Trải qua một trận khiến người ta hết hồn này, Mễ Tình ngủ ngon giấc hơn. Sáng sớm hôm sau, cô đã bị tiếng chó sủa đánh thức.
Cô xoa tóc ngồi xuống, nghe thấy ngoài cửa có tiếng người nhỏ nhẹ, âm thanh trầm thấp, không nghi ngờ gì nữa là Tiêu Cố “Đêm qua ngươi có vào bếp trộm đồ để ăn không?”
Mễ Tình: “…”
Bại lộ nhanh như thế à?
Cô rùng mình một cái, cơn buồn ngủ liền biến mất. Cô nhảy xuống giường, mang đôi dép vào, rón rén đi đến cạnh cửa.
Thật cẩn thận mở hé cửa, Mễ Tình nhìn qua hành lang.
Tiêu Cố đang khom lưng thẩm thị trước mặt Husky, Husky thì ngồi chồm hỗm ở trên sàn nhà, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Trong tủ lạnh dưa chuột thiếu một quả, túi xoài sấy cũng bị động tới.” Tiêu Cố giơ túi bóng trong tay lên, nhẹ nhàng ước lượng: “Túi này rõ ràng nhẹ hơn nhiều, chắc thiếu 4 5 miếng.”
Mễ Tình: “…”
Năm miếng nhẹ như thế cũng cảm giác được, anh ta là chiếc cân đầu thai à?
Husky vô tội kêu một tiếng: “Gâu!”
Tiêu Cố nhíu mày: “Còn muốn chống chế. Chỉ có người biết ta để xoài sấy ở đó.”
“Gấu!” Husky quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Tiêu Cố nhìn nó bắt đầu trầm tư, Husky này quả thực từng thấy mình mở tủ lạnh, mang thịt chim ra, nhưng dưa leo cũng không thích ăn. Hơn nữa ngăn ướp lạnh ở trên cùng, anh không cho rằng nó có bản lĩnh mở được cửa. Còn túi xoài sấy này, một vết cắn hay vết trảo cũng không thấy, không phải do con chó làm.
Như vậy, ngày hôm qua chỉ có một người trong nhà.
Tiêu Cố xoay người lại, thấy Mễ Tình đang dáo dác ghé vào cạnh cửa.
Bị bắt quả tang, Mễ Tình “…”
Cô lùi đầu về, đem cửa khóa lại.
Bên ngoài rất nhanh không còn tiếng động, một lát sau, Mễ Tình nghe được tiếng đóng cửa. Cô lại mở cửa ra, phát hiện Tiêu Cố và Husky đều biến mất.
Cô suy nghĩ một chút, chắc hắn đưa chó ra ngoài rồi.
Cô trở lại trong phòng mở máy vi tính ra, kiểm tra tài khoản giao dịch hôm qua. Áo khoác lông màu hồng nhạt. Phía dưới có tin nhắn lại.
Nhị Lưỡng: Quá mắc.
Mễ Tình thấy ảnh đại diện kia sáng, liền chọc vào trò chuyện riêng: “Chào bạn, có ở đấy không?”
Người nọ rất nhanh trả lời cô: “Có, cái áo khoác của bạn, có thể mặc cả không?”
Hai con thỏ: “Bộ trang phục Bunny này số lượng có hạn, nằm trong bộ sưu tập mùa động năm nay, tôi mới mua tháng trước, mới mặc hai lần.”
Nhị Lưỡng: “Tôi biết nó là đồ số lượng có hạn, nhưng trang phục đã mặc rồi, bạn còn muốn bán mắc?”
Hai con thỏ: “Tôi viết trong giới thiệu rất rõ ràng, bộ này giá gốc là mười hai ngàn, mua mới ít nhất cũng 9 ngàn , tôi bán tám ngàn không tính là đắt được.”
Nhị Lưỡng: “Tám ngàn tệ một bộ trang phục còn không đắt? Hơn nữa cái này còn màu hồng nhạt, chả mấy người thích.”
Mễ Tình: “…”
Chê đắt cô có thể đi mua bộ khác mà, mấy trăm cửa hàng quần áo cũng không phải là không có. Hơn nữa sao gọi là hồng nhạt? Đây chính là màu hồng khiến người ta vừa nhìn đã động lòng thiếu nữ.
Cô trong lòng kiềm chế nhổ nước bọt, ở khung đối thoại trả lời: “Vậy bạn trả bao nhiêu?”
Nhị Lưỡng: Nhiều nhất là ba ngàn.
Mễ Tình: “…”
Cô thầm gửi một lời chào tạm biệt.
Hai con thỏ: Thật ngại quá, ba ngàn quá ít.
Nhị Lưỡng: “Ba ngàn vẫn còn chê ít, nhiều hơn nửa tháng tiền lương. Cô bán 8 ngàn, tôi thề cả năm cũng không bán được.”
Mễ Tình cố nín không mắng lại khách, muốn mua hàng hiệu còn đòi trả ít tiền, thiên hạ sao có chuyện tốt như thế.
Cô tắt máy tính, rửa mặt xong xuôi rồi trang điểm, mặc áo khoác ngoài, cầm lấy toàn bộ tiền xuống lầu mua chút đồ.
Tuy rằng nơi đây là một tiểu khu, nhưng chỗ tốt chính là các phương diện đều vô cùng thuận tiện.
Dưới lầu có vài cái siêu thị, tuy rằng không bằng trung tâm thương mại nhưng siêu thị cái gì cần cũng có,sinh hoạt hằng ngày hoàn toàn không có vấn đề. Đi đọc theo đường cái có rất nhiều hàng rong bán đồ ăn vặt, khói trắng tỏa nhiệt làm Mễ Tình cũng ấm áp theo. Ven đường có nhiều cửa hàng bán lẻ, tuy rằng hầu như đều đóng kín cửa, nhưng nhìn qua tên tiệm cũng có thể đoán ra, chính là nhà hàng.
Mễ Tình đi vào siêu thị lớn nhất, dự định mua ít đồ thường ngày và thức ăn.
Cô vào siêu thị, tiến thẳng đến khu thực phẩm, rất nhanh tìm được mì ăn liền giảm giá, bởi vì đến gần kỳ đảm bảo chất lượng, mua 1 tặng 1. Bên cạnh mì ăn liền còn chất đống xúc xích, Mễ Tình cầm hai túi mì ăn liền lớn và một bọc chân giò hun khói, ném vào giỏ hàng.
Cô dạo trong siêu thị, lấy một bịch bánh quy với mấy tấm khăn mặt, định đi tính tiền. Lúc đi qua một gian hàng, Mễ Tình nhìn thấy trên đó bày một ly nước màu hồng, miệng chén còn có một đôi tai thỏ dựng lên.
Bộ dáng thật đáng yêu, ánh mắt của Mễ Tình nhất thời không muốn dời đi. Cô liếc nhìn giá, 48 tệ.
Bây giờ 48 tệ đối với cô mà nói là số tiền lớn, do dự lúc lâu, cô vẫn cầm cái chén lên, bỏ vào giỏ hàng.
Lúc tính tiền, cô lưu luyến không rời mà đưa nguyên tờ một trăm tệ giá trị lớn cho nhân viên thu ngân, sau đó đổi mấy tờ tiền lẻ. Cầm túi đồ ra khỏi siêu thị, lúc đi qua hàng quà sáng, tiện mua một cái bánh bao vàng cùng một ly sữa đậu nành.
Khi về đến nhà, Tiêu Cố cùng con chó đều chưa về. Mễ Tinh quay lại phòng ngủ, đem những thứ vừa mua cất đi. Xong xuôi, cô ngồi vào bàn, vừa cắn bánh bao vừa bật máy tính, xem trang bán hàng chờ người mua tới hỏi.
Thế nhưng chờ tới trưa, vẫn không có ai liên hệ cô.
Mễ Tình nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ, cô mở ra một gói mì ăn liền, định ra ngoài lấy nước.
Theo như hôm qua cô quan sát, máy nước chỉ có ở phòng khách, cô không còn cách nào, đành đi ra ngoài.
Quả nhiên không thấy Tiêu Cố và Husky!
Mễ Tình cảm giác mình vận khí quá tốt, cô ấn vào công tắc ở máy nước, rồi cầm bát mì ra.
Bát nhựa kia mua mì được tặng kèm. Mễ Tình dùng đổ nước nóng vào bát, sau đó mới cho mì và gia vị vào.
Ở thời điểm tốt đẹp, không gian tĩnh lặng này, Tiêu Cố và con Husky chạy ra từ trong hành lang.
Mễ Tình: “…”
Thì ra con chó không phải không ở nhà, mà ở trong phòng Tiêu Cố.
… Tại cô dại dột.
Con Husky màu đen chầm chậm đi vòng quanh cô nhìn tới nhìn lui, sau đó lại chạy tới bát đựng thức ăn của mình ở trước ổ chó, vùi đầu vào ăn.
Mễ Tình: “…”
Tình huống này có chút vi diệu, cô nghe tiếng đồng hồ ở phòng khách điểm từng giây, cảm giác một cách rõ ràng thời gian chậm rãi trôi qua. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích, thấy mì sắp chín, nhưng không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô có nên xem như không có chuyện gì, ôm bát trở về phòng?
Nếu như bây giờ cô trở về phòng, có phải con chó này sẽ vì không có ai ăn cơm cùng mà tâm trạng không vui không?
Cô ôm bát đứng dậy , Husky đang ăn liền ngóc đầu dậy nhìn cô.
Mễ Tình: “…”
Cô nuốt nước miếng một cái, cầm chén đặt lại trên bàn lần nữa, đoan chính ngồi xuống.
Husky thấy cô bất động, vùi đầu ăn tiếp thức ăn cho chó.
Lại một lát sau, mặt Mễ Tình muốn sưng lên rồi, không thể làm gì hơn là đưa tay lên che lại.
Tô mì thịt bò thơm ngào ngạt, cô cầm lấy cái nĩa, cuộn mì đưa vào miệng.
Một người một chó ăn bữa trưa hài hòa, đến khi Mễ Tình cầm một cái xúc xích, Husky ngồi bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng: “Gâu!”.
Mễ Tình đã đưa cái nĩa đến miệng thì dừng lại, cô nghiêng đầu qua , thấy Husky đen đang thè lưỡi nhìn cô.
“Gâu” nó lại kêu một tiếng.
Mễ Tình cắn miệng đến sưng, nó muốn ăn xúc xích, nhưng… cô cũng lâu không ăn thịt rồi.
Con chó thấy cô không muốn, hào phóng đẩy chậu thức ăn của mình nhìn cô kêu một cái: “Gâu!”
Nét mặt của nó giải thích rất rõ ba chữ này: “Mời ngươi ăn!”
Mễ Tình: “…”
Xem ngày hôm nay nó giúp mình chịu tội, điều này chặn suy nghĩ ham ăn của cô, vùi xuống lồng đất. Cô lấy xúc xích trên nĩa, ném vào trong chậu thức ăn của nó.
Miếng xúc xích bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Nó ngẩng đầu nhìn Mễ Tình, lắc lắc cái đuôi, lại tốt bụng đẩy chậu thức ăn của mình đến trước mặt cô.
Mễ Tinh cười ha ha hai tiếng: “Cám ơn ngươi, ta không ăn thức ăn cho chó .”
… chờ một chút, túi xoài sấy tối hôm qua, không phải là thức ăn cho chó chứ?!
Mễ Tình cả kinh dựng hết tóc gáy lên, không phải không phải, chó sao có thể ăn xoài sấy, chắc chắn là làm cho người ăn, nhất định là như vậy.
Âm thanh mở cửa truyền đến, một người một chó lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Tiêu Cố từ bên ngoài đi tới, mặc một bộ đồ quân đội, từ mũ đến áo khoác đều màu xanh, nhìn một người một chó trong phòng khách.
Trong phòng còn nồng nặc mùi mì ăn liền, Tiêu Cố khẽ nhíu mày, đi tới trước ghế salon liếc mắt nhìn Mễ Tình.
Mễ Tình lập tức vùi đầu, làm như mình bề bộn nhiều việc nên mới ăn mì.
Husky đen cũng trở về ổ, chuyên tâm ăn thức ăn cho chó.
“Cô cho nó ăn xúc xích rồi?” Tiêu Cố mở miệng, đương nhiên là hỏi Mễ Tình. Mễ Tình nuốt sợi mì vào trong miệng, kiên định lắc đầu: “Sao có thể, tôi ăn còn không đã.”
Tiêu Cố đi tới trước mặt Husky đen rồi ngừng lại, xoa nhẹ đầu nó một phen “Mỗi ngày chỉ có biết ăn thịt thôi.”
Mễ Tình: “…”
Lời này của hắn rốt cuộc là đang mắng ai?
Tiêu Cố dạy xong con chó, nghiêng đầu nhìn Mễ Tình: “Cô không phải rất sợ chó sao, sao lại ăn trong phòng khách?”
Mễ Tình khóe miệng miễn cưỡng cười: “Tôi bị uy hiếp.”
Tiêu Cố sửng sốt, cười nhẹ một tiếng cởi áo khoác, xoay người vào phòng bếp.
Ngay sau đó, truyền đến âm thành nồi niêu, mùi rau xào trôi dạt đến phòng khách. Mễ Tình hít sâu, à, thịt bò xào rau cần.
Tiêu Cố chắc đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn từ sớm, bây giờ đang xào. Mùi thức ăn từng đợt nối tiếp nhau ào ào tiến ra, Husky sớm đứng ngồi không yên, chạy đến cửa phòng bếp mà nhìn.
Tiêu Cố bưng hai dĩa đồ ăn đi ra, đặt trên bàn cơm, Mễ Tinh lưu loát thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn mỳ sợi của mình.
Thật ra tô mì cũng chẳng còn nhiều, cô chỉ muốn kéo dài tới khi Tiêu Cố xào xong đồ ăn, như thế hắn sẽ nể mặt mà mời cô ăn chung.
Nhưng sau năm phút, cô phát hiện mình sai rồi, Tiêu Cố một người ngồi trong phòng ăn nhàn nhã ăn cơm trưa, thỉnh thoảng cho con chó ngồi xổm bên cạnh bàn ăn một ít thịt.
… Người không bằng chó.
Mễ Tình bưng bát mì chỉ còn nước lên, định vào trong WC đổ sạch.
“Chờ đã.” Tiêu Cố đột nhiên mở miệng gọi cô lại, Mễ Tình mắt sáng lên, lúc quay đầu lại lộ rõ vẻ hưng phấn mặt.
“Chuyện gì?” Cô đứng đắn hỏi.
Tiêu Cố trong tay bưng một chén cơm tẻ, ngước mắt nhìn cô một cái: “Xoài sấy ăn ngon không?”
Cô xoa tóc ngồi xuống, nghe thấy ngoài cửa có tiếng người nhỏ nhẹ, âm thanh trầm thấp, không nghi ngờ gì nữa là Tiêu Cố “Đêm qua ngươi có vào bếp trộm đồ để ăn không?”
Mễ Tình: “…”
Bại lộ nhanh như thế à?
Cô rùng mình một cái, cơn buồn ngủ liền biến mất. Cô nhảy xuống giường, mang đôi dép vào, rón rén đi đến cạnh cửa.
Thật cẩn thận mở hé cửa, Mễ Tình nhìn qua hành lang.
Tiêu Cố đang khom lưng thẩm thị trước mặt Husky, Husky thì ngồi chồm hỗm ở trên sàn nhà, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Trong tủ lạnh dưa chuột thiếu một quả, túi xoài sấy cũng bị động tới.” Tiêu Cố giơ túi bóng trong tay lên, nhẹ nhàng ước lượng: “Túi này rõ ràng nhẹ hơn nhiều, chắc thiếu 4 5 miếng.”
Mễ Tình: “…”
Năm miếng nhẹ như thế cũng cảm giác được, anh ta là chiếc cân đầu thai à?
Husky vô tội kêu một tiếng: “Gâu!”
Tiêu Cố nhíu mày: “Còn muốn chống chế. Chỉ có người biết ta để xoài sấy ở đó.”
“Gấu!” Husky quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Tiêu Cố nhìn nó bắt đầu trầm tư, Husky này quả thực từng thấy mình mở tủ lạnh, mang thịt chim ra, nhưng dưa leo cũng không thích ăn. Hơn nữa ngăn ướp lạnh ở trên cùng, anh không cho rằng nó có bản lĩnh mở được cửa. Còn túi xoài sấy này, một vết cắn hay vết trảo cũng không thấy, không phải do con chó làm.
Như vậy, ngày hôm qua chỉ có một người trong nhà.
Tiêu Cố xoay người lại, thấy Mễ Tình đang dáo dác ghé vào cạnh cửa.
Bị bắt quả tang, Mễ Tình “…”
Cô lùi đầu về, đem cửa khóa lại.
Bên ngoài rất nhanh không còn tiếng động, một lát sau, Mễ Tình nghe được tiếng đóng cửa. Cô lại mở cửa ra, phát hiện Tiêu Cố và Husky đều biến mất.
Cô suy nghĩ một chút, chắc hắn đưa chó ra ngoài rồi.
Cô trở lại trong phòng mở máy vi tính ra, kiểm tra tài khoản giao dịch hôm qua. Áo khoác lông màu hồng nhạt. Phía dưới có tin nhắn lại.
Nhị Lưỡng: Quá mắc.
Mễ Tình thấy ảnh đại diện kia sáng, liền chọc vào trò chuyện riêng: “Chào bạn, có ở đấy không?”
Người nọ rất nhanh trả lời cô: “Có, cái áo khoác của bạn, có thể mặc cả không?”
Hai con thỏ: “Bộ trang phục Bunny này số lượng có hạn, nằm trong bộ sưu tập mùa động năm nay, tôi mới mua tháng trước, mới mặc hai lần.”
Nhị Lưỡng: “Tôi biết nó là đồ số lượng có hạn, nhưng trang phục đã mặc rồi, bạn còn muốn bán mắc?”
Hai con thỏ: “Tôi viết trong giới thiệu rất rõ ràng, bộ này giá gốc là mười hai ngàn, mua mới ít nhất cũng 9 ngàn , tôi bán tám ngàn không tính là đắt được.”
Nhị Lưỡng: “Tám ngàn tệ một bộ trang phục còn không đắt? Hơn nữa cái này còn màu hồng nhạt, chả mấy người thích.”
Mễ Tình: “…”
Chê đắt cô có thể đi mua bộ khác mà, mấy trăm cửa hàng quần áo cũng không phải là không có. Hơn nữa sao gọi là hồng nhạt? Đây chính là màu hồng khiến người ta vừa nhìn đã động lòng thiếu nữ.
Cô trong lòng kiềm chế nhổ nước bọt, ở khung đối thoại trả lời: “Vậy bạn trả bao nhiêu?”
Nhị Lưỡng: Nhiều nhất là ba ngàn.
Mễ Tình: “…”
Cô thầm gửi một lời chào tạm biệt.
Hai con thỏ: Thật ngại quá, ba ngàn quá ít.
Nhị Lưỡng: “Ba ngàn vẫn còn chê ít, nhiều hơn nửa tháng tiền lương. Cô bán 8 ngàn, tôi thề cả năm cũng không bán được.”
Mễ Tình cố nín không mắng lại khách, muốn mua hàng hiệu còn đòi trả ít tiền, thiên hạ sao có chuyện tốt như thế.
Cô tắt máy tính, rửa mặt xong xuôi rồi trang điểm, mặc áo khoác ngoài, cầm lấy toàn bộ tiền xuống lầu mua chút đồ.
Tuy rằng nơi đây là một tiểu khu, nhưng chỗ tốt chính là các phương diện đều vô cùng thuận tiện.
Dưới lầu có vài cái siêu thị, tuy rằng không bằng trung tâm thương mại nhưng siêu thị cái gì cần cũng có,sinh hoạt hằng ngày hoàn toàn không có vấn đề. Đi đọc theo đường cái có rất nhiều hàng rong bán đồ ăn vặt, khói trắng tỏa nhiệt làm Mễ Tình cũng ấm áp theo. Ven đường có nhiều cửa hàng bán lẻ, tuy rằng hầu như đều đóng kín cửa, nhưng nhìn qua tên tiệm cũng có thể đoán ra, chính là nhà hàng.
Mễ Tình đi vào siêu thị lớn nhất, dự định mua ít đồ thường ngày và thức ăn.
Cô vào siêu thị, tiến thẳng đến khu thực phẩm, rất nhanh tìm được mì ăn liền giảm giá, bởi vì đến gần kỳ đảm bảo chất lượng, mua 1 tặng 1. Bên cạnh mì ăn liền còn chất đống xúc xích, Mễ Tình cầm hai túi mì ăn liền lớn và một bọc chân giò hun khói, ném vào giỏ hàng.
Cô dạo trong siêu thị, lấy một bịch bánh quy với mấy tấm khăn mặt, định đi tính tiền. Lúc đi qua một gian hàng, Mễ Tình nhìn thấy trên đó bày một ly nước màu hồng, miệng chén còn có một đôi tai thỏ dựng lên.
Bộ dáng thật đáng yêu, ánh mắt của Mễ Tình nhất thời không muốn dời đi. Cô liếc nhìn giá, 48 tệ.
Bây giờ 48 tệ đối với cô mà nói là số tiền lớn, do dự lúc lâu, cô vẫn cầm cái chén lên, bỏ vào giỏ hàng.
Lúc tính tiền, cô lưu luyến không rời mà đưa nguyên tờ một trăm tệ giá trị lớn cho nhân viên thu ngân, sau đó đổi mấy tờ tiền lẻ. Cầm túi đồ ra khỏi siêu thị, lúc đi qua hàng quà sáng, tiện mua một cái bánh bao vàng cùng một ly sữa đậu nành.
Khi về đến nhà, Tiêu Cố cùng con chó đều chưa về. Mễ Tinh quay lại phòng ngủ, đem những thứ vừa mua cất đi. Xong xuôi, cô ngồi vào bàn, vừa cắn bánh bao vừa bật máy tính, xem trang bán hàng chờ người mua tới hỏi.
Thế nhưng chờ tới trưa, vẫn không có ai liên hệ cô.
Mễ Tình nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ, cô mở ra một gói mì ăn liền, định ra ngoài lấy nước.
Theo như hôm qua cô quan sát, máy nước chỉ có ở phòng khách, cô không còn cách nào, đành đi ra ngoài.
Quả nhiên không thấy Tiêu Cố và Husky!
Mễ Tình cảm giác mình vận khí quá tốt, cô ấn vào công tắc ở máy nước, rồi cầm bát mì ra.
Bát nhựa kia mua mì được tặng kèm. Mễ Tình dùng đổ nước nóng vào bát, sau đó mới cho mì và gia vị vào.
Ở thời điểm tốt đẹp, không gian tĩnh lặng này, Tiêu Cố và con Husky chạy ra từ trong hành lang.
Mễ Tình: “…”
Thì ra con chó không phải không ở nhà, mà ở trong phòng Tiêu Cố.
… Tại cô dại dột.
Con Husky màu đen chầm chậm đi vòng quanh cô nhìn tới nhìn lui, sau đó lại chạy tới bát đựng thức ăn của mình ở trước ổ chó, vùi đầu vào ăn.
Mễ Tình: “…”
Tình huống này có chút vi diệu, cô nghe tiếng đồng hồ ở phòng khách điểm từng giây, cảm giác một cách rõ ràng thời gian chậm rãi trôi qua. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích, thấy mì sắp chín, nhưng không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô có nên xem như không có chuyện gì, ôm bát trở về phòng?
Nếu như bây giờ cô trở về phòng, có phải con chó này sẽ vì không có ai ăn cơm cùng mà tâm trạng không vui không?
Cô ôm bát đứng dậy , Husky đang ăn liền ngóc đầu dậy nhìn cô.
Mễ Tình: “…”
Cô nuốt nước miếng một cái, cầm chén đặt lại trên bàn lần nữa, đoan chính ngồi xuống.
Husky thấy cô bất động, vùi đầu ăn tiếp thức ăn cho chó.
Lại một lát sau, mặt Mễ Tình muốn sưng lên rồi, không thể làm gì hơn là đưa tay lên che lại.
Tô mì thịt bò thơm ngào ngạt, cô cầm lấy cái nĩa, cuộn mì đưa vào miệng.
Một người một chó ăn bữa trưa hài hòa, đến khi Mễ Tình cầm một cái xúc xích, Husky ngồi bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng: “Gâu!”.
Mễ Tình đã đưa cái nĩa đến miệng thì dừng lại, cô nghiêng đầu qua , thấy Husky đen đang thè lưỡi nhìn cô.
“Gâu” nó lại kêu một tiếng.
Mễ Tình cắn miệng đến sưng, nó muốn ăn xúc xích, nhưng… cô cũng lâu không ăn thịt rồi.
Con chó thấy cô không muốn, hào phóng đẩy chậu thức ăn của mình nhìn cô kêu một cái: “Gâu!”
Nét mặt của nó giải thích rất rõ ba chữ này: “Mời ngươi ăn!”
Mễ Tình: “…”
Xem ngày hôm nay nó giúp mình chịu tội, điều này chặn suy nghĩ ham ăn của cô, vùi xuống lồng đất. Cô lấy xúc xích trên nĩa, ném vào trong chậu thức ăn của nó.
Miếng xúc xích bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Nó ngẩng đầu nhìn Mễ Tình, lắc lắc cái đuôi, lại tốt bụng đẩy chậu thức ăn của mình đến trước mặt cô.
Mễ Tinh cười ha ha hai tiếng: “Cám ơn ngươi, ta không ăn thức ăn cho chó .”
… chờ một chút, túi xoài sấy tối hôm qua, không phải là thức ăn cho chó chứ?!
Mễ Tình cả kinh dựng hết tóc gáy lên, không phải không phải, chó sao có thể ăn xoài sấy, chắc chắn là làm cho người ăn, nhất định là như vậy.
Âm thanh mở cửa truyền đến, một người một chó lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Tiêu Cố từ bên ngoài đi tới, mặc một bộ đồ quân đội, từ mũ đến áo khoác đều màu xanh, nhìn một người một chó trong phòng khách.
Trong phòng còn nồng nặc mùi mì ăn liền, Tiêu Cố khẽ nhíu mày, đi tới trước ghế salon liếc mắt nhìn Mễ Tình.
Mễ Tình lập tức vùi đầu, làm như mình bề bộn nhiều việc nên mới ăn mì.
Husky đen cũng trở về ổ, chuyên tâm ăn thức ăn cho chó.
“Cô cho nó ăn xúc xích rồi?” Tiêu Cố mở miệng, đương nhiên là hỏi Mễ Tình. Mễ Tình nuốt sợi mì vào trong miệng, kiên định lắc đầu: “Sao có thể, tôi ăn còn không đã.”
Tiêu Cố đi tới trước mặt Husky đen rồi ngừng lại, xoa nhẹ đầu nó một phen “Mỗi ngày chỉ có biết ăn thịt thôi.”
Mễ Tình: “…”
Lời này của hắn rốt cuộc là đang mắng ai?
Tiêu Cố dạy xong con chó, nghiêng đầu nhìn Mễ Tình: “Cô không phải rất sợ chó sao, sao lại ăn trong phòng khách?”
Mễ Tình khóe miệng miễn cưỡng cười: “Tôi bị uy hiếp.”
Tiêu Cố sửng sốt, cười nhẹ một tiếng cởi áo khoác, xoay người vào phòng bếp.
Ngay sau đó, truyền đến âm thành nồi niêu, mùi rau xào trôi dạt đến phòng khách. Mễ Tình hít sâu, à, thịt bò xào rau cần.
Tiêu Cố chắc đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn từ sớm, bây giờ đang xào. Mùi thức ăn từng đợt nối tiếp nhau ào ào tiến ra, Husky sớm đứng ngồi không yên, chạy đến cửa phòng bếp mà nhìn.
Tiêu Cố bưng hai dĩa đồ ăn đi ra, đặt trên bàn cơm, Mễ Tinh lưu loát thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn mỳ sợi của mình.
Thật ra tô mì cũng chẳng còn nhiều, cô chỉ muốn kéo dài tới khi Tiêu Cố xào xong đồ ăn, như thế hắn sẽ nể mặt mà mời cô ăn chung.
Nhưng sau năm phút, cô phát hiện mình sai rồi, Tiêu Cố một người ngồi trong phòng ăn nhàn nhã ăn cơm trưa, thỉnh thoảng cho con chó ngồi xổm bên cạnh bàn ăn một ít thịt.
… Người không bằng chó.
Mễ Tình bưng bát mì chỉ còn nước lên, định vào trong WC đổ sạch.
“Chờ đã.” Tiêu Cố đột nhiên mở miệng gọi cô lại, Mễ Tình mắt sáng lên, lúc quay đầu lại lộ rõ vẻ hưng phấn mặt.
“Chuyện gì?” Cô đứng đắn hỏi.
Tiêu Cố trong tay bưng một chén cơm tẻ, ngước mắt nhìn cô một cái: “Xoài sấy ăn ngon không?”
/69
|