Yêu Dạ là kiếm linh của La Chinh. Đó là một cô gái có đôi chân dài, trên người luôn tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Lúc La Chinh tránh né hai chưởng đánh tới thì cũng ra lệnh cho Yêu Dạ cầm kiếm ra trận! La Chinh căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những thứ khác, chỉ cần hơi phân tâm chút thôi thì hắn có thể bị hai bàn tay to lớn kia đánh trúng!
Nhưng lúc đang tránh né hai bàn tay của Bất Động Minh Vương, La Chinh vừa liếc nhìn Yêu Dạ liền cảm thấy vô cùng kinh hãi!
Yêu Dạ cầm Lưu Quang Kiếm bắt đầu xoay tròn, sát khí trên người nàng tạo thành hình xoắn ốc, tựa như một trận gió dữ dội thổi ào ạt bao quanh. Sau đó, nó bắt đầu cuốn xiết về phía Bùi Thiên Diệu với tốc độ cực nhanh.
Yêu Dạ dường như đang nhảy múa, còn thanh kiếm chẳng qua chỉ là một loại đạo cụ trong vũ điệu của nàng - vũ điệu chết chóc…
“Đây, đây là chiêu thức gì?” La Chinh ngẩn người.
Mặc dù Yêu Dạ là kiếm linh của La Chinh, nhưng bản thân hắn thật sự không quá hiểu nàng. Từ trước đến nay hắn chỉ mới triệu Yêu Dạ ra rồi sau đó để nàng bám vào kiếm của mình. Huống chi kiếm linh này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì gần như không quá khác biệt so với những kiếm linh La Chinh từng nhìn thấy trên Sát Lục Kiếm Sơn.
Ở Sát Lục Kiếm Sơn, La Chinh đã gặp vô số kiếm linh muôn màu muôn vẻ. Kiếm linh có đẳng cấp thấp nhất chỉ là một đốm sáng chứ chưa có hình thể nhất định. Khi La Chinh không ngừng lên cao thì xuất hiện càng nhiều kiếm linh cấp cao hơn. Rất nhiều kiếm linh đã có hình thái cụ thể, trong đó phổ biến nhất là hình thái con người.
Nhưng ngay cả như vậy, những kiếm linh này đều không có suy nghĩ chủ quan. Kiếm linh không nói chuyện hay thể hiện sắc mặt ra ngoài, trừ cái người trong Băng Kiếm mà La Chinh gặp gỡ cuối cùng. Đó là bởi vì người đó đã rót một luồng linh hồn mình vào kiếm linh để điều khiển nó.
Trong kiếm linh Yêu Dạ không tồn tại bất kỳ linh hồn nào, nhưng điều khiến La Chinh kinh ngạc là sau khi hắn ra lệnh, nàng lại sử dụng cách thức tấn công kỳ lạ như thế! Khi tốc độ xoay tròn của Yêu Dạ càng lúc càng nhanh, từng luồng sát khí hình xoắn ốc cũng xuất hiện càng nhiều.
Lúc La Chinh vừa phóng kiếm linh ra, Bùi Thiên Diệu không quá bận tâm. Điều hắn cần làm là tập trung khống chế Chính Pháp Luân Thân của Bất Động Minh Vương. Còn kiếm linh kia, cho dù nàng cầm Lưu Quang Kiếm thì cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp quá lớn, hắn chỉ cần né tránh một chút là được. Nhưng Bùi Thiên Diệu không ngờ kiếm linh của La Chinh lại có thể sử dụng chiêu kiếm, hơn nữa còn là chiêu kiếm quái dị như vậy!
Chiêu kiếm này là gì? Rõ ràng chính là một điệu múa! Nhưng trong đó lại ẩn chứa chiêu kiếm, chứng tỏ đây là một loại Kiếm Vũ!
Trong tình thế không hiểu được Kiếm Vũ lạ thường của Yêu Dạ, Bùi Thiên Diệu phải gọi một bàn tay Phật về để tập trung tấn công nàng.
Bớt đi một bàn tay, áp lực của La Chinh lập tức giảm đi không ít. Bùi Thiên Diệu không thể phân tâm để đồng thời đối phó với La Chinh và kiếm linh của hắn, vậy nên Bùi Thiên Diệu quyết định phải bóp nát Yêu Dạ trước đã.
Bàn tay của Bất Động Minh Vương cực kỳ nhanh, ngón tay khổng lồ gần như trói chặt Yêu Dạ trong chớp mắt, sau đó mạnh mẽ siết lại. Nhưng sức mạnh của Yêu Dạ không những vượt qua sự tưởng tượng của Bùi Thiên Diệu mà thậm chí còn cả La Chinh.
Bàn tay khủng bố của Bất Động Minh Vương từng vẫy một cái đã khiến Thiên Phạt Kiếm của Hoa Thiên Mệnh gãy nát, lúc này lại chẳng khác nào tờ giấy tầm thường trước Kiếm Vũ của Yêu Dạ!
Lưu Quang Kiếm khuấy đảo từng vòng, mũi kiếm tỏa ra từng luồng sát khí dày đặc hình xoắn ốc biến Yêu Dạ thành một con nhím toàn thân tua tủa gai nhọn đang không ngừng xoay tròn. Bàn tay của Bất Động Minh Vương bao quanh một thứ như vậy, kết quả thế nào thì nghĩ cũng biết!
Trong tích tắc, một bàn tay lớn như thế đã bị Yêu Dạ đâm nát bét, đầu ngón tay tức thì bị nàng chặt đứt. Hơn nữa thế tấn công của Yêu Dạ vẫn chưa ngừng lại. La Chinh ra lệnh cho nàng tấn công, mà trước mắt nàng chỉ còn lại một người: Bùi Thiên Diệu.
Giờ phút này, Bùi Thiên Diệu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn không hề xem thường La Chinh, trên thực tế, trong khoảng thời gian này hắn đã phán đoán rõ ràng thực lực của La Chinh. Nhưng kết quả là ở phương diện nào, La Chinh cũng đều vượt ngoài dự liệu của hắn.
Đầu tiên là về sức mạnh, hắn không biết rốt cuộc vì sao La Chinh lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, sức mạnh của thân thể La Chinh đã vượt qua cực hạn của con người. Sức mạnh này rốt cuộc từ đâu tới? Trên người hắn ta rốt cuộc có bí mật gì?
Xét về cường độ của thân thể, cơ thể mạnh đến khó tin kia của La Chinh thậm chí còn kinh khủng hơn thân thể kim cương không hỏng của hắn.
Được rồi, nếu La Chinh chỉ mạnh về hai phương diện này thôi thì Bùi Thiên Diệu còn có thể chấp nhận. Nhưng kiếm linh thì sao? Kiếm linh này mới được luyện thành trước đó không lâu sao? Vừa luyện thành kiếm linh đã có thể hóa hình, Bùi Thiên Diệu vẫn nhịn, coi như La Chinh có thiên phú dị bẩm, có cơ duyên người thường khó gặp.
Nhưng ngay cả như vậy mà kiếm linh hóa hình cũng có thể mạnh tới mức này sao? Kiếm linh biết sử dụng chiêu kiếm? Còn là chiêu kiếm sắc bén như vậy?
Bùi Thiên Diệu không còn lời nào để nói…
Không phải chỉ có mình Bùi Thiên Diệu nghĩ như vậy, mười vạn khán giả ở đại hội toàn phong cũng không thể nói gì hơn.
Đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp của Yêu Dạ thấp thoáng trong vòng xoáy sát khí hình xoắn ốc, trên gương mặt lạnh lùng là vẻ khí khái anh dũng tựa như võ thần mà trời cao phái xuống. Kiếm Vũ của nàng vừa đẹp mắt vừa ẩn chứa chiêu kiếm, khi thì uyển chuyển động lòng người, lúc lại mạnh mẽ như rồng thần uốn lượn. Mái tóc dài che khuất nửa gương mặt yêu kiều như hoa sen lay động trong gió, xinh đẹp thướt tha đến choáng ngợp.
Chỉ bằng một điệu Kiếm Vũ này mà đã có thể đẩy lùi Bùi Thiên Diệu.
“Thật hâm mộ, ta chưa bao giờ gặp được chuyện tốt thế này đâu. Nếu ta có một kiếm linh như vậy, không cần nàng quá lợi hại, chỉ cần được ở bên cạnh nhìn ngắm nàng mỗi ngày là được!”
“Hâm mộ? Đâu chỉ hâm mộ, ta còn muốn quỳ con mẹ nó luôn. Đây mà là kiếm linh sao? Ai nói cho ta biết, đây mà là kiếm linh ư? Đây chính là nữ thần!”
“Ta nói cho các ngươi biết một cách nhé. Nằm mơ đi, trong mơ các ngươi sẽ có thể có được kiếm linh xinh đẹp như vậy! Muốn có trong thực tế ư? Hừ, kiếp sau cũng không tới lượt các ngươi!”
La Yên khẽ cắn môi, hơi thở có chút dồn dập. Nàng không rõ rốt cuộc La Chinh đã gặp phải biến cố gì mà lại có nhiều cách thức chiến đấu như vậy! Hơn nữa nếu chúng nằm trong tay người khác, dù cái nào cũng đủ để làm đòn sát thủ!
“Ca ca quá mạnh…”
Hoa Thiên Mệnh vừa xem cuộc tỷ thí vừa khẽ lắc đầu. Bất Động Minh Vương Chưởng của Bùi Thiên Diệu có thể bóp nát Thiên Phạt Kiếm, nhưng lại không làm gì được kiếm linh của La Chinh, điều này quả thật quá kỳ quái, khiến người khác khó mà chấp nhận.
Thật ra Hoa Thiên Mệnh cảm thấy kỳ quái cũng không sai, bởi vì lúc giao đấu với hắn, La Chinh cũng sử dụng kiếm linh, chẳng qua khi đó La Chinh đã đặt Yêu Dạ vào trong kiếm của mình, có thể tùy ý sử dụng sát khí của Yêu Dạ để đối phó với kẻ địch.
Vấn đề là, La Chinh không hề tu luyện công pháp sử dụng sát khí, cho nên thật ra trình độ sử dụng sát khí của hắn mới dừng lại mức sơ đẳng, hoàn toàn dựa vào uy lực của sát khí để chém vỡ Thiên Phạt Kiếm.
Bản thân Yêu Dạ thông thạo chiêu kiếm, hơn nữa còn sử dụng Kiếm Vũ kỳ dị như thế để phát huy uy lực của sát khí đến mức cực hạn, việc này ngay cả La Chinh cũng không ngờ tới.
Nói cách khác, Yêu Dạ còn mạnh hơn La Chinh đôi chút…
Bùi Thiên Diệu bị dồn ép phải liên tục lùi về sau, cuối cùng bị dồn tới mép võ đài.
Phía sau hắn chính là màn sáng tạo thành kết giới, lùi tiếp đồng nghĩa với thua cuộc, còn nếu không sẽ phải đối mặt với thế tấn công của Yêu Dạ.
Nói cách khác, hắn không thể lùi nữa.
Nhìn Yêu Dạ đang dần áp sát, Bùi Thiên Diệu một lần nữa khép tay, trong đôi mắt thấp thoáng một Phật ấn màu vàng.
“Đau khổ về thể xác, đặt tâm vào điều thiện, vững vàng không dao động, trong lòng không bận tâm…”
Bùi Thiên Diệu yên lặng lẩm nhẩm, Kiếm Vũ của Yêu Dạ càng lúc càng tới gần, tựa như hắn chấp nhận buông tay chịu trói.
Nhưng ngay sau đó, Phật ấn trong mắt hắn chợt vỡ tan, phủ kín con ngươi nơi mắt phải, thoạt nhìn mắt phải của hắn đang tỏa ra một vầng ánh sáng vàng rực.
Không cần phải nhiều lời, tất cả mọi người đều phát hiện ra Bùi Thiên Diệu muốn bộc phát.
Nhưng Bùi Thiên Diệu đã sử dụng Bất Động Minh Vương, hắn còn lá bài tẩy gì có thể mạnh hơn thế?
Sau đó, mắt phải của hư ảnh Bất Động Minh Vương phía sau lưng hắn cũng tỏa ra ánh sáng vàng như vậy. Mà dưới ánh sáng vàng rực đang chiếu rọi này, bàn tay vốn vỡ vụn của Bất Động Minh Vương lại một lần nữa ngưng kết lại.
Bùi Thiên Diệu chắp tay trước ngực, đến khi tách ra thì giữa hai tay hắn đã xuất hiện một ngọn lửa xanh biếc. Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của hư ảnh Bất Động Minh Vương cũng xuất hiện một ngọn lửa lớn màu xanh!
“Thanh Liên Nghiệp Hỏa!”
Lúc La Chinh tránh né hai chưởng đánh tới thì cũng ra lệnh cho Yêu Dạ cầm kiếm ra trận! La Chinh căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những thứ khác, chỉ cần hơi phân tâm chút thôi thì hắn có thể bị hai bàn tay to lớn kia đánh trúng!
Nhưng lúc đang tránh né hai bàn tay của Bất Động Minh Vương, La Chinh vừa liếc nhìn Yêu Dạ liền cảm thấy vô cùng kinh hãi!
Yêu Dạ cầm Lưu Quang Kiếm bắt đầu xoay tròn, sát khí trên người nàng tạo thành hình xoắn ốc, tựa như một trận gió dữ dội thổi ào ạt bao quanh. Sau đó, nó bắt đầu cuốn xiết về phía Bùi Thiên Diệu với tốc độ cực nhanh.
Yêu Dạ dường như đang nhảy múa, còn thanh kiếm chẳng qua chỉ là một loại đạo cụ trong vũ điệu của nàng - vũ điệu chết chóc…
“Đây, đây là chiêu thức gì?” La Chinh ngẩn người.
Mặc dù Yêu Dạ là kiếm linh của La Chinh, nhưng bản thân hắn thật sự không quá hiểu nàng. Từ trước đến nay hắn chỉ mới triệu Yêu Dạ ra rồi sau đó để nàng bám vào kiếm của mình. Huống chi kiếm linh này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì gần như không quá khác biệt so với những kiếm linh La Chinh từng nhìn thấy trên Sát Lục Kiếm Sơn.
Ở Sát Lục Kiếm Sơn, La Chinh đã gặp vô số kiếm linh muôn màu muôn vẻ. Kiếm linh có đẳng cấp thấp nhất chỉ là một đốm sáng chứ chưa có hình thể nhất định. Khi La Chinh không ngừng lên cao thì xuất hiện càng nhiều kiếm linh cấp cao hơn. Rất nhiều kiếm linh đã có hình thái cụ thể, trong đó phổ biến nhất là hình thái con người.
Nhưng ngay cả như vậy, những kiếm linh này đều không có suy nghĩ chủ quan. Kiếm linh không nói chuyện hay thể hiện sắc mặt ra ngoài, trừ cái người trong Băng Kiếm mà La Chinh gặp gỡ cuối cùng. Đó là bởi vì người đó đã rót một luồng linh hồn mình vào kiếm linh để điều khiển nó.
Trong kiếm linh Yêu Dạ không tồn tại bất kỳ linh hồn nào, nhưng điều khiến La Chinh kinh ngạc là sau khi hắn ra lệnh, nàng lại sử dụng cách thức tấn công kỳ lạ như thế! Khi tốc độ xoay tròn của Yêu Dạ càng lúc càng nhanh, từng luồng sát khí hình xoắn ốc cũng xuất hiện càng nhiều.
Lúc La Chinh vừa phóng kiếm linh ra, Bùi Thiên Diệu không quá bận tâm. Điều hắn cần làm là tập trung khống chế Chính Pháp Luân Thân của Bất Động Minh Vương. Còn kiếm linh kia, cho dù nàng cầm Lưu Quang Kiếm thì cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp quá lớn, hắn chỉ cần né tránh một chút là được. Nhưng Bùi Thiên Diệu không ngờ kiếm linh của La Chinh lại có thể sử dụng chiêu kiếm, hơn nữa còn là chiêu kiếm quái dị như vậy!
Chiêu kiếm này là gì? Rõ ràng chính là một điệu múa! Nhưng trong đó lại ẩn chứa chiêu kiếm, chứng tỏ đây là một loại Kiếm Vũ!
Trong tình thế không hiểu được Kiếm Vũ lạ thường của Yêu Dạ, Bùi Thiên Diệu phải gọi một bàn tay Phật về để tập trung tấn công nàng.
Bớt đi một bàn tay, áp lực của La Chinh lập tức giảm đi không ít. Bùi Thiên Diệu không thể phân tâm để đồng thời đối phó với La Chinh và kiếm linh của hắn, vậy nên Bùi Thiên Diệu quyết định phải bóp nát Yêu Dạ trước đã.
Bàn tay của Bất Động Minh Vương cực kỳ nhanh, ngón tay khổng lồ gần như trói chặt Yêu Dạ trong chớp mắt, sau đó mạnh mẽ siết lại. Nhưng sức mạnh của Yêu Dạ không những vượt qua sự tưởng tượng của Bùi Thiên Diệu mà thậm chí còn cả La Chinh.
Bàn tay khủng bố của Bất Động Minh Vương từng vẫy một cái đã khiến Thiên Phạt Kiếm của Hoa Thiên Mệnh gãy nát, lúc này lại chẳng khác nào tờ giấy tầm thường trước Kiếm Vũ của Yêu Dạ!
Lưu Quang Kiếm khuấy đảo từng vòng, mũi kiếm tỏa ra từng luồng sát khí dày đặc hình xoắn ốc biến Yêu Dạ thành một con nhím toàn thân tua tủa gai nhọn đang không ngừng xoay tròn. Bàn tay của Bất Động Minh Vương bao quanh một thứ như vậy, kết quả thế nào thì nghĩ cũng biết!
Trong tích tắc, một bàn tay lớn như thế đã bị Yêu Dạ đâm nát bét, đầu ngón tay tức thì bị nàng chặt đứt. Hơn nữa thế tấn công của Yêu Dạ vẫn chưa ngừng lại. La Chinh ra lệnh cho nàng tấn công, mà trước mắt nàng chỉ còn lại một người: Bùi Thiên Diệu.
Giờ phút này, Bùi Thiên Diệu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn không hề xem thường La Chinh, trên thực tế, trong khoảng thời gian này hắn đã phán đoán rõ ràng thực lực của La Chinh. Nhưng kết quả là ở phương diện nào, La Chinh cũng đều vượt ngoài dự liệu của hắn.
Đầu tiên là về sức mạnh, hắn không biết rốt cuộc vì sao La Chinh lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, sức mạnh của thân thể La Chinh đã vượt qua cực hạn của con người. Sức mạnh này rốt cuộc từ đâu tới? Trên người hắn ta rốt cuộc có bí mật gì?
Xét về cường độ của thân thể, cơ thể mạnh đến khó tin kia của La Chinh thậm chí còn kinh khủng hơn thân thể kim cương không hỏng của hắn.
Được rồi, nếu La Chinh chỉ mạnh về hai phương diện này thôi thì Bùi Thiên Diệu còn có thể chấp nhận. Nhưng kiếm linh thì sao? Kiếm linh này mới được luyện thành trước đó không lâu sao? Vừa luyện thành kiếm linh đã có thể hóa hình, Bùi Thiên Diệu vẫn nhịn, coi như La Chinh có thiên phú dị bẩm, có cơ duyên người thường khó gặp.
Nhưng ngay cả như vậy mà kiếm linh hóa hình cũng có thể mạnh tới mức này sao? Kiếm linh biết sử dụng chiêu kiếm? Còn là chiêu kiếm sắc bén như vậy?
Bùi Thiên Diệu không còn lời nào để nói…
Không phải chỉ có mình Bùi Thiên Diệu nghĩ như vậy, mười vạn khán giả ở đại hội toàn phong cũng không thể nói gì hơn.
Đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp của Yêu Dạ thấp thoáng trong vòng xoáy sát khí hình xoắn ốc, trên gương mặt lạnh lùng là vẻ khí khái anh dũng tựa như võ thần mà trời cao phái xuống. Kiếm Vũ của nàng vừa đẹp mắt vừa ẩn chứa chiêu kiếm, khi thì uyển chuyển động lòng người, lúc lại mạnh mẽ như rồng thần uốn lượn. Mái tóc dài che khuất nửa gương mặt yêu kiều như hoa sen lay động trong gió, xinh đẹp thướt tha đến choáng ngợp.
Chỉ bằng một điệu Kiếm Vũ này mà đã có thể đẩy lùi Bùi Thiên Diệu.
“Thật hâm mộ, ta chưa bao giờ gặp được chuyện tốt thế này đâu. Nếu ta có một kiếm linh như vậy, không cần nàng quá lợi hại, chỉ cần được ở bên cạnh nhìn ngắm nàng mỗi ngày là được!”
“Hâm mộ? Đâu chỉ hâm mộ, ta còn muốn quỳ con mẹ nó luôn. Đây mà là kiếm linh sao? Ai nói cho ta biết, đây mà là kiếm linh ư? Đây chính là nữ thần!”
“Ta nói cho các ngươi biết một cách nhé. Nằm mơ đi, trong mơ các ngươi sẽ có thể có được kiếm linh xinh đẹp như vậy! Muốn có trong thực tế ư? Hừ, kiếp sau cũng không tới lượt các ngươi!”
La Yên khẽ cắn môi, hơi thở có chút dồn dập. Nàng không rõ rốt cuộc La Chinh đã gặp phải biến cố gì mà lại có nhiều cách thức chiến đấu như vậy! Hơn nữa nếu chúng nằm trong tay người khác, dù cái nào cũng đủ để làm đòn sát thủ!
“Ca ca quá mạnh…”
Hoa Thiên Mệnh vừa xem cuộc tỷ thí vừa khẽ lắc đầu. Bất Động Minh Vương Chưởng của Bùi Thiên Diệu có thể bóp nát Thiên Phạt Kiếm, nhưng lại không làm gì được kiếm linh của La Chinh, điều này quả thật quá kỳ quái, khiến người khác khó mà chấp nhận.
Thật ra Hoa Thiên Mệnh cảm thấy kỳ quái cũng không sai, bởi vì lúc giao đấu với hắn, La Chinh cũng sử dụng kiếm linh, chẳng qua khi đó La Chinh đã đặt Yêu Dạ vào trong kiếm của mình, có thể tùy ý sử dụng sát khí của Yêu Dạ để đối phó với kẻ địch.
Vấn đề là, La Chinh không hề tu luyện công pháp sử dụng sát khí, cho nên thật ra trình độ sử dụng sát khí của hắn mới dừng lại mức sơ đẳng, hoàn toàn dựa vào uy lực của sát khí để chém vỡ Thiên Phạt Kiếm.
Bản thân Yêu Dạ thông thạo chiêu kiếm, hơn nữa còn sử dụng Kiếm Vũ kỳ dị như thế để phát huy uy lực của sát khí đến mức cực hạn, việc này ngay cả La Chinh cũng không ngờ tới.
Nói cách khác, Yêu Dạ còn mạnh hơn La Chinh đôi chút…
Bùi Thiên Diệu bị dồn ép phải liên tục lùi về sau, cuối cùng bị dồn tới mép võ đài.
Phía sau hắn chính là màn sáng tạo thành kết giới, lùi tiếp đồng nghĩa với thua cuộc, còn nếu không sẽ phải đối mặt với thế tấn công của Yêu Dạ.
Nói cách khác, hắn không thể lùi nữa.
Nhìn Yêu Dạ đang dần áp sát, Bùi Thiên Diệu một lần nữa khép tay, trong đôi mắt thấp thoáng một Phật ấn màu vàng.
“Đau khổ về thể xác, đặt tâm vào điều thiện, vững vàng không dao động, trong lòng không bận tâm…”
Bùi Thiên Diệu yên lặng lẩm nhẩm, Kiếm Vũ của Yêu Dạ càng lúc càng tới gần, tựa như hắn chấp nhận buông tay chịu trói.
Nhưng ngay sau đó, Phật ấn trong mắt hắn chợt vỡ tan, phủ kín con ngươi nơi mắt phải, thoạt nhìn mắt phải của hắn đang tỏa ra một vầng ánh sáng vàng rực.
Không cần phải nhiều lời, tất cả mọi người đều phát hiện ra Bùi Thiên Diệu muốn bộc phát.
Nhưng Bùi Thiên Diệu đã sử dụng Bất Động Minh Vương, hắn còn lá bài tẩy gì có thể mạnh hơn thế?
Sau đó, mắt phải của hư ảnh Bất Động Minh Vương phía sau lưng hắn cũng tỏa ra ánh sáng vàng như vậy. Mà dưới ánh sáng vàng rực đang chiếu rọi này, bàn tay vốn vỡ vụn của Bất Động Minh Vương lại một lần nữa ngưng kết lại.
Bùi Thiên Diệu chắp tay trước ngực, đến khi tách ra thì giữa hai tay hắn đã xuất hiện một ngọn lửa xanh biếc. Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của hư ảnh Bất Động Minh Vương cũng xuất hiện một ngọn lửa lớn màu xanh!
“Thanh Liên Nghiệp Hỏa!”
/750
|