Mễ Tình đóng cửa lại, lưu số Tiêu Cố vào điện thoại di động.
Sắp xếp hành lý tốn không ít thời gian, đến khi bầu trời bên ngoài đã tối hẳn cô mới chuẩn bị xong. Mễ Tình nhìn đồng hồ, bây giờ đang phát thời sự trên radio rồi. Cô sờ sờ bụng, thấy hơi đói, nhưng không biết nên ăn cái gì.
Suy nghĩ vài giây, cô lấy từ balô ra sô cô la mua từ buổi trưa, mở cái hộp tuyệt đẹp cầm lên một viên.
Mùi hương cacao đặc biệt vương vấn nơi chóp mũi, Mễ Tình cắn nhẹ, đem vị dâu tây hòa tan, đáy lòng đều dâng lên sự ngọt ngào.
“Ôi ~ ăn quá ngon.” Mễ Tình vì hạnh phúc mà than thở, cô nuốt toàn bộ sô cô la vào, lại đưa tay muốn lấy viên thứ hai.
Khi móng tay tinh xảo chạm tới sô cô la, cô do dự một chút. Hộp sô cô la này chỉ có 8 viên, ăn một viên thì vơi một viên.
Mễ Tình thu tay về, liếm liếm đầu ngón tay của mình, đem hộp đậy lại.
Phải tiết kiệm một chút, cô không muốn nhịn đói về sau.
Coi như đã giải quyết xong bữa tối, Mễ Tình ôm đồ ngủ con thỏ muốn đi tắm. Cô nghe ngóng ở cửa một lát, xác định bên ngoài không có tiếng động, nhanh chóngcửa, phi hẵn ra ngoài.
Vừa mới cài cửa lại, đã nhìn thấy con Husky đen của Tiêu Cố nuôi đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn cô.
“Hự.” Tiếng thét chói tai bị cô nuốt lại, thành một cái nấc. Lúc này Tiêu Cố không có ở bên ngoài, nếu cô hét chói tai hù được con chó này, thế là xong.
Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn thẳng nhanh đi tới cửa phòng tắm, mở cửa bước vào.
Khóa trái cửa phòng tắm, Mễ Tình dựa lưng vào cửa, hai chân nhũn ra, tuột xuống.
Nhịp tim nhanh chóng trở lại bình thường, cô quan sát phòng tắm vài lần.
Không có bồn tắm, không thể ngâm mình rồi.
Cô mếu máo, đem sửa tắm, dầu gội đầu của mình đặt lên kệ, mở vòi hoa sen.
Bước ra khỏi nhà tắm, Mễ Tình chú ý thấy, con Husky đó vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ.
Cô lần nữa nấc một cái, thu hồi ánh mắt, làm như vừa nãy, nhìn thẳng, đi về phòng mình.
Chắc chắn đã khóa trái cửa hai lần, Mễ Tình vẫn sợ hãi, ngã lên giường.
Cái giường trông khá tầm thường, nhưng nằm thật thoải mái.
Mễ Tình nằm một lúc, cầm lấy một hộp mặt nạ dưỡng ẩm từ cái bàn sách đã bị cô bày thành bàn trang điểm. Đắp lên trên mặt, cô tiện tay cầm một con lăn để massage, bắt đầu xoa bóp bắp chân.
Máy massage tỏa ra vi điện lưu như nam châm hút lấy bắp thịt, Mễ Tình thoải mái thở ra một hơi, cảm thấy cuối cùng cũng sống lại rồi.
Hưởng thụ được 15 phút, khi Mễ Tình sắp thoải mái tới mức ngủ quên, cô lại nhớ tới mình chưa tìm được việc.
Đem quần áo của cô bán đi, nếu không thì không có cơm ăn.
Như vừa trọng sinh về năm 1991.
Mễ Tình nghĩ, trước đành bán bớt quần áo, chờ tiền bạc dư dả, sẽ tìm việc làm. Thành phố A rất xa lạ, cô không rõ ở đâu có thị trường giao dịch thứ cấp[1], nhưng trong xã hội hiện nay, inteet tiện lợi, có rất nhiều trang web phỏng vấn xin việc online.
[1] Thị trường giao dịch thứ cấp: chắc như kiểu môi giới việc làm.
Mễ Tình gỡ mặt nạ dưỡng da, ngồi xuống bàn bên cạnh. Lấy laptop ra khởi động máy, xong xuôi mới nhớ, chưa kết nối inteet.
Mạng wifi có khả dụng, nhưng cần nhập mật khẩu, Mễ Tình thấy tín hiệu mạnh nhất là wifi của chủ nhà.
Cô suy nghĩ, quyết định ra ngoài hỏi mật mã.
Phòng ngủ của Tiêu Cố nằm ở bên phải phía trước, cuối hành lang. Vì không đi qua phòng khách, Mễ Tình không lo lắng. Cô mở cửa trước, lặng lẽ nhìn, không thấy Husky ngồi chồm hỗm, xem ra đã về ổ chó rồi.
Cô thở dài một hơi, rón rén đi ra ngoài, gõ cửa phòng Tiêu Cố.
“Cốc cốc” hai tiếng vừa dứt, cửa phòng đã mở ra.
Tiêu Cố ở trần, đứng trước cửa, đang dùng khăn lau khô tóc. Chắc anh ta vừa mới tắm, trên người còn mùi không biết ở phòng tắm, hay trên người anh.
Mễ Tình chịu đả kích kịch liệt, suýt chút nữa hét lên “Lưu manh!!!”
Tiêu Cố dùng ngón tay cào tóc, không kiên nhẫn nhìn người ngoài cửa: “Có chuyện gì?”
Tuy trong phòng có hệ thống sưởi ấm, nhưng mấy ngày này không mặc quần áo chắc cũng lạnh.
Mễ Tình âm thầm nuốt nước miếng, đưa ánh mắt qua một bên: “Mật khẩu wifi của anh là gì? Tôi muốn lên mạng bán quần áo.”
Tiêu Cố trầm mặc, nói: “Mật khẩu là số điện thoại riêng, inteet cô có thể dùng, nhưng phí inteet phải chia đều, à, đúng rồi, tiền điện nước cũng chia đều.”
Mễ Tình ngước mắt nhìn hắn một cái: “Nhưng anh còn có một con chó cơ mà.”
Tiêu Cố hơi choáng váng, không ngờ có người còn tính toán chi li với một con chó: “Chó của tôi một tháng tắm một lần, cô thấy sao?”
Được rồi, tiền thuê nhà đã rẻ như vậy, cô cố chịu thiệt một chút.
Cô cau mũi một cái chuẩn bị về phòng, Tiêu Cố quan sát Mễ Tình, bộ đồ ngủ cùng dép đi trong nhà hình thỏ. Balô buổi chiều cô đeo cũng vậy, như phụ kiện theo bộ.
“Cô rất thích thỏ?” Tiêu Cố thuận miệng hỏi.
Mễ Tình quay đầu nhìn: “Không đươc sao?”
Tiêu Cố không nói nữa, xoay người như chuẩn bị cầm vật gì đấy. Tại anh ta nghiêng người sang trong nháy mắt, nên Mễ Tình nhìn thấy hình xăm ở ngang lưng.
Do góc độ, cùng với quần che, cô không thấy hết, nhưng có cảm giác là một con quái vật dữ tợn.
Mễ Tình trong lòng chấn động, nói theo bản năng: “Anh có hình xăm? Anh không phải xã hội đen chứ???”
Khó trách hắn đem phòng cho thuê rẻ rúng như vậy, chính là muốn hấp dẫn người như Mễ Tình lui tới, rồi sau đó bán tới thành phố ngầm làm lao động!!
Tiêu Cố ngoái đầu nhìn cô: “Có hình xăm chính là xã hội đen à? Tiêu chuẩn làm xã hội đen cũng thấp nhỉ.”
Động trời!!
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố lấy cái chìa khóa trên bàn, ném cho Mễ Tình: “Vừa rồi quên đưa cho cô, chìa khóa nhà.”
Cô nhận chìa khoá , nhìn anh ta một cái, trở về phòng.
Nhập mật mã Tiêu Cố đưa vào máy, kết nối được inteet. Cô tìm một trang mua bán qua mạng khá nổi tiếng, nghiên cứu một lúc, đăng ký tài khoản cho mình.
Muốn mau chóng bán được đồ, phải đầu tư hình ảnh đẹp. Mễ Tình suy nghĩ, rồi mặc quần áo vào, soi gương mấy lần.
Cô định bán một cái áo choàng dài, với một bộ áo liền váy, nếu bán được, cô không lo về tiền bạc một thời gian.
Tự chụp xong, rồi chụp kỹ vài chi tiết trên quần áo, Mễ Tình tải lên máy tính.
Chỉnh sửa tất cả thông tin, Mễ Tình ôm trái tim đau đớn đăng bài lên.
Thật không nghĩ đến, cô cũng có ngày phải bán quần áo lấy tiền tiêu.
Làm xong xuôi, tâm trạng Mễ Tình như có tảng đá vừa rơi xuống, thoải mái lướt weibo.
Anh Thỏ chưa cập nhật weibo, Mễ Tình thấy hơi thất vọng. Cô mở một thông báo riêng ở góc bên trên ra đọc:
– Chú đang rất tức giận, chờ cậu trở về.
Người nhắn là người bạn tốt giúp Mễ Tình chạy trốn, vì Mễ Tình mới đổi số điện thoại, chưa nói cho ai, nên ngay từ đầu đã giao hẹn cẩn thận, có tin tức báo qua weibo cho cô biết.
Từ tin nhắn này thấy, ngày cô về nhà còn xa lắm.
Mễ Tình tắt máy tình, nằm xuống giường đi ngủ.
Nửa đêm, không biết mấy giờ, cô vì đói mà thức dậy.
Bốn bề đêm đen yên tĩnh, bữa tối của cô là một viên sô cô la, dù có bổ sung năng lượng, nhưng ăn không no.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cảm giác bụng đói cồn cào đã chiến thắng sợ hãi.
Cô quyết định vào bếp xem có cái gì để ăn không.
Nhưng muốn vào bếp, phải đi qua phòng khách, mà phòng khách, là địa bàn của con Husky.
Mễ Tình dùng đèn pin trên điện thoại soi đường, nhón nhón mũi chân đi về phía trước, tiếng bước chân so với mèo còn nhẹ hơn.
Trong phòng khách, Husky đang ngủ trong ổ của mình, Mễ Tình không dám nhìn chòng chọc vào nó, sợ ánh mắt của mình khiến nó ngứa ngáy mà tình lại. Cô cảm giác mình như dũng sĩ thám hiểm trong hang núi toàn ma quỷ.
Vất vả mới vào được bếp, Mễ Tình mở tủ lạnh ra nhìn. Bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng đều phải chế biến, cô đảo mắt một vòng, chỉ có một trái dưa leo có thể gặm.
Ăn một trái dưa leo, chắc chủ nhà không phát hiện ra. Nếu như phát hiện, trên người cô vẫn còn 308 tệ 50 xu mà.
Cô cắn dưa chuột, chuẩn bị về phòng rồi từ từ ăn, nhưng vừa quay lại, đã thấy Husky đen đứng ở cửa.
…
Bẹp.
Miếng dưa chuột vừa cắn trong miệng rơi xuống đất, chưa kịp đau lòng, cô đã tự bịt miệng mình, sợ mình la to.
Con chó đứng lặng lẽ trong đêm, như một người giám hộ.
Mễ Tình không dám động đậy, chưa chuẩn bị mà đã phải chiến với con chó to một trận sống mái rồi.
Bị nó phát hiện mình ăn vụng đồ của chủ nó, có bị cắn chết không?
Sau khi bộ não hình dung ra cảnh trên, Mễ Tình không dám làm chuyện ngu xuẩn. Một người một chó giằng co trong chốc lát, Husky đen đột nhiên vẫy đuôi, đi về phía trước một bước.
Mễ Tình theo phản xạ, lùi về sau hai bước.
Husky tới tủ bát bên cạnh rồi đứng lại, nhìn Mễ Tình, lại xông vào vẫy đuôi.
Mễ Tình bất động tại chỗ, đến khi con chó lặp lại hành động lần thứ tư, mới đưa tay về phía trước, mở tủ.
Bên trong, một xấp túi nilông được xếp ngăn nắp, vì ánh sáng từ điện thoại quá mờ, cô không rõ bên trong chứa cái gì.
Con chó nhìn theo túi nilông lắc đuôi, lè lưỡi trông coi Mễ Tình.
… Nó để cho mình cầm sao?
Mễ Tình nuốt nước miếng một cái, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt [2], cô dựa theo chỉ thị của con chó, hành động an toàn.
[2] Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt: những người biết thời thế mới là người tài giỏi.
Cô lấy một túi nilông, nhanh chóng rụt tay lại. Dùng điện thoại di động chiếu vào, Mễ Tình phát hiện trong túi đựng xoài sấy khô.
Husky tiếp tục ngoắc ngoắc đuôi.
Mễ Tình: “…”
Chẳng lẽ vì cô bây giờ quá đói, nên nghĩ động tác của nó là đồng ý cho mình ăn?
Mễ Tình cầm túi, nhìn một chút, không có ngày sản xuất và nhà máy sản xuất, như mấy loại đồ miễn phí cô không dám ăn. Nhưng ánh mắt con chó tha thiết nồng nàn soi mói, cô vẫn mở ra, lấy một miếng xoài sấy.
Vừa mới mở túi, hương xoài ngọt ngào xông vào mũi, cô rón rén cắn một miếng, mắt sáng ngời.
Từ nhà hàng Michelin ba sao đến quán nhỏ ven đường, Mễ Tình đã từng nếm thử rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng chưa bao giờ, cô thấy xoái sấy ngon như vậy. Ngon hơn cả hàng nhập khẩu nước ngoài.
Thịt quả rất dày, cắn vị dai dai, mùi trái cây nồng đậm, không vì gia vị mà mất đi hương xoài. Độ mềm, độ khô cũng vừa vặn,cô ăn từng miếng từng miếng, không dừng được.
Mễ Tình sau khi xử xong ba miếng, thở ra một hơi, dừng lại.
Tình huống này có gì đó sai sai.
Mễ Tình liếm khóe miêng, nuốt hết xoài vào bụng, lại lấy ra thêm hai miếng, buộc túi lại trả về chỗ cũ. Cô nhặt miếng dưa chuột rơi dưới nền nhà lao nhanh về phòng.
Mong ngày mai chủ nhà không phát hiện ra, nhà bếp thiếu một quả dưa chuột và 5 miếng xoài khô.
Sắp xếp hành lý tốn không ít thời gian, đến khi bầu trời bên ngoài đã tối hẳn cô mới chuẩn bị xong. Mễ Tình nhìn đồng hồ, bây giờ đang phát thời sự trên radio rồi. Cô sờ sờ bụng, thấy hơi đói, nhưng không biết nên ăn cái gì.
Suy nghĩ vài giây, cô lấy từ balô ra sô cô la mua từ buổi trưa, mở cái hộp tuyệt đẹp cầm lên một viên.
Mùi hương cacao đặc biệt vương vấn nơi chóp mũi, Mễ Tình cắn nhẹ, đem vị dâu tây hòa tan, đáy lòng đều dâng lên sự ngọt ngào.
“Ôi ~ ăn quá ngon.” Mễ Tình vì hạnh phúc mà than thở, cô nuốt toàn bộ sô cô la vào, lại đưa tay muốn lấy viên thứ hai.
Khi móng tay tinh xảo chạm tới sô cô la, cô do dự một chút. Hộp sô cô la này chỉ có 8 viên, ăn một viên thì vơi một viên.
Mễ Tình thu tay về, liếm liếm đầu ngón tay của mình, đem hộp đậy lại.
Phải tiết kiệm một chút, cô không muốn nhịn đói về sau.
Coi như đã giải quyết xong bữa tối, Mễ Tình ôm đồ ngủ con thỏ muốn đi tắm. Cô nghe ngóng ở cửa một lát, xác định bên ngoài không có tiếng động, nhanh chóngcửa, phi hẵn ra ngoài.
Vừa mới cài cửa lại, đã nhìn thấy con Husky đen của Tiêu Cố nuôi đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn cô.
“Hự.” Tiếng thét chói tai bị cô nuốt lại, thành một cái nấc. Lúc này Tiêu Cố không có ở bên ngoài, nếu cô hét chói tai hù được con chó này, thế là xong.
Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn thẳng nhanh đi tới cửa phòng tắm, mở cửa bước vào.
Khóa trái cửa phòng tắm, Mễ Tình dựa lưng vào cửa, hai chân nhũn ra, tuột xuống.
Nhịp tim nhanh chóng trở lại bình thường, cô quan sát phòng tắm vài lần.
Không có bồn tắm, không thể ngâm mình rồi.
Cô mếu máo, đem sửa tắm, dầu gội đầu của mình đặt lên kệ, mở vòi hoa sen.
Bước ra khỏi nhà tắm, Mễ Tình chú ý thấy, con Husky đó vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ.
Cô lần nữa nấc một cái, thu hồi ánh mắt, làm như vừa nãy, nhìn thẳng, đi về phòng mình.
Chắc chắn đã khóa trái cửa hai lần, Mễ Tình vẫn sợ hãi, ngã lên giường.
Cái giường trông khá tầm thường, nhưng nằm thật thoải mái.
Mễ Tình nằm một lúc, cầm lấy một hộp mặt nạ dưỡng ẩm từ cái bàn sách đã bị cô bày thành bàn trang điểm. Đắp lên trên mặt, cô tiện tay cầm một con lăn để massage, bắt đầu xoa bóp bắp chân.
Máy massage tỏa ra vi điện lưu như nam châm hút lấy bắp thịt, Mễ Tình thoải mái thở ra một hơi, cảm thấy cuối cùng cũng sống lại rồi.
Hưởng thụ được 15 phút, khi Mễ Tình sắp thoải mái tới mức ngủ quên, cô lại nhớ tới mình chưa tìm được việc.
Đem quần áo của cô bán đi, nếu không thì không có cơm ăn.
Như vừa trọng sinh về năm 1991.
Mễ Tình nghĩ, trước đành bán bớt quần áo, chờ tiền bạc dư dả, sẽ tìm việc làm. Thành phố A rất xa lạ, cô không rõ ở đâu có thị trường giao dịch thứ cấp[1], nhưng trong xã hội hiện nay, inteet tiện lợi, có rất nhiều trang web phỏng vấn xin việc online.
[1] Thị trường giao dịch thứ cấp: chắc như kiểu môi giới việc làm.
Mễ Tình gỡ mặt nạ dưỡng da, ngồi xuống bàn bên cạnh. Lấy laptop ra khởi động máy, xong xuôi mới nhớ, chưa kết nối inteet.
Mạng wifi có khả dụng, nhưng cần nhập mật khẩu, Mễ Tình thấy tín hiệu mạnh nhất là wifi của chủ nhà.
Cô suy nghĩ, quyết định ra ngoài hỏi mật mã.
Phòng ngủ của Tiêu Cố nằm ở bên phải phía trước, cuối hành lang. Vì không đi qua phòng khách, Mễ Tình không lo lắng. Cô mở cửa trước, lặng lẽ nhìn, không thấy Husky ngồi chồm hỗm, xem ra đã về ổ chó rồi.
Cô thở dài một hơi, rón rén đi ra ngoài, gõ cửa phòng Tiêu Cố.
“Cốc cốc” hai tiếng vừa dứt, cửa phòng đã mở ra.
Tiêu Cố ở trần, đứng trước cửa, đang dùng khăn lau khô tóc. Chắc anh ta vừa mới tắm, trên người còn mùi không biết ở phòng tắm, hay trên người anh.
Mễ Tình chịu đả kích kịch liệt, suýt chút nữa hét lên “Lưu manh!!!”
Tiêu Cố dùng ngón tay cào tóc, không kiên nhẫn nhìn người ngoài cửa: “Có chuyện gì?”
Tuy trong phòng có hệ thống sưởi ấm, nhưng mấy ngày này không mặc quần áo chắc cũng lạnh.
Mễ Tình âm thầm nuốt nước miếng, đưa ánh mắt qua một bên: “Mật khẩu wifi của anh là gì? Tôi muốn lên mạng bán quần áo.”
Tiêu Cố trầm mặc, nói: “Mật khẩu là số điện thoại riêng, inteet cô có thể dùng, nhưng phí inteet phải chia đều, à, đúng rồi, tiền điện nước cũng chia đều.”
Mễ Tình ngước mắt nhìn hắn một cái: “Nhưng anh còn có một con chó cơ mà.”
Tiêu Cố hơi choáng váng, không ngờ có người còn tính toán chi li với một con chó: “Chó của tôi một tháng tắm một lần, cô thấy sao?”
Được rồi, tiền thuê nhà đã rẻ như vậy, cô cố chịu thiệt một chút.
Cô cau mũi một cái chuẩn bị về phòng, Tiêu Cố quan sát Mễ Tình, bộ đồ ngủ cùng dép đi trong nhà hình thỏ. Balô buổi chiều cô đeo cũng vậy, như phụ kiện theo bộ.
“Cô rất thích thỏ?” Tiêu Cố thuận miệng hỏi.
Mễ Tình quay đầu nhìn: “Không đươc sao?”
Tiêu Cố không nói nữa, xoay người như chuẩn bị cầm vật gì đấy. Tại anh ta nghiêng người sang trong nháy mắt, nên Mễ Tình nhìn thấy hình xăm ở ngang lưng.
Do góc độ, cùng với quần che, cô không thấy hết, nhưng có cảm giác là một con quái vật dữ tợn.
Mễ Tình trong lòng chấn động, nói theo bản năng: “Anh có hình xăm? Anh không phải xã hội đen chứ???”
Khó trách hắn đem phòng cho thuê rẻ rúng như vậy, chính là muốn hấp dẫn người như Mễ Tình lui tới, rồi sau đó bán tới thành phố ngầm làm lao động!!
Tiêu Cố ngoái đầu nhìn cô: “Có hình xăm chính là xã hội đen à? Tiêu chuẩn làm xã hội đen cũng thấp nhỉ.”
Động trời!!
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố lấy cái chìa khóa trên bàn, ném cho Mễ Tình: “Vừa rồi quên đưa cho cô, chìa khóa nhà.”
Cô nhận chìa khoá , nhìn anh ta một cái, trở về phòng.
Nhập mật mã Tiêu Cố đưa vào máy, kết nối được inteet. Cô tìm một trang mua bán qua mạng khá nổi tiếng, nghiên cứu một lúc, đăng ký tài khoản cho mình.
Muốn mau chóng bán được đồ, phải đầu tư hình ảnh đẹp. Mễ Tình suy nghĩ, rồi mặc quần áo vào, soi gương mấy lần.
Cô định bán một cái áo choàng dài, với một bộ áo liền váy, nếu bán được, cô không lo về tiền bạc một thời gian.
Tự chụp xong, rồi chụp kỹ vài chi tiết trên quần áo, Mễ Tình tải lên máy tính.
Chỉnh sửa tất cả thông tin, Mễ Tình ôm trái tim đau đớn đăng bài lên.
Thật không nghĩ đến, cô cũng có ngày phải bán quần áo lấy tiền tiêu.
Làm xong xuôi, tâm trạng Mễ Tình như có tảng đá vừa rơi xuống, thoải mái lướt weibo.
Anh Thỏ chưa cập nhật weibo, Mễ Tình thấy hơi thất vọng. Cô mở một thông báo riêng ở góc bên trên ra đọc:
– Chú đang rất tức giận, chờ cậu trở về.
Người nhắn là người bạn tốt giúp Mễ Tình chạy trốn, vì Mễ Tình mới đổi số điện thoại, chưa nói cho ai, nên ngay từ đầu đã giao hẹn cẩn thận, có tin tức báo qua weibo cho cô biết.
Từ tin nhắn này thấy, ngày cô về nhà còn xa lắm.
Mễ Tình tắt máy tình, nằm xuống giường đi ngủ.
Nửa đêm, không biết mấy giờ, cô vì đói mà thức dậy.
Bốn bề đêm đen yên tĩnh, bữa tối của cô là một viên sô cô la, dù có bổ sung năng lượng, nhưng ăn không no.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cảm giác bụng đói cồn cào đã chiến thắng sợ hãi.
Cô quyết định vào bếp xem có cái gì để ăn không.
Nhưng muốn vào bếp, phải đi qua phòng khách, mà phòng khách, là địa bàn của con Husky.
Mễ Tình dùng đèn pin trên điện thoại soi đường, nhón nhón mũi chân đi về phía trước, tiếng bước chân so với mèo còn nhẹ hơn.
Trong phòng khách, Husky đang ngủ trong ổ của mình, Mễ Tình không dám nhìn chòng chọc vào nó, sợ ánh mắt của mình khiến nó ngứa ngáy mà tình lại. Cô cảm giác mình như dũng sĩ thám hiểm trong hang núi toàn ma quỷ.
Vất vả mới vào được bếp, Mễ Tình mở tủ lạnh ra nhìn. Bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng đều phải chế biến, cô đảo mắt một vòng, chỉ có một trái dưa leo có thể gặm.
Ăn một trái dưa leo, chắc chủ nhà không phát hiện ra. Nếu như phát hiện, trên người cô vẫn còn 308 tệ 50 xu mà.
Cô cắn dưa chuột, chuẩn bị về phòng rồi từ từ ăn, nhưng vừa quay lại, đã thấy Husky đen đứng ở cửa.
…
Bẹp.
Miếng dưa chuột vừa cắn trong miệng rơi xuống đất, chưa kịp đau lòng, cô đã tự bịt miệng mình, sợ mình la to.
Con chó đứng lặng lẽ trong đêm, như một người giám hộ.
Mễ Tình không dám động đậy, chưa chuẩn bị mà đã phải chiến với con chó to một trận sống mái rồi.
Bị nó phát hiện mình ăn vụng đồ của chủ nó, có bị cắn chết không?
Sau khi bộ não hình dung ra cảnh trên, Mễ Tình không dám làm chuyện ngu xuẩn. Một người một chó giằng co trong chốc lát, Husky đen đột nhiên vẫy đuôi, đi về phía trước một bước.
Mễ Tình theo phản xạ, lùi về sau hai bước.
Husky tới tủ bát bên cạnh rồi đứng lại, nhìn Mễ Tình, lại xông vào vẫy đuôi.
Mễ Tình bất động tại chỗ, đến khi con chó lặp lại hành động lần thứ tư, mới đưa tay về phía trước, mở tủ.
Bên trong, một xấp túi nilông được xếp ngăn nắp, vì ánh sáng từ điện thoại quá mờ, cô không rõ bên trong chứa cái gì.
Con chó nhìn theo túi nilông lắc đuôi, lè lưỡi trông coi Mễ Tình.
… Nó để cho mình cầm sao?
Mễ Tình nuốt nước miếng một cái, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt [2], cô dựa theo chỉ thị của con chó, hành động an toàn.
[2] Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt: những người biết thời thế mới là người tài giỏi.
Cô lấy một túi nilông, nhanh chóng rụt tay lại. Dùng điện thoại di động chiếu vào, Mễ Tình phát hiện trong túi đựng xoài sấy khô.
Husky tiếp tục ngoắc ngoắc đuôi.
Mễ Tình: “…”
Chẳng lẽ vì cô bây giờ quá đói, nên nghĩ động tác của nó là đồng ý cho mình ăn?
Mễ Tình cầm túi, nhìn một chút, không có ngày sản xuất và nhà máy sản xuất, như mấy loại đồ miễn phí cô không dám ăn. Nhưng ánh mắt con chó tha thiết nồng nàn soi mói, cô vẫn mở ra, lấy một miếng xoài sấy.
Vừa mới mở túi, hương xoài ngọt ngào xông vào mũi, cô rón rén cắn một miếng, mắt sáng ngời.
Từ nhà hàng Michelin ba sao đến quán nhỏ ven đường, Mễ Tình đã từng nếm thử rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng chưa bao giờ, cô thấy xoái sấy ngon như vậy. Ngon hơn cả hàng nhập khẩu nước ngoài.
Thịt quả rất dày, cắn vị dai dai, mùi trái cây nồng đậm, không vì gia vị mà mất đi hương xoài. Độ mềm, độ khô cũng vừa vặn,cô ăn từng miếng từng miếng, không dừng được.
Mễ Tình sau khi xử xong ba miếng, thở ra một hơi, dừng lại.
Tình huống này có gì đó sai sai.
Mễ Tình liếm khóe miêng, nuốt hết xoài vào bụng, lại lấy ra thêm hai miếng, buộc túi lại trả về chỗ cũ. Cô nhặt miếng dưa chuột rơi dưới nền nhà lao nhanh về phòng.
Mong ngày mai chủ nhà không phát hiện ra, nhà bếp thiếu một quả dưa chuột và 5 miếng xoài khô.
/69
|