10 giờ 30 phútTại sân sau nhà nó
Nhìn trên bầu trời, những tia nắng chói chang đang chiếu xuống. Cây cối, hoa lá đều muốn rũ hết xuống thì dưới sân đập vào mắt là hình ảnh mấy con dòi đang nhoi kinh khủng.
Hết chơi rượt bắt rồi qua trốn tìm, ô ăn quan... lung tung, loạn xạ hết cả lên. Có vẻ như Nguyệt Anh nhà ta không có biểu hiện gì là ốm và cũng không có biểu hiện gì là nhớ có việc chưa làm.
Xa xa có tiếng xe mấy đi vào trong ngõ rồi đỗ ngay trước cổng nhà nó:
-Nguyệt Anh ơi! Nguyệt Anh, em có nhà không?
Tất cả dừng mọi hoạt động lại nhìn ra cổng. Ra là anh Nguyên.
-Nguyệt Anh, hình như anh Nguyên tìm bà kìa. -Ngọc
-Hửm? Tìm tui chi? -Nó vừa nói vừa chạy ra ngoài
-Anh Bin, tìm em có việc gì không ạ?
-À, mẹ em gọi điện nhờ anh qua nhà xem em đã lên cô Nghi lấy đồ chưa.
-Ơ hả? Lấy đồ gì cơ ạ? -Nó ngơ ngác, cố gắng lục lọi lại trí nhớ xem mẹ nó dặn lúc nào.
-Á, rồi xong em quên mất.
-Vẫn đãng tri như ngày nào nhỉ. May mà mẹ em biết rồi gọi cho anh, không thì em tiêu rồi.
Nó gãi đầu cười hì hì.Anh vẫn nhớ là nó có cái tật đãng trí nhỉ.
-À chờ em chút, em lên thay đồ đã.
Quân với Ngọc ngồi trong nhà đợi mãi mới thấy nó vào:
-Có chuyện gì à? -Ngọc
-À tui phải đi đây một xíu.
-Vậy à. Vậy tụi tui về nha. Bữa sau gặp. -Quân
-Ừ vậy hai người về ha. Bye bye. -Nói rồi nó chạy vội vào phòng. Còn Quân và Ngọc thì dắt xe ra về.
-Xong rồi ạ. Đi thôi.
-Ừ. -Anh Nguyên đưa mũ bảo hiểm cho nó rồi nổ máy hòa vào dòng người tấp nập. Bỗng anh hỏi:
-Coi bộ em có hai người bạn thân nhỉ?
-Dạ, em quý họ lắm. Trên trường em không có ai là bạn ngoài họ cả.
-Ừ. À mà mẹ em có dặn em ăn cơm trưa không cần chờ.
-"Mẹ lại bận à?" -Nó nghĩ
Mọi thứ lại trở nên yên ắng, ngoài tiếng xe cộ.
-À anh Bin rẽ qua ngõ này đi. -Nó lay lay vai anh.
-Ủa anh tưởng đi thẳng chứ?
-Xa lắm. Đi đường tắt cho nhanh. Lẹ rồi còn về chứ em sắp chết khô rồi.
-Ừ cũng phải. Hôm nay nắng to quá.
Cuối cùng nhà cô Nghi cũng hiện ra.
-Nguyệt Anh tới rồi à. Làm cô cứ ngóng mãi. Đây chắc là bạn trai nhỉ, thế mà mỗi lần cô nói lại chối.
-A, không phải đâu ạ. Anh ấy là hàng xóm của con mà. -Nó đỏ mặt. Cô Nghi lúc nào cũng trêu nó.
-Rồi rồi. Thôi vô nhà đi, cô lấy đồ cho hai đứa mang về.
Một lúc sau
-Hả? Không phải hơi quá nhiều sao? -Nó há hốc mồm nhìn đống đồ trước mặt mình, khoảng ba, bốn bọc đen to tổ chảng. Khuân bao giờ mới hết!
-Cô Nghi ơi, có gì trong đó vậy ạ? -Nó tò mò
-À không có gì đâu. Có vài món mẹ con nhờ cô mua giùm. Thôi hai đứa chịu khó vậy.
-Vâng. -Nó chán nản.
Một tiếng sau
-Oa xong rồi. Trời ơi, sao mà nặng thế. -Nó than vãn làm anh bật cười.
-Này nhóc, anh là người chở đồ, em chỉ có ngồi ôm đồ ở đằng sau thôi. Anh còn chưa kịp nói gì mà đã than rồi à.
-Kệ. Em khác anh khác.
-Ừm, dù sao cũng xong rồi, anh về đây. -Anh đứng lên chuẩn bị ra lấy xe thì nó gọi
-Dạ. À mà khoan anh Bin, nể tình anh đã giúp em, nếu được thì ở lại ăn cơm chung với em. Ăn một mình buồn lắm.
-Vậy anh không khách sáo nữa.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ.
P/S: Lịch đăng chương mới là một tuần một chương. Bất kể ngày nào. Mọi người nhận xét giùm nha. Điểm văn có hơi thấp nên thông cảm. Mọi người đọc truyện vui vẻ!
Nhìn trên bầu trời, những tia nắng chói chang đang chiếu xuống. Cây cối, hoa lá đều muốn rũ hết xuống thì dưới sân đập vào mắt là hình ảnh mấy con dòi đang nhoi kinh khủng.
Hết chơi rượt bắt rồi qua trốn tìm, ô ăn quan... lung tung, loạn xạ hết cả lên. Có vẻ như Nguyệt Anh nhà ta không có biểu hiện gì là ốm và cũng không có biểu hiện gì là nhớ có việc chưa làm.
Xa xa có tiếng xe mấy đi vào trong ngõ rồi đỗ ngay trước cổng nhà nó:
-Nguyệt Anh ơi! Nguyệt Anh, em có nhà không?
Tất cả dừng mọi hoạt động lại nhìn ra cổng. Ra là anh Nguyên.
-Nguyệt Anh, hình như anh Nguyên tìm bà kìa. -Ngọc
-Hửm? Tìm tui chi? -Nó vừa nói vừa chạy ra ngoài
-Anh Bin, tìm em có việc gì không ạ?
-À, mẹ em gọi điện nhờ anh qua nhà xem em đã lên cô Nghi lấy đồ chưa.
-Ơ hả? Lấy đồ gì cơ ạ? -Nó ngơ ngác, cố gắng lục lọi lại trí nhớ xem mẹ nó dặn lúc nào.
-Á, rồi xong em quên mất.
-Vẫn đãng tri như ngày nào nhỉ. May mà mẹ em biết rồi gọi cho anh, không thì em tiêu rồi.
Nó gãi đầu cười hì hì.Anh vẫn nhớ là nó có cái tật đãng trí nhỉ.
-À chờ em chút, em lên thay đồ đã.
Quân với Ngọc ngồi trong nhà đợi mãi mới thấy nó vào:
-Có chuyện gì à? -Ngọc
-À tui phải đi đây một xíu.
-Vậy à. Vậy tụi tui về nha. Bữa sau gặp. -Quân
-Ừ vậy hai người về ha. Bye bye. -Nói rồi nó chạy vội vào phòng. Còn Quân và Ngọc thì dắt xe ra về.
-Xong rồi ạ. Đi thôi.
-Ừ. -Anh Nguyên đưa mũ bảo hiểm cho nó rồi nổ máy hòa vào dòng người tấp nập. Bỗng anh hỏi:
-Coi bộ em có hai người bạn thân nhỉ?
-Dạ, em quý họ lắm. Trên trường em không có ai là bạn ngoài họ cả.
-Ừ. À mà mẹ em có dặn em ăn cơm trưa không cần chờ.
-"Mẹ lại bận à?" -Nó nghĩ
Mọi thứ lại trở nên yên ắng, ngoài tiếng xe cộ.
-À anh Bin rẽ qua ngõ này đi. -Nó lay lay vai anh.
-Ủa anh tưởng đi thẳng chứ?
-Xa lắm. Đi đường tắt cho nhanh. Lẹ rồi còn về chứ em sắp chết khô rồi.
-Ừ cũng phải. Hôm nay nắng to quá.
Cuối cùng nhà cô Nghi cũng hiện ra.
-Nguyệt Anh tới rồi à. Làm cô cứ ngóng mãi. Đây chắc là bạn trai nhỉ, thế mà mỗi lần cô nói lại chối.
-A, không phải đâu ạ. Anh ấy là hàng xóm của con mà. -Nó đỏ mặt. Cô Nghi lúc nào cũng trêu nó.
-Rồi rồi. Thôi vô nhà đi, cô lấy đồ cho hai đứa mang về.
Một lúc sau
-Hả? Không phải hơi quá nhiều sao? -Nó há hốc mồm nhìn đống đồ trước mặt mình, khoảng ba, bốn bọc đen to tổ chảng. Khuân bao giờ mới hết!
-Cô Nghi ơi, có gì trong đó vậy ạ? -Nó tò mò
-À không có gì đâu. Có vài món mẹ con nhờ cô mua giùm. Thôi hai đứa chịu khó vậy.
-Vâng. -Nó chán nản.
Một tiếng sau
-Oa xong rồi. Trời ơi, sao mà nặng thế. -Nó than vãn làm anh bật cười.
-Này nhóc, anh là người chở đồ, em chỉ có ngồi ôm đồ ở đằng sau thôi. Anh còn chưa kịp nói gì mà đã than rồi à.
-Kệ. Em khác anh khác.
-Ừm, dù sao cũng xong rồi, anh về đây. -Anh đứng lên chuẩn bị ra lấy xe thì nó gọi
-Dạ. À mà khoan anh Bin, nể tình anh đã giúp em, nếu được thì ở lại ăn cơm chung với em. Ăn một mình buồn lắm.
-Vậy anh không khách sáo nữa.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ.
P/S: Lịch đăng chương mới là một tuần một chương. Bất kể ngày nào. Mọi người nhận xét giùm nha. Điểm văn có hơi thấp nên thông cảm. Mọi người đọc truyện vui vẻ!
/19
|