CHƯƠNG 5
Đường Tống một bên dùng chổi lông gà phủi giá sách vốn chả có tro bụi, một bên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm sách được để trên giá.
Đến Lan Thương các công tác đã gần năm ngày, Đường Tống cảm thấy mình giống như đói bụng năm ngày vậy.
Ngày đầu tiên đến Lan Thương các làm việc, quản sự Lưu Dục liền nói cho y biết, không thể tùy ý chạm vào sách trên giá, nếu không sẽ làm cho chủ tử mất hứng.
Nhưng là, năm ngày, Hàn Vương căn bản một bước cũng không bước vào Lan Thương các. Nhìn nhiều tàng thư trân quý như vậy bị đem gác xó, không người hỏi thăm, Đường Tống không khỏi đau lòng. Đối với Đường Tống vốn yêu sách như mạng mà nói, có sách không thể đọc thật giống như người đang cực khát, nước để bên môi mà không thể uống, thật sự là khổ hình độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Bây giờ là mùa nóng, cơm trưa xong đa số mọi người chịu không nổi cái nóng đều buồn ngủ. Đường Tống phủi bụi trong chốc lát, chỉ là tâm khó nhịn, tả hữu nhìn nhìn, phát hiện trong kho sách chỉ có một mình y, vài tiểu tư khác đang làm nhiệm vụ cũng không biết trốn đến góc nào sáng sủa ngủ ngon rồi.
Đường Tống dùng sức nuốt nước miếng một cái, rốt cục nhịn không được rút ra một quyển 《 Sử Ký 》, ngồi trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo hết sức chuyên chú xem. Đường Tống từ nhỏ liền cực thích xem lịch sử, vừa thấy sách sử thì hoàn toàn quên mất những việc khác. Trong sách một đám văn tự trừu tượng tựa như một hàng dài các đôi chân sôi nổi tiến vào trong đầu y, ở trong đầu y hình thành một vài bức hoạ sao chổi cuộn tròn, làm cho y hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, hoàn toàn không để ý thời gian trôi qua.
Đang lúc Đường Tống đọc sách không kềm chế được, đột nhiên”Bá” một tiếng, sách trong tay bị người khép lại . Đường Tống không khỏi giận theo bản năng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người tới, lại phát hiện đúng là người ra lệnh trực tiếp cho y —— Lan Thương các quản sự Lưu Dục. Đường Tống không khỏi tâm sinh khiếp đảm, nhanh chóng cúi đầu.
Lưu Dục cầm sách vở, nhìn con mèo hoang con vênh váo hung hăng trước mắt nháy một cái biến thành con chuột con kinh hồn bạt vía, trên gương mặt trắng nõn nho nhã toát ra biểu tình hứng thú dạt dào.
Trước mắt tiểu nhân giống như chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, bình thường nhưng thật ra mi thanh mục tú, chính là bộ dáng cẩn thận dè dặt, trong ánh mắt không có sự hoạt bát mà thiếu niên tuổi này nên có. Nhìn y bộ dáng tế da thịt non, cũng không giống là con cái nhà nông dân.
“Đường Tống đúng không?” Qua một lúc lâu, Lưu Dục mới mở miệng hỏi.
“Dạ.” Đường Tống thấp giọng trả lời, tay trái khẩn trương vò góc áo, không biết Đại tổng quản sẽ xử lý y như thế nào nữa.
“Trước tiên đứng lên đi, mặt đất lạnh, đừng bị thương thân mình.” Đường Tống lo sợ bất an không nghĩ tới Đại tổng quản sẽ nói như vậy, giật mình ngẩng đầu, thấy Lưu Dục ôn nhu nhìn y.
Lưu Dục nhìn bộ dáng Đường Tống kinh ngạc không ngậm miệng, cảm thấy y vô cùng đáng yêu, không khống chế được vươn tay đến gương mặt cũng không đẫy đà của Đường Tống nhéo một phen, cười nói: “Tiểu tử ngốc, ngươi muốn ta kéo ngươi mới đứng lên sao?”
Cảm thấy đau đớn rất nhỏ trên mặt, Đường Tống mới tỉnh hồn lại, đỏ mặt nhanh chóng từ mặt đất đứng lên. “Đại tổng quản, thực xin lỗi, ta về sau cũng không dám … xem trộm sách nữa.” Đường Tống nhanh nhẹn hướng Lưu Dục giải thích, tranh thủ khoan hồng.
“Ha hả, ngươi tiểu tử này rất là thú vị .” Lưu Dục đột nhiên cười ha hả, trìu mến vỗ vỗ đầu Đường Tống mới vừa cao đến cằm mình thôi, nói: “Yêu đọc sách là chuyện tốt, nhưng là không thể ở Lan Thương các đọc. Như vậy đi, ngươi nếu muốn xem sách, ra chỗ ta ở đi, ta có chút thư, tuy rằng không nhiều như Lan Thương các, nhưng là cũng đủ cho ngươi xem một thời gian ngắn .”
Đường Tống không dám tin ngẩng đầu, kích động hỏi: “Thật sự? Ta có thể chứ?”
Thấy Đường Tống rốt cục lộ ra một tí sức sống hợp với thiếu niên, Lưu Dục cảm thấy vui mừng gật gật đầu. “Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.”
Hết chương thứ năm
Đường Tống một bên dùng chổi lông gà phủi giá sách vốn chả có tro bụi, một bên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm sách được để trên giá.
Đến Lan Thương các công tác đã gần năm ngày, Đường Tống cảm thấy mình giống như đói bụng năm ngày vậy.
Ngày đầu tiên đến Lan Thương các làm việc, quản sự Lưu Dục liền nói cho y biết, không thể tùy ý chạm vào sách trên giá, nếu không sẽ làm cho chủ tử mất hứng.
Nhưng là, năm ngày, Hàn Vương căn bản một bước cũng không bước vào Lan Thương các. Nhìn nhiều tàng thư trân quý như vậy bị đem gác xó, không người hỏi thăm, Đường Tống không khỏi đau lòng. Đối với Đường Tống vốn yêu sách như mạng mà nói, có sách không thể đọc thật giống như người đang cực khát, nước để bên môi mà không thể uống, thật sự là khổ hình độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Bây giờ là mùa nóng, cơm trưa xong đa số mọi người chịu không nổi cái nóng đều buồn ngủ. Đường Tống phủi bụi trong chốc lát, chỉ là tâm khó nhịn, tả hữu nhìn nhìn, phát hiện trong kho sách chỉ có một mình y, vài tiểu tư khác đang làm nhiệm vụ cũng không biết trốn đến góc nào sáng sủa ngủ ngon rồi.
Đường Tống dùng sức nuốt nước miếng một cái, rốt cục nhịn không được rút ra một quyển 《 Sử Ký 》, ngồi trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo hết sức chuyên chú xem. Đường Tống từ nhỏ liền cực thích xem lịch sử, vừa thấy sách sử thì hoàn toàn quên mất những việc khác. Trong sách một đám văn tự trừu tượng tựa như một hàng dài các đôi chân sôi nổi tiến vào trong đầu y, ở trong đầu y hình thành một vài bức hoạ sao chổi cuộn tròn, làm cho y hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, hoàn toàn không để ý thời gian trôi qua.
Đang lúc Đường Tống đọc sách không kềm chế được, đột nhiên”Bá” một tiếng, sách trong tay bị người khép lại . Đường Tống không khỏi giận theo bản năng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người tới, lại phát hiện đúng là người ra lệnh trực tiếp cho y —— Lan Thương các quản sự Lưu Dục. Đường Tống không khỏi tâm sinh khiếp đảm, nhanh chóng cúi đầu.
Lưu Dục cầm sách vở, nhìn con mèo hoang con vênh váo hung hăng trước mắt nháy một cái biến thành con chuột con kinh hồn bạt vía, trên gương mặt trắng nõn nho nhã toát ra biểu tình hứng thú dạt dào.
Trước mắt tiểu nhân giống như chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, bình thường nhưng thật ra mi thanh mục tú, chính là bộ dáng cẩn thận dè dặt, trong ánh mắt không có sự hoạt bát mà thiếu niên tuổi này nên có. Nhìn y bộ dáng tế da thịt non, cũng không giống là con cái nhà nông dân.
“Đường Tống đúng không?” Qua một lúc lâu, Lưu Dục mới mở miệng hỏi.
“Dạ.” Đường Tống thấp giọng trả lời, tay trái khẩn trương vò góc áo, không biết Đại tổng quản sẽ xử lý y như thế nào nữa.
“Trước tiên đứng lên đi, mặt đất lạnh, đừng bị thương thân mình.” Đường Tống lo sợ bất an không nghĩ tới Đại tổng quản sẽ nói như vậy, giật mình ngẩng đầu, thấy Lưu Dục ôn nhu nhìn y.
Lưu Dục nhìn bộ dáng Đường Tống kinh ngạc không ngậm miệng, cảm thấy y vô cùng đáng yêu, không khống chế được vươn tay đến gương mặt cũng không đẫy đà của Đường Tống nhéo một phen, cười nói: “Tiểu tử ngốc, ngươi muốn ta kéo ngươi mới đứng lên sao?”
Cảm thấy đau đớn rất nhỏ trên mặt, Đường Tống mới tỉnh hồn lại, đỏ mặt nhanh chóng từ mặt đất đứng lên. “Đại tổng quản, thực xin lỗi, ta về sau cũng không dám … xem trộm sách nữa.” Đường Tống nhanh nhẹn hướng Lưu Dục giải thích, tranh thủ khoan hồng.
“Ha hả, ngươi tiểu tử này rất là thú vị .” Lưu Dục đột nhiên cười ha hả, trìu mến vỗ vỗ đầu Đường Tống mới vừa cao đến cằm mình thôi, nói: “Yêu đọc sách là chuyện tốt, nhưng là không thể ở Lan Thương các đọc. Như vậy đi, ngươi nếu muốn xem sách, ra chỗ ta ở đi, ta có chút thư, tuy rằng không nhiều như Lan Thương các, nhưng là cũng đủ cho ngươi xem một thời gian ngắn .”
Đường Tống không dám tin ngẩng đầu, kích động hỏi: “Thật sự? Ta có thể chứ?”
Thấy Đường Tống rốt cục lộ ra một tí sức sống hợp với thiếu niên, Lưu Dục cảm thấy vui mừng gật gật đầu. “Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.”
Hết chương thứ năm
/106
|