♥Edit: Yurii
Tố Yên nhìn Thủy Hiệp Mai mở to mắt thì mỉm cười nói: “Thủy cô nương có phải gặp tình nhân ở sai thời gian không?” Thủy Hiệp Mai thần sắc trầm mặc, miệng lẩm bẩm: “Sai thời gian, sai thời gian ~~~” Đột nhiên bắt lấy tay Tố Yên hỏi: “Liễu cô nương, nàng nói ta gắp hắn sai thời gian, vậy ta nên làm gì bây giờ?” Tố Yên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết phải làm sao.” Tố Yên nhìn vẻ thất vọng trên mặt Thủy Hiệp Mai, lòng cũng không cảm thấy thoải mái, rất muốn nói với nàng ta yêu là không có tội, cứ yên tâm mà theo đuổi ca ca nàng đi. Nhưng mà ~~ thật sự có thể nói như vậy sao?
Tố Yên chậm rãi rút bàn tay đang bị Thủy Hiệp Mai nắm chặt về, khe khẽ thở dài: “Thủy cô nương nên bảo trọng thân thể, khi độc trong người nàng được tẩy sạch cũng là lúc ta rời khỏi sơn trang.” “Liễu cô nương phải đi?” Thủy Hiệp Mai như tiểu hài tử nhảy xuống giường, cả hài cũng không mang, ôm cổ Tố Yên nói: “Nàng không đi có được không? Ở lại giúp ta. Không có ai cùng ta trò chuyện, chỉ có ngươi nguyện ý trò chuyện với ta, giúp đỡ ta.”
Tố Yên khó xử nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của Thủy Hiệp Mai, lưu lại đây giúp nàng đã mấy ngày cũng đến lúc trở về báo bình an với sư phụ. Ta cũng muốn tiếp tục hành tẩu giang hồ. Nhiều chuyện thú vị ta còn chưa từng gặp qua mà.
Suy nghĩ một lúc lâu, không trả lời Thủy Hiệp Mai, chỉ vỗ nhẹ ngực nàng ta, đỡ nàng nằm xuống. Lòng có chút buồn bực. Thủy Hiệp Phong đang ở đâu? Lúc gần đây không hề thấy hắn.
Vừa nghĩ tới, Thủy Hiệp Phong đã ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng hỏi muốn vào phòng. Thủy Hiệp Mai chỉnh lại xiêm y, nhanh chóng buông tay Tố Yên ra, nằm lên giường. Tố Yên buồn cười nhìn vẻ thẹn thùng của Thủy Hiệp Mai.
Đợi Thủy Hiệp Mai nằm ổn định, Tố Yên mới cất tiếng nói: “Vào đi, Thủy trang chủ.” Thủy Hiệp Phong vừa tiến vào đã dọa Tố Yên phải nhảy dựng. Hắn vẻ mặt tiều tụy, không chờ Tố Yên hỏi, Thủy Hiệp Mai đã lên tiếng hỏi vì sao ca ca lại có bộ dạng này. Thủy Hiệp Phong lắc đầu, vẻ mặt buồn bực nói. Thì ra mấy ngày gần đây vẫn tiếp tục truy đuổi hai kẻ đại ma đầu kia, nhưng vẫn không tìm ra tung tích. Tam đại sơn trang chuẩn bị liên hợp với các môn phái khác mở võ lâm đại hội, đề cử ra võ lâm minh chủ, dẫn dắt mọi người bao vây, diệt trừ đại ma đầu.
Tố Yên tò mò, đại ma đầu này thật ra là loại người thế nào, có thể khiến nhiều người phải đau đầu như vậy. Nhìn những người này tiều tụy như vậy Tố Yên nghĩ không chừng người kia vẫn còn rất tiêu dao hoái koạt rồi. Chẳng lẽ là loại người đến không thấy hình đi không lộ tung tích, tuyệt thế cao nhân? Như sư phụ sao? Không biết sư phụ và hắn cùng so chiêu thì ai sẽ thắng.
Nhưng thứ khiến Tố Yên thấy hứng thú nhất chính là đại hội võ lâm mà Thủy Hiệp Phong vừa nhắc đến. Luận võ tuyển minh chủ, nhất định là so quyền, múa đao, thực sự náo nhiệt? Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh các cao thủ so chiêu. Tốt lắm, quyết định, đến xem võ lâm đại hội. Nghĩ vậy, Tố Yên cất tiếng hỏi: “ Võ lâm đại hội bao giờ thì cử hành, Thủy trang chủ có đem ta theo quan sát một chút không?” Không đợi Thủy Hiệp Phong trả lời, Thủy Hiệp mai đã đáp thay: “Tốt ~ tốt ~ Liễu cô nương đồng ý cùng chúng ta đến đó thì còn gì bằng.”
Thủy Hiệp Phong nghi hoặc nhìn tiểu muội của mình, bảo bối muội muội của hắn từ khi nào lại đối xử nhiệt tình như vậy với người khác. Nàng rất ít khi để người khác thấy khuôn mặt tươi cười, chỉ khi nào nói chuyện với hắn mới có bộ dạng nói nói cười cười. Giờ lại thân thiết với Tố Yên như thế, thật là rất kỳ quái Tố yên nhìn Thủy Hiệp Phong, Thủy Hiệp Phong há hốc miệng, chưa kịp lên tiếng, Thủy Hiệp Mai đã pha phẩy cánh tay làm nũng, nói: “Mang theo Liễu cô nương đi cùng đi, đi mà ~~”
Thủy Hiệp Phong tươi cười, xoa xoa đầu Thủy Hiệp Mai, nói: “Được, được ~~ Tiểu muội nói gì cũng được.” Tố Yên nhìn thấy vẻ đau khổ trong mắt Thủy Hiệp Mai khi nàng ta nghe được hai chử tiểu muội từ miệng Thủy Hiệp Phong.
Tố Yên trở về sân, phát hiện Mặc Ngân vẫn chưa trở về. Tiểu tử này đi đâu còn chưa trở về nữa? Tố Yên vào trong viện, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mặc Ngân đang ngồi trên nóc nhà. Tiểu tử này leo lên đó làm gì? Muốn trúng gió sao? Tố Yên nhún chân, nhẹ nhàng phi lên nóc nhà, chầm chậm tiến đến gần sau lưng Mặc Ngân. Mặc Ngân không hề cử động, nghe tiếng bước chân hắn đã biết là ai vừa lên đây. Đột nhiên, chỉ nhìn thấy một màu đen, mắt bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại ấm áp che kín. “Tiểu tử, ngươi lên đây làm gì? Đang nhìn mỹ nử à? Cũng không chịu trở về, không cần sư tỷ này nữa phải không?” Tố Yên thì thầm nói bên tai Mặc Ngân. Lòng thầm tự giễu mình, sỗ sàng ~~ nga, có điều là cũng được ăn đậu hủ của yêu nghiệt sư đệ.
Mặc Ngân nhẹ nhàng kéo đôi tay nhỏ bé kia xuống, không nói gì, chậm rãi xoay người, lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Yên, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, khẩu khí kiên định dị thường: “Sư tỷ, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ được chứ? Tỷ đi đâu ta cũng ở cạnh tỷ.” Tố Yên nhìn vẻ mặt chân thành của Mặc Ngân, có chút kinh ngạc, chỉ là, tay Mặc Ngân thật ấm nha. Nhìn vào đôi mắt trong suốt của hắn, Tố Yên khẽ gật đầu, nói một tiếng: “Được!” Mặc Ngân nở nụ cười, rạng rỡ như hoa đào nở rộ.
“Sư tỷ, việc trị độc cho vị Thủy cô nương kia thế nào rồi?” Mặc Ngân kéo Tố Yên ngồi xuống.
“Không có vấn đề gì, chỉ là nàng yêu phải người không thể yêu. Bệnh ngoài có thể trị, nhưng là tâm bệnh ~~ ai, khó chữa.” Tố Yên thở dài.
“Yêu người không thể yêu?” Mặc Ngân tò mò.
“Nếu người nàng yêu khác biệt thân phận, hoặc là yêu phải nữ nhân, ta còn dám khuyên. Nhưng là ~~ ai ~~” Tố Yên lắc đầu, Mặc Ngân nghe qua vẻ mặt đầy kinh hãi. Sư tỷ vừa mới nói gì ?
“Yêu là không phân giai cấp, không phân giới tính, quốc tịch, tuổi tác ~~ nhưng mà phân biệt huyết thống ~~” Tố Yên chỉ lầm rầm trong miệng. Mặc Ngân ngồi cạnh nghe nàng nói thì lòng chấn động. Sư tỷ không để ý đến thân phận, nàng sẽ không chứ?!
“Sư tỷ ~~” Mặc Ngân cẩn thận mở miệng.
“Nói ~” Tố Yên nhếch môi, sư đệ làm gì thế? Sao lại nhăn nhó như vậy.
“Nếu sư tỷ yêu một người, thì sẽ không để ý đến thân thế hắn sao?” Mặc Ngân cố gắng lấy hết dũng khí mà hỏi.
“Để ý làm gì? Thật tâm yêu một người thì chính là yêu bản thân hắn, quan tâm thân thế hắn làm gì? Đầu óc ta cũng không có bệnh.” Tố Yên tức giận trả lời.
Mặc Ngân nghe xong lời này, lòng mừng như điên lên. Nàng không quan tâm, nàng thật sự không quan tâm! Nàng sẽ không để ý đến thân thế ta !!!
Tố Yên nhìn Thủy Hiệp Mai mở to mắt thì mỉm cười nói: “Thủy cô nương có phải gặp tình nhân ở sai thời gian không?” Thủy Hiệp Mai thần sắc trầm mặc, miệng lẩm bẩm: “Sai thời gian, sai thời gian ~~~” Đột nhiên bắt lấy tay Tố Yên hỏi: “Liễu cô nương, nàng nói ta gắp hắn sai thời gian, vậy ta nên làm gì bây giờ?” Tố Yên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết phải làm sao.” Tố Yên nhìn vẻ thất vọng trên mặt Thủy Hiệp Mai, lòng cũng không cảm thấy thoải mái, rất muốn nói với nàng ta yêu là không có tội, cứ yên tâm mà theo đuổi ca ca nàng đi. Nhưng mà ~~ thật sự có thể nói như vậy sao?
Tố Yên chậm rãi rút bàn tay đang bị Thủy Hiệp Mai nắm chặt về, khe khẽ thở dài: “Thủy cô nương nên bảo trọng thân thể, khi độc trong người nàng được tẩy sạch cũng là lúc ta rời khỏi sơn trang.” “Liễu cô nương phải đi?” Thủy Hiệp Mai như tiểu hài tử nhảy xuống giường, cả hài cũng không mang, ôm cổ Tố Yên nói: “Nàng không đi có được không? Ở lại giúp ta. Không có ai cùng ta trò chuyện, chỉ có ngươi nguyện ý trò chuyện với ta, giúp đỡ ta.”
Tố Yên khó xử nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của Thủy Hiệp Mai, lưu lại đây giúp nàng đã mấy ngày cũng đến lúc trở về báo bình an với sư phụ. Ta cũng muốn tiếp tục hành tẩu giang hồ. Nhiều chuyện thú vị ta còn chưa từng gặp qua mà.
Suy nghĩ một lúc lâu, không trả lời Thủy Hiệp Mai, chỉ vỗ nhẹ ngực nàng ta, đỡ nàng nằm xuống. Lòng có chút buồn bực. Thủy Hiệp Phong đang ở đâu? Lúc gần đây không hề thấy hắn.
Vừa nghĩ tới, Thủy Hiệp Phong đã ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng hỏi muốn vào phòng. Thủy Hiệp Mai chỉnh lại xiêm y, nhanh chóng buông tay Tố Yên ra, nằm lên giường. Tố Yên buồn cười nhìn vẻ thẹn thùng của Thủy Hiệp Mai.
Đợi Thủy Hiệp Mai nằm ổn định, Tố Yên mới cất tiếng nói: “Vào đi, Thủy trang chủ.” Thủy Hiệp Phong vừa tiến vào đã dọa Tố Yên phải nhảy dựng. Hắn vẻ mặt tiều tụy, không chờ Tố Yên hỏi, Thủy Hiệp Mai đã lên tiếng hỏi vì sao ca ca lại có bộ dạng này. Thủy Hiệp Phong lắc đầu, vẻ mặt buồn bực nói. Thì ra mấy ngày gần đây vẫn tiếp tục truy đuổi hai kẻ đại ma đầu kia, nhưng vẫn không tìm ra tung tích. Tam đại sơn trang chuẩn bị liên hợp với các môn phái khác mở võ lâm đại hội, đề cử ra võ lâm minh chủ, dẫn dắt mọi người bao vây, diệt trừ đại ma đầu.
Tố Yên tò mò, đại ma đầu này thật ra là loại người thế nào, có thể khiến nhiều người phải đau đầu như vậy. Nhìn những người này tiều tụy như vậy Tố Yên nghĩ không chừng người kia vẫn còn rất tiêu dao hoái koạt rồi. Chẳng lẽ là loại người đến không thấy hình đi không lộ tung tích, tuyệt thế cao nhân? Như sư phụ sao? Không biết sư phụ và hắn cùng so chiêu thì ai sẽ thắng.
Nhưng thứ khiến Tố Yên thấy hứng thú nhất chính là đại hội võ lâm mà Thủy Hiệp Phong vừa nhắc đến. Luận võ tuyển minh chủ, nhất định là so quyền, múa đao, thực sự náo nhiệt? Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh các cao thủ so chiêu. Tốt lắm, quyết định, đến xem võ lâm đại hội. Nghĩ vậy, Tố Yên cất tiếng hỏi: “ Võ lâm đại hội bao giờ thì cử hành, Thủy trang chủ có đem ta theo quan sát một chút không?” Không đợi Thủy Hiệp Phong trả lời, Thủy Hiệp mai đã đáp thay: “Tốt ~ tốt ~ Liễu cô nương đồng ý cùng chúng ta đến đó thì còn gì bằng.”
Thủy Hiệp Phong nghi hoặc nhìn tiểu muội của mình, bảo bối muội muội của hắn từ khi nào lại đối xử nhiệt tình như vậy với người khác. Nàng rất ít khi để người khác thấy khuôn mặt tươi cười, chỉ khi nào nói chuyện với hắn mới có bộ dạng nói nói cười cười. Giờ lại thân thiết với Tố Yên như thế, thật là rất kỳ quái Tố yên nhìn Thủy Hiệp Phong, Thủy Hiệp Phong há hốc miệng, chưa kịp lên tiếng, Thủy Hiệp Mai đã pha phẩy cánh tay làm nũng, nói: “Mang theo Liễu cô nương đi cùng đi, đi mà ~~”
Thủy Hiệp Phong tươi cười, xoa xoa đầu Thủy Hiệp Mai, nói: “Được, được ~~ Tiểu muội nói gì cũng được.” Tố Yên nhìn thấy vẻ đau khổ trong mắt Thủy Hiệp Mai khi nàng ta nghe được hai chử tiểu muội từ miệng Thủy Hiệp Phong.
Tố Yên trở về sân, phát hiện Mặc Ngân vẫn chưa trở về. Tiểu tử này đi đâu còn chưa trở về nữa? Tố Yên vào trong viện, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mặc Ngân đang ngồi trên nóc nhà. Tiểu tử này leo lên đó làm gì? Muốn trúng gió sao? Tố Yên nhún chân, nhẹ nhàng phi lên nóc nhà, chầm chậm tiến đến gần sau lưng Mặc Ngân. Mặc Ngân không hề cử động, nghe tiếng bước chân hắn đã biết là ai vừa lên đây. Đột nhiên, chỉ nhìn thấy một màu đen, mắt bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại ấm áp che kín. “Tiểu tử, ngươi lên đây làm gì? Đang nhìn mỹ nử à? Cũng không chịu trở về, không cần sư tỷ này nữa phải không?” Tố Yên thì thầm nói bên tai Mặc Ngân. Lòng thầm tự giễu mình, sỗ sàng ~~ nga, có điều là cũng được ăn đậu hủ của yêu nghiệt sư đệ.
Mặc Ngân nhẹ nhàng kéo đôi tay nhỏ bé kia xuống, không nói gì, chậm rãi xoay người, lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Yên, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, khẩu khí kiên định dị thường: “Sư tỷ, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ được chứ? Tỷ đi đâu ta cũng ở cạnh tỷ.” Tố Yên nhìn vẻ mặt chân thành của Mặc Ngân, có chút kinh ngạc, chỉ là, tay Mặc Ngân thật ấm nha. Nhìn vào đôi mắt trong suốt của hắn, Tố Yên khẽ gật đầu, nói một tiếng: “Được!” Mặc Ngân nở nụ cười, rạng rỡ như hoa đào nở rộ.
“Sư tỷ, việc trị độc cho vị Thủy cô nương kia thế nào rồi?” Mặc Ngân kéo Tố Yên ngồi xuống.
“Không có vấn đề gì, chỉ là nàng yêu phải người không thể yêu. Bệnh ngoài có thể trị, nhưng là tâm bệnh ~~ ai, khó chữa.” Tố Yên thở dài.
“Yêu người không thể yêu?” Mặc Ngân tò mò.
“Nếu người nàng yêu khác biệt thân phận, hoặc là yêu phải nữ nhân, ta còn dám khuyên. Nhưng là ~~ ai ~~” Tố Yên lắc đầu, Mặc Ngân nghe qua vẻ mặt đầy kinh hãi. Sư tỷ vừa mới nói gì ?
“Yêu là không phân giai cấp, không phân giới tính, quốc tịch, tuổi tác ~~ nhưng mà phân biệt huyết thống ~~” Tố Yên chỉ lầm rầm trong miệng. Mặc Ngân ngồi cạnh nghe nàng nói thì lòng chấn động. Sư tỷ không để ý đến thân phận, nàng sẽ không chứ?!
“Sư tỷ ~~” Mặc Ngân cẩn thận mở miệng.
“Nói ~” Tố Yên nhếch môi, sư đệ làm gì thế? Sao lại nhăn nhó như vậy.
“Nếu sư tỷ yêu một người, thì sẽ không để ý đến thân thế hắn sao?” Mặc Ngân cố gắng lấy hết dũng khí mà hỏi.
“Để ý làm gì? Thật tâm yêu một người thì chính là yêu bản thân hắn, quan tâm thân thế hắn làm gì? Đầu óc ta cũng không có bệnh.” Tố Yên tức giận trả lời.
Mặc Ngân nghe xong lời này, lòng mừng như điên lên. Nàng không quan tâm, nàng thật sự không quan tâm! Nàng sẽ không để ý đến thân thế ta !!!
/96
|