Nghiệp Hỏa - ngọn lửa của tội ác, ác nghiệp hại người ví như ngọn lửa thiêu đốt tội nhân nơi địa ngục.
Trong Phật giáo, hai ngọn lửa mạnh nhất là Tính Không chân hỏa của chư Phật Bồ Tát và Nghiệp Hỏa, giữa chúng không phân trên dưới.
Công đức của chư Phật Bồ Tát không thể nghi ngờ, còn nghiệp lực của chúng sinh cũng vậy!
“Thanh Liên của ta, giữa nơi trần thế, mọc chốn tàn ác mà không nhuốm bẩn, chỉ vì thiêu đốt vạn giới mà hóa thành hỏa ngục vô tận…”
Thanh Liên Nghiệp Hỏa cuồn cuộn tuôn trào trong tay Bùi Thiên Diệu, từ đó chia thành hai ngọn lửa một lớn một nhỏ. Ngọn lửa nhỏ nở rộ muôn nghìn đóa hoa sen tràn về phía Yêu Dạ, còn Thanh Liên Nghiệp Hỏa khổng lồ dữ dội trong tay hư ảnh Bất Động Minh Vương thì dội thẳng xuống sàn đấu.
Uy lực của Thanh Liên Nghiệp Hỏa vượt xa sự tưởng tượng của mọi người!
Dưới thế tấn công của ngọn lửa nhỏ, từng luồng sát khí của Yêu Dạ tức thì tan rã! Mặc dù sát khí của nàng dày đặc, nhưng chỉ sợ chẳng chống đỡ được bao lâu. La Chinh thấy thế thì chợt nảy ra một ý, vội vàng gọi Yêu Dạ và Lưu Quang Kiếm trở về.
Yêu Dạ hóa thành một đốm sáng nhỏ chui vào trong người La Chinh, còn Lưu Quang Kiếm thì bay vào nhẫn tu di của hắn.
La Chinh từng bước áp sát, cuối cùng ép được Bùi Thiên Diệu sử dụng chân hỏa!
Người thường nổi giận, máu tươi lênh láng. Đế vương nổi giận, trăm vạn thây người. Phật Tổ nổi giận, thiêu đốt vạn giới!
Thanh Liên Nghiệp Hỏa với hỏa thế cuồn cuộn khiến mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông ngồi quanh võ đài hô hấp khó khăn. Không ít đệ tử bắt đầu rối loạn, chạy trốn, thậm chí còn giẫm đạp lên nhau. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gào chửi rủa vang lên không ngớt.
Hiện giờ, những đệ tử này đã thông minh hơn nhiều.
Xem tỷ thí thì được, nhưng nếu bị Thanh Liên Nghiệp Hỏa này quấn lấy, thì có thứ gì không bị đốt thành tro bụi? Như vậy thì quá thiệt thòi! Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Có nhiều lần cuộc tỷ thí trên đấu trường đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới nhóm đệ tử tụ tập xung quanh. Ví dụ như tiếng rồng ngâm trong trận đấu giữa La Chinh và Vương Doãn từng khiến linh hồn của không ít đệ tử tham gia đại hội toàn phong bị thương.
Có thể tham gia đại hội toàn phong thì thực lực của các đệ tử đều đứng đầu các phong. Nhưng mười vạn đệ tử tới xem thi đấu hôm nay không thể sánh bằng ngày trước. Nếu không chạy nhanh sợ rằng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Phật là khắc chế, sẽ không giáng Nghiệp Hỏa xuống đầu những sinh linh vô tội.
Trong khoảnh khắc Thanh Liên Nghiệp Hỏa trong tay hư ảnh Bất Động Minh Vương dội xuống võ đài, trên mặt đất liền xuất hiện một chuỗi phù văn thần bí khó hiểu, dần dần lan rộng, sau đó vây kín Nghiệp Hỏa hừng hực trong phạm vi võ đài.
Mấy vị trưởng lão chứng kiến chiêu thức kinh người đó của Bùi Thiên Diệu liền vội vàng chuẩn bị ra tay củng cố lại kết giới. Nhưng ngay sau đó bọn họ phát hiện ra, Thanh Liên Nghiệp Hỏa chỉ bốc cháy trên sàn đấu mà không hề tràn ra ngoài!
Một vị trưởng lão khẽ lắc đầu thở dài: “Ngọn lửa của Phật Tổ thật kỳ lạ, chưa từng thấy công pháp nào có thể hạn chế phạm vi lan tỏa trong khi sử dụng.” Dựa vào thực lực và sự hiểu biết của vị trưởng lão này, trình độ của Bùi Thiên Diệu có thể phát huy được uy lực của Nghiệp Hỏa, nhưng sẽ không thể khống chế sức mạnh đó một cách chính xác trên sàn đấu.
“Nhưng cũng vì thế mà ngọn lửa không thể khuếch tán ra ngoài, tập trung toàn bộ trên võ đài. Như thế uy lực sẽ càng tăng cường, càng dữ dội. Trận tỷ thí này La Chinh có lẽ sẽ thua thảm…” Một vị trưởng lão khác gật đầu nói.
Sau khi ý thức được Thanh Liên Nghiệp Hỏa kinh khủng kia sẽ không tràn ra khỏi sàn đấu, đông đảo các đệ tử đều bình tĩnh lại. Nhưng lúc này La Chinh đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong đó, cả đấu trường chính là một địa ngục rực lửa!
Nghiệp Hỏa này cực kỳ đặc biệt, chỉ cần liếc nhìn một chút cũng khiến lòng người chấn động, tựa hồ ngọn lửa này có thể thiêu trụi linh hồn!
“Trời ạ, chỉ nhìn ngọn lửa này thôi đã khiến mắt ta đau đớn. Nếu bị ngọn lửa này đốt thật thì sẽ có cảm giác gì?”
“Ngươi có thể thử xem, đây là Nghiệp Hỏa ở mười tám tầng địa ngục, bảo đảm có thể giúp ngươi ‘thoải mái tận hưởng’!”
“Không biết La Chinh ở trong Nghiệp Hỏa sẽ cảm thấy thế nào? Hắn có thể chống đỡ được không?”
Vào giờ khắc này, đa phần mọi người đều không lo lắng đến chuyện thắng bại mà là an nguy của La Chinh! Dù sao Nghiệp Hỏa đến từ địa ngục của Bùi Thiên Diệu thật đáng sợ, hoàn toàn là sát chiêu trí mạng.
Nghĩ đến việc lúc trước La Chinh chèn ép Bùi Thiên Diệu, đây tuyệt đối là một quyết định sai lầm! Bùi Thiên Diệu chính là Bất Động Minh Vương chuyển thế, chọc giận Phật thì sao có kết quả tốt được?
Thiên tài đứng đầu Thanh Vân Tông từ trước tới giờ chẳng lẽ cứ vậy mà ngã xuống sao?
Sắc mặt Chu Thiên Ngưng đầy lo lắng. Mặc dù bởi vì biểu hiện của La Chinh quá xuất sắc, khiến Chu Thiên Ngưng cực kỳ suy sụp, nhưng làm sao nàng có thể không quan tâm tới La Chinh?
Lúc này, có một người quyết tâm bước lên võ đài, đó là La Yên.
Nàng không rõ ca ca có thể chống đỡ được Nghiệp Hỏa địa ngục này không, nhưng nàng biết mình nhất định không thể để ca ca rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Thân thể La Yên hóa thành một vệt sáng nhanh chóng tới gần võ đài, từng sợi chân nguyên kết thành một dải lan tỏa quanh nàng, trong nháy mắt hóa thành một chiếc gai đen sắc nhọn, muốn phá vỡ màn sáng kết giới bao vây quanh võ đài.
Nhưng đúng lúc đó, một vị trưởng lão đột ngột xuất hiện trước mặt La Yên.
“Ngươi không thể đi vào, trận đấu chưa phân thắng bại.” Vị trưởng lão kia chắp hai tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung.
La Yên từng tham gia đại hội toàn phong, sao nàng có thể không nắm rõ quy tắc của trận tỷ thí? Trừ phi một bên nhận thua hoặc hôn mê bất tỉnh mới có thể phân định thắng bại. Nhưng lúc này bóng dáng La Chinh đã bị nhấn chìm trong biển Nghiệp Hỏa địa ngục cuồn cuộn mịt mờ, biết phải phán đoán thế nào?
“Tránh ra!” Đôi mắt long lanh tuyệt đẹp tựa suối trong của La Yên toát ra vẻ lạnh lùng như băng giá. Trong mắt nàng, quy tắc của đại hội toàn phong tuyệt đối không thể so sánh với tính mạng của ca ca!
“Đây là quy định của đấu trường, lão phu sợ là không thể tránh.” Vị trưởng lão kia lắc đầu.
La Yên nhìn Nghiệp Hỏa địa ngục cháy hừng hực, ánh mắt vốn lạnh như băng càng toát ra sát ý điên cuồng. Chân nguyên trong cơ thể nàng phảng phất như sóng cuộn biển gầm, mãnh liệt tuôn ra ào ạt, hóa thành vô số gai nhọn. Mỗi mũi gai sắc bén đều lóe ra ánh sáng âm u tràn về phía vị trưởng lão này.
“Ngươi muốn so đấu với lão phu sao?” Vị trưởng lão trầm giọng nói, phía sau hiện ra một tinh bàn khổng lồ. Một nguồn sức mạnh cực kỳ thâm hậu của trời sao trên người vị trưởng lão kia tức thì lan tỏa.
La Yên lại giằng co với vị trưởng lão này!
Bởi vì Nghiệp Hỏa địa ngục cuồn cuộn vây kín võ đài nên trên thực tế mọi người đều không thấy được cảnh tượng diễn ra trong đó. Vậy nên ánh mắt họ rất dễ bị hấp dẫn bởi cuộc so đấu bên cạnh võ đài.
“Mọi người xem, hình như muốn đấu võ! Cô gái che khăn lụa kia không phải lúc trước từng chào hỏi với La Chinh sao?”
“Tuổi tác có vẻ xấp xỉ với chúng ta, vậy mà không ngờ nàng lại dám tranh cãi với trưởng lão, hơn nữa khí thế không hề thua kém…”
“Nhìn dáng vẻ của nàng hình như muốn vào đó cứu người. Nàng là người của La Chinh sao? Sao người của hắn đều mạnh như vậy chứ? Không công bằng!”
Mỗi vị trưởng lão trong Thanh Vân Tông đều là quái vật sống mấy trăm năm, sở hữu sức mạnh lớn lao và trí tuệ uyên bác là chuyện không phải bàn cãi. Thực lực của mỗi vị đều không yếu, nhưng La Yên không nghĩ nhiều như vậy.
Vào thời khắc La Yên sắp ra tay với vị trưởng lão này, đột nhiên có người kêu lên: “Ôi? Mọi người nhìn xem, hình như là La Chinh!”
“Không phải chứ? Bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt như thế mà La Chinh còn chưa bị cháy thành tro? Trời ơi! Thật sự là hắn! Tại sao trên người hắn lại có ánh vàng lấp lánh thế kia, không phải cũng tu luyện thân thể kim cương đấy chứ?” Người thứ hai đã nhìn thấy bóng dáng La Chinh.
La Yên nghe thấy thế, ánh mắt liền hướng về phía võ đài, quả nhiên nhìn thấy La Chinh toàn thân vàng rực. Dưới hỏa thế hừng hực của Thanh Liên Nghiệp Hỏa, toàn thân La Chinh lại không hề bị làm sao. Hơn nữa, những vòng xoáy vàng rực trên người La Chinh dường như đang hấp thụ ngọn lửa?
Uy lực kinh khủng của Thanh Liên Nghiệp Hỏa không cần phải nói nhiều, vậy mà ca ca lại có thể hấp thụ được chúng? Lục phủ ngũ tạng của ca ca sao có thể chống đỡ được Nghiệp Hỏa thiêu đốt đến mức này?
La Yên không sao hiểu nổi, nhưng dù sao giờ phút này La Chinh vẫn bình an vô sự, Thanh Liên Nghiệp Hỏa căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho hắn nên La Yên cũng yên lòng. Thế là đôi mắt to long lanh của nàng lập tức nhìn về phía vị trưởng lão kia, thậm chí còn toát ra vẻ xin lỗi chân thành.
Đối mặt với một cô nhóc như vậy, vị trưởng lão kia chẳng thể làm căng được, chỉ đành lắc đầu, nghĩ thầm cô nhóc này thật sự quá để ý tới La Chinh.
Dù đứng trong Nghiệp Hỏa địa ngục nhưng Bùi Thiên Diệu không hề cảm nhận được nhiệt độ cháy bỏng của nó. Cả người hắn phảng phất như rơi vào hầm băng buốt lạnh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn La Chinh…
Thằng nhóc này, ngay cả Nghiệp Hỏa cũng không sợ? Hắn còn hấp thụ được chúng? Bùi Thiên Diệu cảm thấy mình thật sự muốn phát điên.
Trong Phật giáo, hai ngọn lửa mạnh nhất là Tính Không chân hỏa của chư Phật Bồ Tát và Nghiệp Hỏa, giữa chúng không phân trên dưới.
Công đức của chư Phật Bồ Tát không thể nghi ngờ, còn nghiệp lực của chúng sinh cũng vậy!
“Thanh Liên của ta, giữa nơi trần thế, mọc chốn tàn ác mà không nhuốm bẩn, chỉ vì thiêu đốt vạn giới mà hóa thành hỏa ngục vô tận…”
Thanh Liên Nghiệp Hỏa cuồn cuộn tuôn trào trong tay Bùi Thiên Diệu, từ đó chia thành hai ngọn lửa một lớn một nhỏ. Ngọn lửa nhỏ nở rộ muôn nghìn đóa hoa sen tràn về phía Yêu Dạ, còn Thanh Liên Nghiệp Hỏa khổng lồ dữ dội trong tay hư ảnh Bất Động Minh Vương thì dội thẳng xuống sàn đấu.
Uy lực của Thanh Liên Nghiệp Hỏa vượt xa sự tưởng tượng của mọi người!
Dưới thế tấn công của ngọn lửa nhỏ, từng luồng sát khí của Yêu Dạ tức thì tan rã! Mặc dù sát khí của nàng dày đặc, nhưng chỉ sợ chẳng chống đỡ được bao lâu. La Chinh thấy thế thì chợt nảy ra một ý, vội vàng gọi Yêu Dạ và Lưu Quang Kiếm trở về.
Yêu Dạ hóa thành một đốm sáng nhỏ chui vào trong người La Chinh, còn Lưu Quang Kiếm thì bay vào nhẫn tu di của hắn.
La Chinh từng bước áp sát, cuối cùng ép được Bùi Thiên Diệu sử dụng chân hỏa!
Người thường nổi giận, máu tươi lênh láng. Đế vương nổi giận, trăm vạn thây người. Phật Tổ nổi giận, thiêu đốt vạn giới!
Thanh Liên Nghiệp Hỏa với hỏa thế cuồn cuộn khiến mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông ngồi quanh võ đài hô hấp khó khăn. Không ít đệ tử bắt đầu rối loạn, chạy trốn, thậm chí còn giẫm đạp lên nhau. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gào chửi rủa vang lên không ngớt.
Hiện giờ, những đệ tử này đã thông minh hơn nhiều.
Xem tỷ thí thì được, nhưng nếu bị Thanh Liên Nghiệp Hỏa này quấn lấy, thì có thứ gì không bị đốt thành tro bụi? Như vậy thì quá thiệt thòi! Trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Có nhiều lần cuộc tỷ thí trên đấu trường đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới nhóm đệ tử tụ tập xung quanh. Ví dụ như tiếng rồng ngâm trong trận đấu giữa La Chinh và Vương Doãn từng khiến linh hồn của không ít đệ tử tham gia đại hội toàn phong bị thương.
Có thể tham gia đại hội toàn phong thì thực lực của các đệ tử đều đứng đầu các phong. Nhưng mười vạn đệ tử tới xem thi đấu hôm nay không thể sánh bằng ngày trước. Nếu không chạy nhanh sợ rằng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Phật là khắc chế, sẽ không giáng Nghiệp Hỏa xuống đầu những sinh linh vô tội.
Trong khoảnh khắc Thanh Liên Nghiệp Hỏa trong tay hư ảnh Bất Động Minh Vương dội xuống võ đài, trên mặt đất liền xuất hiện một chuỗi phù văn thần bí khó hiểu, dần dần lan rộng, sau đó vây kín Nghiệp Hỏa hừng hực trong phạm vi võ đài.
Mấy vị trưởng lão chứng kiến chiêu thức kinh người đó của Bùi Thiên Diệu liền vội vàng chuẩn bị ra tay củng cố lại kết giới. Nhưng ngay sau đó bọn họ phát hiện ra, Thanh Liên Nghiệp Hỏa chỉ bốc cháy trên sàn đấu mà không hề tràn ra ngoài!
Một vị trưởng lão khẽ lắc đầu thở dài: “Ngọn lửa của Phật Tổ thật kỳ lạ, chưa từng thấy công pháp nào có thể hạn chế phạm vi lan tỏa trong khi sử dụng.” Dựa vào thực lực và sự hiểu biết của vị trưởng lão này, trình độ của Bùi Thiên Diệu có thể phát huy được uy lực của Nghiệp Hỏa, nhưng sẽ không thể khống chế sức mạnh đó một cách chính xác trên sàn đấu.
“Nhưng cũng vì thế mà ngọn lửa không thể khuếch tán ra ngoài, tập trung toàn bộ trên võ đài. Như thế uy lực sẽ càng tăng cường, càng dữ dội. Trận tỷ thí này La Chinh có lẽ sẽ thua thảm…” Một vị trưởng lão khác gật đầu nói.
Sau khi ý thức được Thanh Liên Nghiệp Hỏa kinh khủng kia sẽ không tràn ra khỏi sàn đấu, đông đảo các đệ tử đều bình tĩnh lại. Nhưng lúc này La Chinh đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong đó, cả đấu trường chính là một địa ngục rực lửa!
Nghiệp Hỏa này cực kỳ đặc biệt, chỉ cần liếc nhìn một chút cũng khiến lòng người chấn động, tựa hồ ngọn lửa này có thể thiêu trụi linh hồn!
“Trời ạ, chỉ nhìn ngọn lửa này thôi đã khiến mắt ta đau đớn. Nếu bị ngọn lửa này đốt thật thì sẽ có cảm giác gì?”
“Ngươi có thể thử xem, đây là Nghiệp Hỏa ở mười tám tầng địa ngục, bảo đảm có thể giúp ngươi ‘thoải mái tận hưởng’!”
“Không biết La Chinh ở trong Nghiệp Hỏa sẽ cảm thấy thế nào? Hắn có thể chống đỡ được không?”
Vào giờ khắc này, đa phần mọi người đều không lo lắng đến chuyện thắng bại mà là an nguy của La Chinh! Dù sao Nghiệp Hỏa đến từ địa ngục của Bùi Thiên Diệu thật đáng sợ, hoàn toàn là sát chiêu trí mạng.
Nghĩ đến việc lúc trước La Chinh chèn ép Bùi Thiên Diệu, đây tuyệt đối là một quyết định sai lầm! Bùi Thiên Diệu chính là Bất Động Minh Vương chuyển thế, chọc giận Phật thì sao có kết quả tốt được?
Thiên tài đứng đầu Thanh Vân Tông từ trước tới giờ chẳng lẽ cứ vậy mà ngã xuống sao?
Sắc mặt Chu Thiên Ngưng đầy lo lắng. Mặc dù bởi vì biểu hiện của La Chinh quá xuất sắc, khiến Chu Thiên Ngưng cực kỳ suy sụp, nhưng làm sao nàng có thể không quan tâm tới La Chinh?
Lúc này, có một người quyết tâm bước lên võ đài, đó là La Yên.
Nàng không rõ ca ca có thể chống đỡ được Nghiệp Hỏa địa ngục này không, nhưng nàng biết mình nhất định không thể để ca ca rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Thân thể La Yên hóa thành một vệt sáng nhanh chóng tới gần võ đài, từng sợi chân nguyên kết thành một dải lan tỏa quanh nàng, trong nháy mắt hóa thành một chiếc gai đen sắc nhọn, muốn phá vỡ màn sáng kết giới bao vây quanh võ đài.
Nhưng đúng lúc đó, một vị trưởng lão đột ngột xuất hiện trước mặt La Yên.
“Ngươi không thể đi vào, trận đấu chưa phân thắng bại.” Vị trưởng lão kia chắp hai tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung.
La Yên từng tham gia đại hội toàn phong, sao nàng có thể không nắm rõ quy tắc của trận tỷ thí? Trừ phi một bên nhận thua hoặc hôn mê bất tỉnh mới có thể phân định thắng bại. Nhưng lúc này bóng dáng La Chinh đã bị nhấn chìm trong biển Nghiệp Hỏa địa ngục cuồn cuộn mịt mờ, biết phải phán đoán thế nào?
“Tránh ra!” Đôi mắt long lanh tuyệt đẹp tựa suối trong của La Yên toát ra vẻ lạnh lùng như băng giá. Trong mắt nàng, quy tắc của đại hội toàn phong tuyệt đối không thể so sánh với tính mạng của ca ca!
“Đây là quy định của đấu trường, lão phu sợ là không thể tránh.” Vị trưởng lão kia lắc đầu.
La Yên nhìn Nghiệp Hỏa địa ngục cháy hừng hực, ánh mắt vốn lạnh như băng càng toát ra sát ý điên cuồng. Chân nguyên trong cơ thể nàng phảng phất như sóng cuộn biển gầm, mãnh liệt tuôn ra ào ạt, hóa thành vô số gai nhọn. Mỗi mũi gai sắc bén đều lóe ra ánh sáng âm u tràn về phía vị trưởng lão này.
“Ngươi muốn so đấu với lão phu sao?” Vị trưởng lão trầm giọng nói, phía sau hiện ra một tinh bàn khổng lồ. Một nguồn sức mạnh cực kỳ thâm hậu của trời sao trên người vị trưởng lão kia tức thì lan tỏa.
La Yên lại giằng co với vị trưởng lão này!
Bởi vì Nghiệp Hỏa địa ngục cuồn cuộn vây kín võ đài nên trên thực tế mọi người đều không thấy được cảnh tượng diễn ra trong đó. Vậy nên ánh mắt họ rất dễ bị hấp dẫn bởi cuộc so đấu bên cạnh võ đài.
“Mọi người xem, hình như muốn đấu võ! Cô gái che khăn lụa kia không phải lúc trước từng chào hỏi với La Chinh sao?”
“Tuổi tác có vẻ xấp xỉ với chúng ta, vậy mà không ngờ nàng lại dám tranh cãi với trưởng lão, hơn nữa khí thế không hề thua kém…”
“Nhìn dáng vẻ của nàng hình như muốn vào đó cứu người. Nàng là người của La Chinh sao? Sao người của hắn đều mạnh như vậy chứ? Không công bằng!”
Mỗi vị trưởng lão trong Thanh Vân Tông đều là quái vật sống mấy trăm năm, sở hữu sức mạnh lớn lao và trí tuệ uyên bác là chuyện không phải bàn cãi. Thực lực của mỗi vị đều không yếu, nhưng La Yên không nghĩ nhiều như vậy.
Vào thời khắc La Yên sắp ra tay với vị trưởng lão này, đột nhiên có người kêu lên: “Ôi? Mọi người nhìn xem, hình như là La Chinh!”
“Không phải chứ? Bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt như thế mà La Chinh còn chưa bị cháy thành tro? Trời ơi! Thật sự là hắn! Tại sao trên người hắn lại có ánh vàng lấp lánh thế kia, không phải cũng tu luyện thân thể kim cương đấy chứ?” Người thứ hai đã nhìn thấy bóng dáng La Chinh.
La Yên nghe thấy thế, ánh mắt liền hướng về phía võ đài, quả nhiên nhìn thấy La Chinh toàn thân vàng rực. Dưới hỏa thế hừng hực của Thanh Liên Nghiệp Hỏa, toàn thân La Chinh lại không hề bị làm sao. Hơn nữa, những vòng xoáy vàng rực trên người La Chinh dường như đang hấp thụ ngọn lửa?
Uy lực kinh khủng của Thanh Liên Nghiệp Hỏa không cần phải nói nhiều, vậy mà ca ca lại có thể hấp thụ được chúng? Lục phủ ngũ tạng của ca ca sao có thể chống đỡ được Nghiệp Hỏa thiêu đốt đến mức này?
La Yên không sao hiểu nổi, nhưng dù sao giờ phút này La Chinh vẫn bình an vô sự, Thanh Liên Nghiệp Hỏa căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho hắn nên La Yên cũng yên lòng. Thế là đôi mắt to long lanh của nàng lập tức nhìn về phía vị trưởng lão kia, thậm chí còn toát ra vẻ xin lỗi chân thành.
Đối mặt với một cô nhóc như vậy, vị trưởng lão kia chẳng thể làm căng được, chỉ đành lắc đầu, nghĩ thầm cô nhóc này thật sự quá để ý tới La Chinh.
Dù đứng trong Nghiệp Hỏa địa ngục nhưng Bùi Thiên Diệu không hề cảm nhận được nhiệt độ cháy bỏng của nó. Cả người hắn phảng phất như rơi vào hầm băng buốt lạnh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn La Chinh…
Thằng nhóc này, ngay cả Nghiệp Hỏa cũng không sợ? Hắn còn hấp thụ được chúng? Bùi Thiên Diệu cảm thấy mình thật sự muốn phát điên.
/750
|