhẹ nhàng ném phi đao từ tháp canh này bay sang tháp canh bên kia.
Ba người lính Đế Quân trông thấy yêu tướng thì sắc mặt đều tái mét.
Bọn họ đều là những binh lính bình thường nhất, thực lực chỉ là Luyện Tủy Cảnh mà thôi. Nếu đụng phải yêu binh, bọn họ dốc toàn lực còn có thể đối phó được một lúc, nhưng đối mặt với một yêu tướng thì chỉ có thể chịu chết.
Nhưng theo quân lệnh, bọn họ không được lui dù chỉ một bước, trong bọn họ có một câu nói, chính là “Người ở, nỏ ở”!
Nếu bọn họ buông bỏ nỏ Hỏa Thần để bản thân chạy thoát chết, vậy thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt còn tàn khốc hơn. Huống chi, lòng tự trọng của một người lính Đế Quân cũng không cho phép họ chạy trốn như vậy.
Đối mặt với yêu tướng, hai người trong số đó vẫn bận rộn cạnh nỏ Hỏa Thần như trước, một người còn lại thì rút đao ra, đi về phía con yêu tướng kia.
Đến một con bọ ngựa còn có dũng khí chặn xe(1), những binh lính Đế Quân quanh năm ở thành Bạch Đế này đấu tranh với Yêu tộc nên cho dù là Luyện Tủy Cảnh cũng có thể chống lại yêu khí dày đặc, khống chế nỗi sợ hãi của mình, rút đao đối đầu với yêu tướng.
Con yêu tướng kia không coi người lính này ra gì mà đi thẳng về phía nỏ Hỏa Thần, lúc ngang binh lính kia, nó vung cánh tay cường tráng một cái, đánh người lính kia bay ra xa.
Sức mạnh khổng lồ trực tiếp đập người lính kia thành thịt nát!
Sau đó, nó lại tiếp tục bước về phía nỏ.
Hai người lính còn lại dùng tốc độ nhanh nhất, bố trí thêm một mũi tên bắn về phía bầu trời, bắn được một con yêu điểu và cả một yêu tướng nữa thành đám lửa. Nhưng hai người họ đều hiểu rõ, sau đó họ sẽ giống như người lính kia, phải đón nhận cái chết.
Ngay trong khoảng khắc con yêu tướng đang muốn ra tay đập nát hai binh lính này thành mảnh nhỏ thì bỗng nhiên nó cảm thấy một luồng sát ý cực kỳ nguy hiểm truyền tới từ phía sau.
Lúc con yêu tướng kia quay đầu lại thì phát hiện luồng sát ý kia đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Đợi đến lúc nó xoay đầu lại lần nữa, trước mặt nó đã xuất hiện một thanh phi đao sáng loáng!
Yêu tướng muốn trốn nhưng dĩ nhiên trốn không thoát, vì vậy nó giơ tay muốn đỡ phi đao, dựa vào da dày thịt béo của nó thì binh khí bình thường đúng là không cách nào làm tổn thương được.
Nhưng đến khi phi đao nát chém đến tay, yêu tướng mới phát hiện ý nghĩ này của nó ngu xuẩn và vớ vẩn tới cỡ nào, thanh phi đao kia lợi hại hơn nó tưởng tượng nhiều.
Cánh tay cứng cỏi và cường tráng của nó căn bản không cản được thanh phi đao mà ngược lại toàn bộ cánh tay bị phi đao mạnh mẽ chẻ ra làm đôi.
Phi đao nát chẻ cánh tay của yêu tướng, sau đó lại bay về phía đầu nó.
“Phốc!”
Cái đầu ghê tởm của yêu tướng, trực tiếp bị phi đao nát chẻ thành hai phần, thân thể cao lớn ngã sấp xuống, đôi con ngươi xấu xí còn đang không ngừng chấn động, nói rõ trước khi chết, trong lòng con yêu tướng này đang khiếp sợ tới mức nào.
Thu hồi phi đao lại, La Chinh mỉm cười gật gật đầu với hai người lính.
Hai người lính kia tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn La Chinh bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Nếu không phải La Chinh ra tay thì giờ phút này hai người đã giống như người lúc trước, bị yêu tướng đập thành một đống thịt vụn, đến xương cốt cũng không còn rồi.
Không chỉ La Chinh, các đệ tử Thanh Vân Tông khác cũng gia nhập vào vòng chiến đấu. Đương nhiên, với thực lực hiện giờ, bọn họ nào dám đi gây sự với yêu tướng, thế nhưng chém giết yêu binh thì không có vấn đề gì.
Quy mô của trận chiến này cũng không lớn, sau khi Yêu tộc tiến hành một đợt công thành thì nhanh chóng thu quân qua quýt, ngoại trừ để lại một đống thi thể Yêu tộc thì chúng cũng không chiếm được lợi ích gì.
Mà thành Bạch Đế ngoại trừ đã mất đi mấy chục chiếc nỏ Hỏa Thần và tính mạng một số binh lính thông thường thì gần như cũng không có tổn thất.
Tuy nói đã đánh lui Yêu tộc, nhưng trong lòng tất cả mọi người dường như vẫn còn một chút lo lắng.
Lần công thành này, rất có thể chỉ là cuộc thăm dò, sau đó Yêu tộc sẽ có hành động công thành lớn hơn.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành Bạch Đế!” Trở về quân doanh, một vị đệ tử Thanh Vân Tông liền nói.
“Đúng vậy. Lần này Yêu tộc công thành mới chỉ là tiến công với quy mô nhỏ, một khi Yêu tộc phát động tổng tiến công, vài cao thủ tọa trấn ở thành Bạch Đế này căn bản không có thời gian lo cho chúng ta.” Một đệ tử Thanh Vân Tông khác cũng nói.
Mọi người đều tìm lợi tránh hại.
Đệ tử Thanh Vân Tông cũng không phải là binh lính Đế Quân, thật sự bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải ở lại thành Bạch Đế.
Mặc dù thành Bạch Đế từ trước tới nay vẫn một mực phòng thủ kiên cố, chưa từng bị công phá hoàn toàn lần nào. Nhưng một khi Yêu tộc phát lệnh tổng tiến công, các đệ tử Thanh Vân Tông đến chỗ trốn còn không có, kết quả chắc chắn chỉ có thể là một chữ chết.
“Bên phía Thanh Vân Tông không phải đã báo sẽ mau chóng phái một chiếc phi thiên liễn cỡ lớn tới đón chúng ta sao?” Một đệ tử Thanh Vân Tông nói.
“Quỷ mới biết được! Biết đâu bởi vì Yêu tộc công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ đó căn bản là không dám tới?” Có người suy đoán.
Thực ra người nọ đã đoán đúng.
Chính là vì Yêu tộc ồ ạt công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ của Thanh Vân Tông mới không thể tới được.
Từ lần trước, khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc đánh chiếm, một đám yêu điểu mang theo yêu binh và yêu tướng vây quanh phía sau thành Bạch Đế.
Trên thực tế Thanh Vân Tông cũng đã phái phi thiên liễn khổng lồ đi rồi, nhưng chiếc đầu tiên đã bị yêu điểu vây công, cuối cùng rơi vỡ, đến chiếc phi thiên liễn khổng lồ thứ hai đi tới nửa đường cũng bị chặn lại.
Chi phí chế tạo ra một chiếc phi thiên liễn khổng lồ không hề thấp, sau khi tổn thất hai chiếc phi thiên liễn khổng lồ, cuối cùng Thanh Vân Tông quyết định đợi đến lúc đám Yêu tộc kia lui binh mới phái người đưa đệ tử Thanh Vân Tông trở về.
“Cho dù Thanh Vân Tông không phái người tới đón, thì tự chúng ta đi cũng được. Chỉ cần tránh né qua những tên Yêu tộc kia không phải là được sao?” Lại có đệ tử lên tiếng đề nghị.
Đề nghị của hắn rất nhanh đã được phần lớn mọi người hưởng ứng.
Trong thành Bạch Đế, bọn họ căn bản không quyết định được chiến cuộc, mà một khi Yêu tộc công thành với quy mô lớn, Đế Quân cũng không thể bố trí người bảo vệ chúng đệ tử Thanh Vân Tông.
Nếu như chỉ có một hai con yêu tướng đáp xuống chỗ đệ tử Thanh Vân Tông thì tình hình vẫn ổn, ít nhất Chúc Thiên Lai và La Chinh cũng có thể ứng phó.
Thế nhưng nếu có quá nhiều yêu tướng xông đến, ai có thể ngăn được?
Ví dụ cực đoan hơn một chút, chỉ cần một Yêu Vương ra tay thì đã có thể trực tiếp giết tất cả mọi người trong thành! Với thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Tông thì trong đại chiến kiểu này cũng có vẻ quá mức yếu ớt.
Đúng lúc mọi người đang bàn luận, từ cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chỉnh tề.
Một nhóm Đế Quân đứng ở cửa ra vào.
Sau đó, một vị quân nhân mặc trang phục tướng lĩnh đi tới, lớn tiếng nói: “Các đệ tử Thanh Vân Tông khác có thể đi, nhưng La Chinh thì không thể!”
(1)Bọ ngựa chặn xe: ý chỉ những người sức yếu, nhưng ý chí kiên cường quyết chống lại kẻ mạnh.
Bầu trời vốn quang đãng bây giờ đã đầy bão tố.
Nhìn từ chân tường thành về phía xa xa, tất cả đều là yêu binh, yêu tướng tập trung lại đông nghìn nghịt, tràn đến giống như thủy triều.
Trên bầu trời, từng con yêu điểu hình người có hai cái cánh đen thật lớn, trong tay cầm một cây cung, không ngừng bắn tên xuống.
Mà dưới chân chúng còn cắp theo từng con yêu binh, yêu tướng, chờ khi bay đến thành Bạch Đế thì thả xuống dưới.
Những yêu điểu, yêu tướng, yêu binh này cũng không phải chủ lực của trận chiến, so với Yêu tộc thực sự, chúng chỉ có thể xem như con tốt thí mà thôi.
Bởi vì sự tồn tại của hai tháp Càn Khôn nên đã rất nhiều năm chiến tranh nhưng chưa từng đánh tới thành Bạch Đế. Lần này, sau khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc công phá, chúng nó lại gấp rút tiến công lần thứ hai, hơn nữa còn nhắm thẳng vào thành!
“Viu viu viu viu!”
Mấy con yêu điểu phát hiện ra đệ tử Thanh Vân Tông đang đứng trên tháp canh liền liên tục bắn tên về phía này.
Mũi tên màu đen giống như giọt mưa, bao trùm lên phía đoàn người La Chinh.
Mũi tên này cũng không tính là sắc bén, nên khi đối mặt với chúng, các đệ tử Thanh Vân Tông mau chóng dùng bản lĩnh của mình để ngăn cản.
La Chinh dùng phương pháp trực tiếp nhất, đợi đến khi những mũi tên đó lại gần mình, hắn mới giơ một ngón tay lên điểm nhẹ một cái. Dưới sức mạnh cực lớn của hắn, những mũi tên đó trực tiếp bị dập nát.
Còn Lâm Canh thì sử dụng bảo kiếm của mình, múa ra vô số đường kiếm màu bạc. Những đường kiếm đó tạo thành một tấm màn sáng chắn trước mặt hắn. Cứ có mũi tên bắn về phía hắn thì đều bị những đường kiếm màu bạc của hắn chém thành mấy mảnh.
Chúc Thiên Lai ở phía bên kia thì đã cầm Hắc Bạch song kiếm trong tay. Hai thanh kiếm một đen một trắng, không ngừng chém ra kiếm ý trắng đen.
Chúc Thiên Lai không chỉ chém rớt mũi tên mà kiếm ý màu trắng đen của hắn còn lao lên trời, chém thẳng về phía những con yêu điểu kia. Chỉ tiếc là những yêu điểu đó vẫn duy trì độ cao tương đối nên khi kiếm ý bay đến nơi thì chúng đã sớm tránh đi rồi.
Không chỉ có chúng đệ tử Thanh Vân Tông đang tiến công mà Đế Quân trong thành Bạch Đế cũng bắt đầu phản kích điên cuồng.
So ra thì Đế Quân phản kích còn mạnh mẽ, hiệu quả hơn nhiều.
Từ mỗi con đường bên trong thành Bạch Đế đều có từng cái nỏ Hỏa Thần được nhóm Đế Quân đẩy ra.
Nỏ Hỏa Thần này cũng được chế tạo ra từ công nghệ của Thần Châm - Chu Gia, sau này mở rộng trong toàn bộ Đế Quân, trở thành vũ khí thủ thành.
Ngay trên một cái tháp canh cách La Chinh không xa, sau khi ba người lính Đế Quân lắp xong một cái nỏ Hỏa Thần màu sắc sặc sỡ thì hai người đặt một mũi tên nỏ lên phía trên, người còn lại điên cuồng rung cơ quan trên đó, kéo căng dây cung ở mặt sau nỏ Hỏa Thần tới cực hạn.
“Viu!”
Dây cung bỗng nhiên buông ra, bắn mũi tên vô cùng uy lực về phía trời cao.
“Phập!”
Sau khi mũi tên bắn trúng một con yêu điểu thì lập tức cháy bùng lên, cả tên nỏ và con yêu điểu kia lập tức biến thành một đám lửa lớn. Trong đám lửa đó truyền ra một tiếng kêu thê lương rồi không ngừng rơi xuống...
Từng cái nỏ Hỏa Thần không ngừng bắn mạnh về phía không trung khiến bầu trời trông như có người đốt pháo hoa, tạo thành từng đám lửa cực lớn nổ tung ra.
Những con yêu điểu kia cũng dốc sức liều mạng phản kích, bọn chúng quắp theo yêu binh yêu tướng, đánh về phía những cái nỏ Hỏa Thần kia một cách chính xác vô cùng.
La chinh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên không trung có một cái bóng đen bỗng nhiên rơi xuống. Tháp canh đối diện vang lên một tiếng động, bị nện vỡ ra một cái hố, ngay sau đó là một con yêu tướng to lớn xông ra từ trong hố. Con yêu tướng kia nhảy ra, nhìn nỏ Hỏa Thần và ba người binh lính Đế Quân cách đó không xa. Nhiệm vụ của nó chính là phải tới phá hỏng nỏ Hỏa Thần.
Các đệ tử Thanh Vân Tông cũng phát hiện ra con yêu tướng kia, chẳng qua ngoại trừ Chúc Thiên Lai ra thì những người khác còn lâu mới là đối thủ của yêu tướng, vậy nên nhất thời không ai dám đi qua đó.
Ngược lại, La Chinh nhẹ nhàng ném phi đao từ tháp canh này bay sang tháp canh bên kia.
Ba người lính Đế Quân trông thấy yêu tướng thì sắc mặt đều tái mét.
Bọn họ đều là những binh lính bình thường nhất, thực lực chỉ là Luyện Tủy Cảnh mà thôi. Nếu đụng phải yêu binh, bọn họ dốc toàn lực còn có thể đối phó được một lúc, nhưng đối mặt với một yêu tướng thì chỉ có thể chịu chết.
Nhưng theo quân lệnh, bọn họ không được lui dù chỉ một bước, trong bọn họ có một câu nói, chính là “Người ở, nỏ ở”!
Nếu bọn họ buông bỏ nỏ Hỏa Thần để bản thân chạy thoát chết, vậy thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt còn tàn khốc hơn. Huống chi, lòng tự trọng của một người lính Đế Quân cũng không cho phép họ chạy trốn như vậy.
Đối mặt với yêu tướng, hai người trong số đó vẫn bận rộn cạnh nỏ Hỏa Thần như trước, một người còn lại thì rút đao ra, đi về phía con yêu tướng kia.
Đến một con bọ ngựa còn có dũng khí chặn xe(1), những binh lính Đế Quân quanh năm ở thành Bạch Đế này đấu tranh với Yêu tộc nên cho dù là Luyện Tủy Cảnh cũng có thể chống lại yêu khí dày đặc, khống chế nỗi sợ hãi của mình, rút đao đối đầu với yêu tướng.
Con yêu tướng kia không coi người lính này ra gì mà đi thẳng về phía nỏ Hỏa Thần, lúc ngang binh lính kia, nó vung cánh tay cường tráng một cái, đánh người lính kia bay ra xa.
Sức mạnh khổng lồ trực tiếp đập người lính kia thành thịt nát!
Sau đó, nó lại tiếp tục bước về phía nỏ.
Hai người lính còn lại dùng tốc độ nhanh nhất, bố trí thêm một mũi tên bắn về phía bầu trời, bắn được một con yêu điểu và cả một yêu tướng nữa thành đám lửa. Nhưng hai người họ đều hiểu rõ, sau đó họ sẽ giống như người lính kia, phải đón nhận cái chết.
Ngay trong khoảng khắc con yêu tướng đang muốn ra tay đập nát hai binh lính này thành mảnh nhỏ thì bỗng nhiên nó cảm thấy một luồng sát ý cực kỳ nguy hiểm truyền tới từ phía sau.
Lúc con yêu tướng kia quay đầu lại thì phát hiện luồng sát ý kia đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Đợi đến lúc nó xoay đầu lại lần nữa, trước mặt nó đã xuất hiện một thanh phi đao sáng loáng!
Yêu tướng muốn trốn nhưng dĩ nhiên trốn không thoát, vì vậy nó giơ tay muốn đỡ phi đao, dựa vào da dày thịt béo của nó thì binh khí bình thường đúng là không cách nào làm tổn thương được.
Nhưng đến khi phi đao nát chém đến tay, yêu tướng mới phát hiện ý nghĩ này của nó ngu xuẩn và vớ vẩn tới cỡ nào, thanh phi đao kia lợi hại hơn nó tưởng tượng nhiều.
Cánh tay cứng cỏi và cường tráng của nó căn bản không cản được thanh phi đao mà ngược lại toàn bộ cánh tay bị phi đao mạnh mẽ chẻ ra làm đôi.
Phi đao nát chẻ cánh tay của yêu tướng, sau đó lại bay về phía đầu nó.
“Phốc!”
Cái đầu ghê tởm của yêu tướng, trực tiếp bị phi đao nát chẻ thành hai phần, thân thể cao lớn ngã sấp xuống, đôi con ngươi xấu xí còn đang không ngừng chấn động, nói rõ trước khi chết, trong lòng con yêu tướng này đang khiếp sợ tới mức nào.
Thu hồi phi đao lại, La Chinh mỉm cười gật gật đầu với hai người lính.
Hai người lính kia tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn La Chinh bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Nếu không phải La Chinh ra tay thì giờ phút này hai người đã giống như người lúc trước, bị yêu tướng đập thành một đống thịt vụn, đến xương cốt cũng không còn rồi.
Không chỉ La Chinh, các đệ tử Thanh Vân Tông khác cũng gia nhập vào vòng chiến đấu. Đương nhiên, với thực lực hiện giờ, bọn họ nào dám đi gây sự với yêu tướng, thế nhưng chém giết yêu binh thì không có vấn đề gì.
Quy mô của trận chiến này cũng không lớn, sau khi Yêu tộc tiến hành một đợt công thành thì nhanh chóng thu quân qua quýt, ngoại trừ để lại một đống thi thể Yêu tộc thì chúng cũng không chiếm được lợi ích gì.
Mà thành Bạch Đế ngoại trừ đã mất đi mấy chục chiếc nỏ Hỏa Thần và tính mạng một số binh lính thông thường thì gần như cũng không có tổn thất.
Tuy nói đã đánh lui Yêu tộc, nhưng trong lòng tất cả mọi người dường như vẫn còn một chút lo lắng.
Lần công thành này, rất có thể chỉ là cuộc thăm dò, sau đó Yêu tộc sẽ có hành động công thành lớn hơn.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành Bạch Đế!” Trở về quân doanh, một vị đệ tử Thanh Vân Tông liền nói.
“Đúng vậy. Lần này Yêu tộc công thành mới chỉ là tiến công với quy mô nhỏ, một khi Yêu tộc phát động tổng tiến công, vài cao thủ tọa trấn ở thành Bạch Đế này căn bản không có thời gian lo cho chúng ta.” Một đệ tử Thanh Vân Tông khác cũng nói.
Mọi người đều tìm lợi tránh hại.
Đệ tử Thanh Vân Tông cũng không phải là binh lính Đế Quân, thật sự bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải ở lại thành Bạch Đế.
Mặc dù thành Bạch Đế từ trước tới nay vẫn một mực phòng thủ kiên cố, chưa từng bị công phá hoàn toàn lần nào. Nhưng một khi Yêu tộc phát lệnh tổng tiến công, các đệ tử Thanh Vân Tông đến chỗ trốn còn không có, kết quả chắc chắn chỉ có thể là một chữ chết.
“Bên phía Thanh Vân Tông không phải đã báo sẽ mau chóng phái một chiếc phi thiên liễn cỡ lớn tới đón chúng ta sao?” Một đệ tử Thanh Vân Tông nói.
“Quỷ mới biết được! Biết đâu bởi vì Yêu tộc công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ đó căn bản là không dám tới?” Có người suy đoán.
Thực ra người nọ đã đoán đúng.
Chính là vì Yêu tộc ồ ạt công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ của Thanh Vân Tông mới không thể tới được.
Từ lần trước, khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc đánh chiếm, một đám yêu điểu mang theo yêu binh và yêu tướng vây quanh phía sau thành Bạch Đế.
Trên thực tế Thanh Vân Tông cũng đã phái phi thiên liễn khổng lồ đi rồi, nhưng chiếc đầu tiên đã bị yêu điểu vây công, cuối cùng rơi vỡ, đến chiếc phi thiên liễn khổng lồ thứ hai đi tới nửa đường cũng bị chặn lại.
Chi phí chế tạo ra một chiếc phi thiên liễn khổng lồ không hề thấp, sau khi tổn thất hai chiếc phi thiên liễn khổng lồ, cuối cùng Thanh Vân Tông quyết định đợi đến lúc đám Yêu tộc kia lui binh mới phái người đưa đệ tử Thanh Vân Tông trở về.
“Cho dù Thanh Vân Tông không phái người tới đón, thì tự chúng ta đi cũng được. Chỉ cần tránh né qua những tên Yêu tộc kia không phải là được sao?” Lại có đệ tử lên tiếng đề nghị.
Đề nghị của hắn rất nhanh đã được phần lớn mọi người hưởng ứng.
Trong thành Bạch Đế, bọn họ căn bản không quyết định được chiến cuộc, mà một khi Yêu tộc công thành với quy mô lớn, Đế Quân cũng không thể bố trí người bảo vệ chúng đệ tử Thanh Vân Tông.
Nếu như chỉ có một hai con yêu tướng đáp xuống chỗ đệ tử Thanh Vân Tông thì tình hình vẫn ổn, ít nhất Chúc Thiên Lai và La Chinh cũng có thể ứng phó.
Thế nhưng nếu có quá nhiều yêu tướng xông đến, ai có thể ngăn được?
Ví dụ cực đoan hơn một chút, chỉ cần một Yêu Vương ra tay thì đã có thể trực tiếp giết tất cả mọi người trong thành! Với thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Tông thì trong đại chiến kiểu này cũng có vẻ quá mức yếu ớt.
Đúng lúc mọi người đang bàn luận, từ cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chỉnh tề.
Một nhóm Đế Quân đứng ở cửa ra vào.
Sau đó, một vị quân nhân mặc trang phục tướng lĩnh đi tới, lớn tiếng nói: “Các đệ tử Thanh Vân Tông khác có thể đi, nhưng La Chinh thì không thể!”
(1)Bọ ngựa chặn xe: ý chỉ những người sức yếu, nhưng ý chí kiên cường quyết chống lại kẻ mạnh.
/750
|