♥Edit: Yurii
Tố Yên không chú ý đến Mặc Ngân đang tràn đầy xúc cảm, vẫn một mình ngồi đó buồn rầu. Yêu ca ca ruột của mình thì có sao không? Tố Yên lắc đầu, nha đầu kia chắc là xem ca ca mình vĩ đại quá mức, mới không nhìn thấy những nam nhân tốt khác. Ân, đúng vậy, nhất định là như vậy. Biện pháp tốt nhất là tìm một nam nhân tốt hơn ca ca của nàng vậy.
Nghĩ đến đó, Tố Yên mới cảm thấy thoải mái, nhưng mà nói đi phải nói lại, tìm đâu ra người có thể tốt hơn ca ca nàng đây? Thôi, cứ mang theo nàng về cốc báo bình an cho sư phụ trước đã, rồi đến chổ đại hội võ lâm cũng không muộn, dù sao cũng không thể để nàng tiếp tục ở cạnh ca ca nàng. Có điều, làm thế nào để gạt nha đầu kia, cũng là cả một vấn đề.
Tối đó, Tố Yên khó ngủ, lăn qua lộn lại trên giường. Không phải giang hồ đồn có tam đại công tử sao, hai ngươi kia chắc cũng không kém nha. Nha đầu kia có từng gặp qua hai người kia chưa? Lần bao vây hai tên đại ma đầu kia, không chừng đã gặp qua. Ai ~~~ hảo nam nhân ơi, ngươi ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp, cuối cùng mơ màng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
_______________ Phân cách tuyến đáng ghét ngẫu nhiên xuất hiện ______________
Tại thư phòng Mộc vương phủ, Mộc vương gia ngạc nhiên nhìn ấm trà trong tay. Đây là ấm trà nàng đã từng dùng qua, từng ở nơi đây châm trà cho ta. Những quyển sách đó, là nàng đã sắp xếp lại, lại còn phương án trị thủy cũng do nàng đề xuất. Giờ lũ lụt cũng đã lui, nhưng mà, nàng ở đâu? Mộc vương gia suy sụp ngồi trên ghế. Tố Yên, nàng thật ra đang ở đâu? Ta không tin nàng đã chết, ta tin ngươi nhất định còn sống. Nhất định!
Hoàng cung.
“Tiểu Thuận Tử, Tử Ninh hàng đêm vẫn uống rượu ca hát sao?” Thái Phi chua xót hỏi.
“Hồi chủ tử, Ninh vương gia, ngài ấy ~~~~~” Tiểu Thuận Tử quanh cho một hồi cũng không thể nói hết.
“Tử Mộc đâu? Vẫn còn điều tra tin tức của nha đầu kia sao” Thái phi tiếp tục hỏi.
“Dạ.” Tiểu Thuận Tử cung kính trả lời.
“Ai ~~~~~” Thái phi thở dài. Từ khi không thấy nha đầu kia trở về, hai đứa con điều thay đổi khác thường. Tử Ninh đêm đêm vẫn say rượu ca hát, ngày nào cũng say như chết, Hoàng thương ban cho ca cơ cũng cự tuyệt, chỉ sai người tìm kiếm người có bề ngoài như nha đầu kia. Tử Mộc vẫn phái người dò la tin tức nàng ta. Ta thật ra đã tạo ra nghiệt gì lại khiến cho hai đứa con bảo bối hoàn toàn như nước với lửa, không thể ở cùng nhau.
“Oan nghiệt a, oan nghiệt ~~” Thái phi nhắm mắt lại, vươn tay, Tiểu Thuận Tử vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Chủ tử ~~~~” Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng lên tiếng an ủi.
“Ai ~, Tiểu Thuận Tử, ngươi cũng sai người ra ngoài tìm tin tức của nha đầu kia đi.” Thái phi khép mi, hạ một mệnh lệnh kỳ quái cho Tiểu Thuận Tử, “Sau khi tìm được, nhớ bảo hộ nàng chu toàn, đưa nàng đến cho ta gặp.”
“Dạ!” Tiểu Thuận Tử kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng đáp lại.
Mộc vương gia nhìn ấm trà đến xuất thần, cửa đột nhiên phát ra động tĩnh nhỏ. “Vào đi.” Mộc vương gia nhẹ nhàng buông ám trà, thản nhiên nói. Một người toàn thân y phục màu đen tiến vào, thấp giọng nói: “Bẩm cáo chủ thượng, trước đây vài ngày, tại Thủy Nguyệt sơn trang xuất hiện một nữ tử, cũng gọi là Liễu Tố Yên, nhưng nàng ta khinh công rất cao, y thuật cũng cao minh. Không biết có phải là người chủ thượng muốn tìm không.”
“Cũng gọi là Liễu Tố Yên? Nhưng lại có khinh công, lại còn biết y thuật?” Mộc vương gia chau mày, là nàng sao?
“Thuộc hạ còn tra ra được nàng chuẩn bị đến Phi Lâm sơn trang tham gia đại hội võ lâm.” Hắc y nhân cung kính nói.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Mộc vương gia phất phất tay.
“Dạ.” Dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng hắc y nhân đâu nữa.
Tố Yên, là nàng sao? Mộc vương gia nhìn khắp thư phòng, nơi này đâu đâu cũng có bóng dáng nàng. Nàng co biết ta nhớ nàng bao nhiêu không. Ta nhất định phải tìm được nàng, sau đó giữ chặt nàng, không bao giờ buông tay.
Tố Yên đang thu dọn đồ trong phòng, đột nhiên nhảy mũi một cái. Thủy Hiệp Mai nhếch nhếch khóe miệng, nhìn điểm tâm trên bàn lấm tấm nước ‘mưa’, không nói được lời nào. Tố Yên gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng nói: “Thật ra ngươi không thể trách ta, đúng không? Vừa lúc ngươi lại đứng trước mặt ta, lại vừa lúc tay ngươi cầm điểm tâm, lại vừa lúc ta hắt hơi.”
Thủy Hiệp Mai run run khóe miệng, nói: “Đây là ta mang đến cho ngươi ăn. Đại ca nói ngươi rất thích điểm tâm do đầu bếp sơn trang chúng ta làm, cố ý sai người làm chuẩn bị cho ngươi.”
“A! Sao không nói sớm.” Tố Yên thảm thiết thét lên, cướp lấy điểm tâm. Lòng cảm thấy kỳ quái, tự nhiên sao lại nhảy mũi, chẳng lẽ có ai đang nghĩ đến ta? Chẳng lẽ sư phụ nhớ ta? Hắc hắc, sư phó à, đừng nhớ ta nha, ta sẽ đem thứ này về, nhanh chóng trở về mà. Điểm tâm này không tệ, sẽ đem về cho người.
Sư phụ đang xem xét thảo dược ở sơn cốc bỗng nhiên run rẩy cả người, ngẩng đầu nhìn trời, kỳ lạ, trời đã sắp hè, sao còn thấy lạnh run?
“À, ngươi cũng đi theo chúng ta nha.” Tố Yên cười thầm, ta cũng thật có chổ tính toán, nói với Thủy Hiệp Mai rằng ta có biện pháp giải quyết tình huống gặp người sai thời gian của nàng. Thủy Hiệp Mai tất nhiên là mừng rỡ đồng ý.
Thủy Hiệp Mai gật gật đầu:“Ân, quyết định , đi theo các ngươi.”
“Chi tiêu trên đường đi toàn bộ do ngươi chi nha?” Người nào đó không ngại vô sỉ bổ sung thêm.
“Ân ân, đều do ta lo. Dù sao đại ca cũng cho ta rất nhiều ngân phiếu.” Dứt lời mặt Thủy Hiệp Mai nhìn thấy đôi mắt màu tím của thiếu niên bên cạnh Tố Yên. Vừa nhìn thấy hắn, thật sự bị dung nhan tuyệt mỹ của hắn thu hút, nhưng mắt hắn lại là màu tím. Hắn là sư đệ của Liễu cô nương sao? Vì sao lại lạnh lùng như thế? Quá khứ của hắn như thế nào?
Tố Yên thu thập xong, nhìn Mặc Ngân bĩu môi, Mặc Ngân liền ngoan ngoãn đỡ lấy gánh nặng. Ba người vừa ra sân chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu của nữ nhân vang lên. Õng ẹo mà to tiếng như vậy khiến dạ dày Tố Yên muốn lộn lên. Nhưng thanh âm này dường như có chút quen tai. Nàng cùng Mặc Ngân nhìn nhau, hiểu được, nữ tử kia chính là vị hồng y nữ tử cả hai từng gặp trên trấn. Thủy Hiệp Mai vẻ mặt chán ghét xông lên trước.
Tố Yên không chú ý đến Mặc Ngân đang tràn đầy xúc cảm, vẫn một mình ngồi đó buồn rầu. Yêu ca ca ruột của mình thì có sao không? Tố Yên lắc đầu, nha đầu kia chắc là xem ca ca mình vĩ đại quá mức, mới không nhìn thấy những nam nhân tốt khác. Ân, đúng vậy, nhất định là như vậy. Biện pháp tốt nhất là tìm một nam nhân tốt hơn ca ca của nàng vậy.
Nghĩ đến đó, Tố Yên mới cảm thấy thoải mái, nhưng mà nói đi phải nói lại, tìm đâu ra người có thể tốt hơn ca ca nàng đây? Thôi, cứ mang theo nàng về cốc báo bình an cho sư phụ trước đã, rồi đến chổ đại hội võ lâm cũng không muộn, dù sao cũng không thể để nàng tiếp tục ở cạnh ca ca nàng. Có điều, làm thế nào để gạt nha đầu kia, cũng là cả một vấn đề.
Tối đó, Tố Yên khó ngủ, lăn qua lộn lại trên giường. Không phải giang hồ đồn có tam đại công tử sao, hai ngươi kia chắc cũng không kém nha. Nha đầu kia có từng gặp qua hai người kia chưa? Lần bao vây hai tên đại ma đầu kia, không chừng đã gặp qua. Ai ~~~ hảo nam nhân ơi, ngươi ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp, cuối cùng mơ màng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
_______________ Phân cách tuyến đáng ghét ngẫu nhiên xuất hiện ______________
Tại thư phòng Mộc vương phủ, Mộc vương gia ngạc nhiên nhìn ấm trà trong tay. Đây là ấm trà nàng đã từng dùng qua, từng ở nơi đây châm trà cho ta. Những quyển sách đó, là nàng đã sắp xếp lại, lại còn phương án trị thủy cũng do nàng đề xuất. Giờ lũ lụt cũng đã lui, nhưng mà, nàng ở đâu? Mộc vương gia suy sụp ngồi trên ghế. Tố Yên, nàng thật ra đang ở đâu? Ta không tin nàng đã chết, ta tin ngươi nhất định còn sống. Nhất định!
Hoàng cung.
“Tiểu Thuận Tử, Tử Ninh hàng đêm vẫn uống rượu ca hát sao?” Thái Phi chua xót hỏi.
“Hồi chủ tử, Ninh vương gia, ngài ấy ~~~~~” Tiểu Thuận Tử quanh cho một hồi cũng không thể nói hết.
“Tử Mộc đâu? Vẫn còn điều tra tin tức của nha đầu kia sao” Thái phi tiếp tục hỏi.
“Dạ.” Tiểu Thuận Tử cung kính trả lời.
“Ai ~~~~~” Thái phi thở dài. Từ khi không thấy nha đầu kia trở về, hai đứa con điều thay đổi khác thường. Tử Ninh đêm đêm vẫn say rượu ca hát, ngày nào cũng say như chết, Hoàng thương ban cho ca cơ cũng cự tuyệt, chỉ sai người tìm kiếm người có bề ngoài như nha đầu kia. Tử Mộc vẫn phái người dò la tin tức nàng ta. Ta thật ra đã tạo ra nghiệt gì lại khiến cho hai đứa con bảo bối hoàn toàn như nước với lửa, không thể ở cùng nhau.
“Oan nghiệt a, oan nghiệt ~~” Thái phi nhắm mắt lại, vươn tay, Tiểu Thuận Tử vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Chủ tử ~~~~” Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng lên tiếng an ủi.
“Ai ~, Tiểu Thuận Tử, ngươi cũng sai người ra ngoài tìm tin tức của nha đầu kia đi.” Thái phi khép mi, hạ một mệnh lệnh kỳ quái cho Tiểu Thuận Tử, “Sau khi tìm được, nhớ bảo hộ nàng chu toàn, đưa nàng đến cho ta gặp.”
“Dạ!” Tiểu Thuận Tử kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng đáp lại.
Mộc vương gia nhìn ấm trà đến xuất thần, cửa đột nhiên phát ra động tĩnh nhỏ. “Vào đi.” Mộc vương gia nhẹ nhàng buông ám trà, thản nhiên nói. Một người toàn thân y phục màu đen tiến vào, thấp giọng nói: “Bẩm cáo chủ thượng, trước đây vài ngày, tại Thủy Nguyệt sơn trang xuất hiện một nữ tử, cũng gọi là Liễu Tố Yên, nhưng nàng ta khinh công rất cao, y thuật cũng cao minh. Không biết có phải là người chủ thượng muốn tìm không.”
“Cũng gọi là Liễu Tố Yên? Nhưng lại có khinh công, lại còn biết y thuật?” Mộc vương gia chau mày, là nàng sao?
“Thuộc hạ còn tra ra được nàng chuẩn bị đến Phi Lâm sơn trang tham gia đại hội võ lâm.” Hắc y nhân cung kính nói.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Mộc vương gia phất phất tay.
“Dạ.” Dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng hắc y nhân đâu nữa.
Tố Yên, là nàng sao? Mộc vương gia nhìn khắp thư phòng, nơi này đâu đâu cũng có bóng dáng nàng. Nàng co biết ta nhớ nàng bao nhiêu không. Ta nhất định phải tìm được nàng, sau đó giữ chặt nàng, không bao giờ buông tay.
Tố Yên đang thu dọn đồ trong phòng, đột nhiên nhảy mũi một cái. Thủy Hiệp Mai nhếch nhếch khóe miệng, nhìn điểm tâm trên bàn lấm tấm nước ‘mưa’, không nói được lời nào. Tố Yên gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng nói: “Thật ra ngươi không thể trách ta, đúng không? Vừa lúc ngươi lại đứng trước mặt ta, lại vừa lúc tay ngươi cầm điểm tâm, lại vừa lúc ta hắt hơi.”
Thủy Hiệp Mai run run khóe miệng, nói: “Đây là ta mang đến cho ngươi ăn. Đại ca nói ngươi rất thích điểm tâm do đầu bếp sơn trang chúng ta làm, cố ý sai người làm chuẩn bị cho ngươi.”
“A! Sao không nói sớm.” Tố Yên thảm thiết thét lên, cướp lấy điểm tâm. Lòng cảm thấy kỳ quái, tự nhiên sao lại nhảy mũi, chẳng lẽ có ai đang nghĩ đến ta? Chẳng lẽ sư phụ nhớ ta? Hắc hắc, sư phó à, đừng nhớ ta nha, ta sẽ đem thứ này về, nhanh chóng trở về mà. Điểm tâm này không tệ, sẽ đem về cho người.
Sư phụ đang xem xét thảo dược ở sơn cốc bỗng nhiên run rẩy cả người, ngẩng đầu nhìn trời, kỳ lạ, trời đã sắp hè, sao còn thấy lạnh run?
“À, ngươi cũng đi theo chúng ta nha.” Tố Yên cười thầm, ta cũng thật có chổ tính toán, nói với Thủy Hiệp Mai rằng ta có biện pháp giải quyết tình huống gặp người sai thời gian của nàng. Thủy Hiệp Mai tất nhiên là mừng rỡ đồng ý.
Thủy Hiệp Mai gật gật đầu:“Ân, quyết định , đi theo các ngươi.”
“Chi tiêu trên đường đi toàn bộ do ngươi chi nha?” Người nào đó không ngại vô sỉ bổ sung thêm.
“Ân ân, đều do ta lo. Dù sao đại ca cũng cho ta rất nhiều ngân phiếu.” Dứt lời mặt Thủy Hiệp Mai nhìn thấy đôi mắt màu tím của thiếu niên bên cạnh Tố Yên. Vừa nhìn thấy hắn, thật sự bị dung nhan tuyệt mỹ của hắn thu hút, nhưng mắt hắn lại là màu tím. Hắn là sư đệ của Liễu cô nương sao? Vì sao lại lạnh lùng như thế? Quá khứ của hắn như thế nào?
Tố Yên thu thập xong, nhìn Mặc Ngân bĩu môi, Mặc Ngân liền ngoan ngoãn đỡ lấy gánh nặng. Ba người vừa ra sân chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu của nữ nhân vang lên. Õng ẹo mà to tiếng như vậy khiến dạ dày Tố Yên muốn lộn lên. Nhưng thanh âm này dường như có chút quen tai. Nàng cùng Mặc Ngân nhìn nhau, hiểu được, nữ tử kia chính là vị hồng y nữ tử cả hai từng gặp trên trấn. Thủy Hiệp Mai vẻ mặt chán ghét xông lên trước.
/96
|