CHƯƠNG 4
Khi tỉnh lại, Đường Tống phát hiện mình đã về căn phòng nhỏ cho hạ nhân ở. Đường Tống cũng không rõ mình rốt cuộc là hôn mê bao lâu, thân thể chịu đủ tàn phá bủn rủn vô lực, sau huyệt lại đau như thiêu như đốt, vừa động vào lại giống như bị xé rách vậy.
Hồi tưởng lại mọi việc trước đó, nhớ tới chính mình tiếng kêu cảm thấy thẹn, Đường Tống không khỏi ảo não ôm lấy đầu.
Đương lúc Đường Tống đang hối hận, Đại tổng quản đi đến. “Đường Tống, ngươi về sau phải đến Lan Thương các làm nhiệm vụ. Mặc dù là nô tài, nhưng cuộc sống cũng khá giả hơn là đi biên cương chịu khổ. Đường Tống, nương ngươi trước khi đi đem ngươi giao cho ta, cho nên ta phải khuyên bảo ngươi một câu. Ngươi về sau phải nhớ kỹ, nơi này là Hàn Vương phủ, nếu muốn bình an, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Đại tổng quản có chút thương tiếc nhìn Đường Tống gian nan đứng dậy, thấm thía nói.
“Cám ơn Đại tổng quản, Đường Tống hiểu được.” Đường Tống dùng tay run rẩy tiếp nhận y phục màu xanh dương biểu thị cho nô bộc cấp thấp, trong lòng coi như buông xuống một tảng đá. Tuy rằng từ giờ trở đi, y là một nô bộc trong Hàn Vương phủ, nhưng còn sống, tóm lại là một chuyện tốt. Những cái dập đầu của mẫu thân, không có uổng phí. . . . . .
Cởi đi y phục màu xanh lá biểu thị cho tôi tớ ra, thay y phục xanh dương, Đường Tống một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào Lan Thương các. Tuy rằng trên đường đi hai chân vẫn có chút mất tự nhiên, bất quá vừa nghĩ tới trong Lan Thương các này đầy đủ hết các chủng loại tàng thư, Đường Tống cước bộ cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lan Thương các là tàng thư của Hàn Vương phủ, nơi này là nơi khắp thiên hạ người đọc sách muốn đến nhất. Số lượng tàng thư bên trong to lớn, chủng loại đầy đủ hết. Vượt quá sức mọi người tưởng tượng. Làm Đường Tống lần đầu tiên bước vào cánh cửa Lan Thương các, y cơ hồ bị cảnh tượng mặt trong đồ sộ làm sợ đến ngây người.
Giá sách bằng gỗ chừng cao bằng hai thân người, chi chít sắp hàng trong phòng như diễn võ. Trên giá sách tràn đầy sách được buộc chỉ còn tản ra mùi mực in thơm. Sách trên từng giá đều được phân loại, trong đó nhiều nhất là kinh, sử, tử, tập, cơ hồ chiếm hai phần ba toàn bộ tàng thư. Những thứ khác còn có y thuật, dược thư, nông thư, binh thư, bói toán, số học, địa phương chí, dã sử đẳng, thậm chí ngay cả bí tịch võ công cũng có, thật sự là làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, mở rộng tầm mắt.
Trong lúc Đường Tống kích động không thôi lưu luyến các giá sách, cố gắng hô hấp trong không khí đầy mùi thơm ngát của trang giấy mực in, ngón tay run rẩy quyến luyến không thôi vuốt ve văn tự trong sách này, giống như vuốt ve da thịt tình nhân không rời.
Ba tháng , Đường Tống đã gần suốt ba tháng không có chạm vào một quyển sách . Từ lúc gia gặp đột biến, mình trở thành người hầu, Đường Tống cũng không chạm qua sách vở.
Đường Tống còn nhớ rõ lúc sinh nhật mình chọn đồ vật đoán tương lai, một phen đã bắt một quyển sách. Lúc ấy làm phụ thân kích động hết sức, cho rằng y về sau nhất định sẽ học phú ngũ xa*, tài trí hơn người.
Lúc năm tuổi, bị tiên sinh được phụ thân mời đến ép học sách, Đường Tống thống hận nhất chính là sách này . Y thường thường bởi vì không chịu được thứ văn vẻ khó đọc lại tối nghĩa bên trong mà bị tiên sinh cùng phụ thân trừng phạt.
Năm tám tuổi, Đường Tống viết ra đoạn văn chương đầu tiên, đã được tiên sinh khích lệ. Từ lúc đó, Đường Tống mới chính thức thích đọc sách, thích rảnh tay sờ trên giấy thô ráp cùng những hàng chữ đầy mùi mực. Sau khi trải qua cửa nát nhà tan, trải qua thiếp thân nhục nhã, nhìn đến sách vở quen thuộc, Đường Tống tâm linh giống như lập tức được an ủi, cả người đều trầm tĩnh lại. Hoa nở hoa tàn, mây bay đi bay lại, cái gì cũng không trọng yếu .
Hết chương thứ tư
Học phú ngũ xa*: học vấn dài bằng 5 thân xe, ý chỉ người có học vấn cao.
Khi tỉnh lại, Đường Tống phát hiện mình đã về căn phòng nhỏ cho hạ nhân ở. Đường Tống cũng không rõ mình rốt cuộc là hôn mê bao lâu, thân thể chịu đủ tàn phá bủn rủn vô lực, sau huyệt lại đau như thiêu như đốt, vừa động vào lại giống như bị xé rách vậy.
Hồi tưởng lại mọi việc trước đó, nhớ tới chính mình tiếng kêu cảm thấy thẹn, Đường Tống không khỏi ảo não ôm lấy đầu.
Đương lúc Đường Tống đang hối hận, Đại tổng quản đi đến. “Đường Tống, ngươi về sau phải đến Lan Thương các làm nhiệm vụ. Mặc dù là nô tài, nhưng cuộc sống cũng khá giả hơn là đi biên cương chịu khổ. Đường Tống, nương ngươi trước khi đi đem ngươi giao cho ta, cho nên ta phải khuyên bảo ngươi một câu. Ngươi về sau phải nhớ kỹ, nơi này là Hàn Vương phủ, nếu muốn bình an, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Đại tổng quản có chút thương tiếc nhìn Đường Tống gian nan đứng dậy, thấm thía nói.
“Cám ơn Đại tổng quản, Đường Tống hiểu được.” Đường Tống dùng tay run rẩy tiếp nhận y phục màu xanh dương biểu thị cho nô bộc cấp thấp, trong lòng coi như buông xuống một tảng đá. Tuy rằng từ giờ trở đi, y là một nô bộc trong Hàn Vương phủ, nhưng còn sống, tóm lại là một chuyện tốt. Những cái dập đầu của mẫu thân, không có uổng phí. . . . . .
Cởi đi y phục màu xanh lá biểu thị cho tôi tớ ra, thay y phục xanh dương, Đường Tống một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào Lan Thương các. Tuy rằng trên đường đi hai chân vẫn có chút mất tự nhiên, bất quá vừa nghĩ tới trong Lan Thương các này đầy đủ hết các chủng loại tàng thư, Đường Tống cước bộ cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lan Thương các là tàng thư của Hàn Vương phủ, nơi này là nơi khắp thiên hạ người đọc sách muốn đến nhất. Số lượng tàng thư bên trong to lớn, chủng loại đầy đủ hết. Vượt quá sức mọi người tưởng tượng. Làm Đường Tống lần đầu tiên bước vào cánh cửa Lan Thương các, y cơ hồ bị cảnh tượng mặt trong đồ sộ làm sợ đến ngây người.
Giá sách bằng gỗ chừng cao bằng hai thân người, chi chít sắp hàng trong phòng như diễn võ. Trên giá sách tràn đầy sách được buộc chỉ còn tản ra mùi mực in thơm. Sách trên từng giá đều được phân loại, trong đó nhiều nhất là kinh, sử, tử, tập, cơ hồ chiếm hai phần ba toàn bộ tàng thư. Những thứ khác còn có y thuật, dược thư, nông thư, binh thư, bói toán, số học, địa phương chí, dã sử đẳng, thậm chí ngay cả bí tịch võ công cũng có, thật sự là làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, mở rộng tầm mắt.
Trong lúc Đường Tống kích động không thôi lưu luyến các giá sách, cố gắng hô hấp trong không khí đầy mùi thơm ngát của trang giấy mực in, ngón tay run rẩy quyến luyến không thôi vuốt ve văn tự trong sách này, giống như vuốt ve da thịt tình nhân không rời.
Ba tháng , Đường Tống đã gần suốt ba tháng không có chạm vào một quyển sách . Từ lúc gia gặp đột biến, mình trở thành người hầu, Đường Tống cũng không chạm qua sách vở.
Đường Tống còn nhớ rõ lúc sinh nhật mình chọn đồ vật đoán tương lai, một phen đã bắt một quyển sách. Lúc ấy làm phụ thân kích động hết sức, cho rằng y về sau nhất định sẽ học phú ngũ xa*, tài trí hơn người.
Lúc năm tuổi, bị tiên sinh được phụ thân mời đến ép học sách, Đường Tống thống hận nhất chính là sách này . Y thường thường bởi vì không chịu được thứ văn vẻ khó đọc lại tối nghĩa bên trong mà bị tiên sinh cùng phụ thân trừng phạt.
Năm tám tuổi, Đường Tống viết ra đoạn văn chương đầu tiên, đã được tiên sinh khích lệ. Từ lúc đó, Đường Tống mới chính thức thích đọc sách, thích rảnh tay sờ trên giấy thô ráp cùng những hàng chữ đầy mùi mực. Sau khi trải qua cửa nát nhà tan, trải qua thiếp thân nhục nhã, nhìn đến sách vở quen thuộc, Đường Tống tâm linh giống như lập tức được an ủi, cả người đều trầm tĩnh lại. Hoa nở hoa tàn, mây bay đi bay lại, cái gì cũng không trọng yếu .
Hết chương thứ tư
Học phú ngũ xa*: học vấn dài bằng 5 thân xe, ý chỉ người có học vấn cao.
/106
|