♥Edit: Yurii
Đêm, tĩnh lặng.
Tố Yên và Nghịch Phong nhẹ nhàng phi thân lên nóc nhà hướng về phía hoàng cung.
Nhớ là Lệ phi từng nói, nơi ở của Vũ quý nhân là Tây cung, thì chắc đó phải là hướng Tây. Tố Yên căng mắt nhìn về hướng đó. Dùng mông nghĩ cũng biết là Vũ quý nhân rất quý viên hắc trân châu kia. Có lẽ sẽ đặt dưới gối khi đi ngủ. Tốt lắm, chỉ cần một gói mê dược thì đám người trong phòng đều ngã hết. Nghĩ đến đó, Tố Yên sờ vào gói dược phồng phồng trong ngực, vững tâm không ít.
Thị vệ hoàng cung luân phiên tuần tra, trạm gác dầy đặc, nếu chỉ đi một mình, chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nghịch Phong dẫn Tố Yên vượt qua một trạm gác. Tố Yên có chút ngơ ngơ, nghi vấn trong lòng không ngừng phình to. Người này, dường như không phải làm chuyện này chỉ một hai lần nha. Nhưng Tố Yên cũng hiểu bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi lan man.
Cuối cùng cũng đến trước cung điện hoa lệ. Tố Yên và Nghịch Phong sụp người xuống, ghé sát người vào cửa sổ. Nghịch Phong gật đầu ra hiệu với Tố Yên, ý bảo đây là Tây cung mà bọn họ tìm. Tố Yên hiểu ý, lấy ra một ống trúng cùng với gói mê dược, nhẹ nhàng thổi mê dược vào phòng.
Tố Yên ra sức thổi, lòng gào thét: Vũ quý nhân à, ngươi ngủ đi, ngủ đi. Lượng mê dược này có thể đánh ngã cả một con trâu. Bé cưng, ta không tin, ngươi trâu hơn cả trâu. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy câu này sao nói có vẻ kỳ kỳ. Không biết kiếp trước ai đã phát minh ra cách nói này, gì mà trâu hơn cả trâu, nhưng cũng mới mẻ lắm nha.
Thổi xong, Tố Yên áp sát tai vào nghe phản ứng bên trong. Không có tiếng động, Tố Yên xoay đầu nhìn Nghịch Phong, Nghịch Phong thấp giọng nói: “Hơi thở của người bên trong đã đều rồi.” Tố Yên gật đầu, biết rằng dược đã phát huy tác dụng.
Hai người nhẹ chân mở cửa sổ nhảy vào. Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt từ ngoài rọi vào, Tố Yên nhìn người nằm trên giường. Ngày hè nóng bức, y phục người nằm đó cũng khá mỏng manh. Trên giường là một khối thân thể lung linh huyền ảo. Tay Tố Yên lần mò xuống dưới gối, quả nhiên, chạm phải vật gì đó trơn tròn bóng loáng.
Tố Yên mừng rỡ, hắc trân châu! Không ngờ lại dễ tìm như vậy. Chẵng lẽ ta may mắn vậy sao? Kiếp trước kinh khủng nên kiếp này được may mắn? Tố Yên nhanh tay cất trân châu vào lòng, ra hiệu cho Nghịch Phong rồi vội vàng xoay người rời đi
Vừa ra khỏi điện, một giọng nói trêu tức của nam nhân đột nhiên vang lên: “Hai vị trộm xong rồi cứ vậy mà đi sao? Không ngồi lại chút sao?”
Tố Yên hoảng hốt, khựng người, ngẩng đầu nhìn. Không biết từ khi nào, thị vệ đã bao vây xung quanh, mũi thương sắc bén chĩa thẳng vào Tố Yên và Nghịch Phong. Sau lớp vệ binh cầm thương là lớp cung thủ, tay cũng đã giương căng cung chờ lệnh bắn, trước mặt là một loạt thị vệ cầm đuốc.
Quả nhiên, hắc trân châu không thể dễ dàng mà lấy như vậy. Tố Yên nhìn theo hướng giọng nói vừa phát ra, đầu đội mão vàng, một nam tử toàn thân hoa phục , chấp hai tay sau lưng mỉm cười nhìn Tố Yên và Nghịch Phong.
Tố Yên mắng thầm, ta xx mụ nội nhà nó, số gì mà tốt thế không biết, gặp đúng phải boss nặng, là Hoàng thượng đó nha.
“Hai vị thật là hưng trí, đã trễ thế này còn đột nhập hoàng cung, không bằng lưu lại uống chung trà nóng?” Giọng nói Hoàng thượng mang giọng điệu trêu tức.
“Không cần, không cần đâu, ta trước giờ không thích uống trà, ta thích nước trái cây hơn.” Tố Yên nghiến răng nhìn Hoàng thượng đóng vài mèo vờn chuột, nói không sợ là giả, chỉ là không thể để lộ ra. Tố Yên nắm chặt tay, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Nghịch Phong nhìn tường thành cao chót vót, lại nhìn lớp cung thủ giương sẵn cung, thầm tính kế.
“Nước trái cây? Đó là gì vậy?” Hoàng thượng ngẩn người, tò mò.
“Chính là lấy trái cây ép thành nước, sau đó thêm vài thứ, tốt cho da, uống tốt lắm.” Tố Yên có nén không để giọng mình run run. Kéo dài, phải kéo dài thời gian, bước tiếp theo phải làm sao đây? Tố Yên theo bản năng nhích lại gần Nghịch Phong, nói nhỏ: “Giờ làm sao đây?” Dứt lời mới thấy câu này sao quen quen. Lúc này mới nhận ra, lần trước bị nhân sĩ vây quanh, chính mình cũng hỏi như vậy.
Nghịch Phong nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Không cần sợ, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Trái tim hốt hoảng của Tố Yên vì một câu kiên định này mà bình tĩnh lại.
Hoàng thượng đánh giá hai người, sáng nay Hàn Lệ đã đem trân châu tặng cho họ sao? Nữ tử này còn dám nhàn hạ thoải mái mà cùng ta nói hươu nói vượn. Có ý nghĩa.
Nhưng, nàng ta dám đem tín vật ta ban tùy tiện giao cho người khác. Lúc Vũ quý nhân nói lại ta còn không tin. Đến khi phái cao thủ đệ nhất hoàng thành đoạt lại đưa đến tận mắt mới có thể tin. Nàng đau lòng thật sao? Lại đem trân châu giao cho ngươi khác. Nữ nhân ngốc kia thật sự cho rắng thế gian này còn có một hắc trân châu hai ngàn năm sao? Nếu phụ thân Vũ quý nhân không nắm giữ trọng binh trong tay, sao ta lại đi quan tâm đến loại nữ nhân như vậy? Kiên nhẫn đi, đứa ngốc của ta, phải kiên nhẫn, ta nhất định sẽ ….
Nhưng mà hai người này phải xử lý thế nào? Hoàng thượng nheo mắt nhìn người nam tử, lại trừng mắt nhìn nữ tử. Cả hai người này, dường như có có thâm giao với nàng, nếu không sẽ không dễ dàng giao trân châu như vậy. Nhưng hoàng cung là nơi thế nào? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
“Bắt lấy.” Hoàng thượng nhẹ nhàng vung tay, thản nhiên phun ra hai chữ.
Đêm, tĩnh lặng.
Tố Yên và Nghịch Phong nhẹ nhàng phi thân lên nóc nhà hướng về phía hoàng cung.
Nhớ là Lệ phi từng nói, nơi ở của Vũ quý nhân là Tây cung, thì chắc đó phải là hướng Tây. Tố Yên căng mắt nhìn về hướng đó. Dùng mông nghĩ cũng biết là Vũ quý nhân rất quý viên hắc trân châu kia. Có lẽ sẽ đặt dưới gối khi đi ngủ. Tốt lắm, chỉ cần một gói mê dược thì đám người trong phòng đều ngã hết. Nghĩ đến đó, Tố Yên sờ vào gói dược phồng phồng trong ngực, vững tâm không ít.
Thị vệ hoàng cung luân phiên tuần tra, trạm gác dầy đặc, nếu chỉ đi một mình, chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nghịch Phong dẫn Tố Yên vượt qua một trạm gác. Tố Yên có chút ngơ ngơ, nghi vấn trong lòng không ngừng phình to. Người này, dường như không phải làm chuyện này chỉ một hai lần nha. Nhưng Tố Yên cũng hiểu bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi lan man.
Cuối cùng cũng đến trước cung điện hoa lệ. Tố Yên và Nghịch Phong sụp người xuống, ghé sát người vào cửa sổ. Nghịch Phong gật đầu ra hiệu với Tố Yên, ý bảo đây là Tây cung mà bọn họ tìm. Tố Yên hiểu ý, lấy ra một ống trúng cùng với gói mê dược, nhẹ nhàng thổi mê dược vào phòng.
Tố Yên ra sức thổi, lòng gào thét: Vũ quý nhân à, ngươi ngủ đi, ngủ đi. Lượng mê dược này có thể đánh ngã cả một con trâu. Bé cưng, ta không tin, ngươi trâu hơn cả trâu. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy câu này sao nói có vẻ kỳ kỳ. Không biết kiếp trước ai đã phát minh ra cách nói này, gì mà trâu hơn cả trâu, nhưng cũng mới mẻ lắm nha.
Thổi xong, Tố Yên áp sát tai vào nghe phản ứng bên trong. Không có tiếng động, Tố Yên xoay đầu nhìn Nghịch Phong, Nghịch Phong thấp giọng nói: “Hơi thở của người bên trong đã đều rồi.” Tố Yên gật đầu, biết rằng dược đã phát huy tác dụng.
Hai người nhẹ chân mở cửa sổ nhảy vào. Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt từ ngoài rọi vào, Tố Yên nhìn người nằm trên giường. Ngày hè nóng bức, y phục người nằm đó cũng khá mỏng manh. Trên giường là một khối thân thể lung linh huyền ảo. Tay Tố Yên lần mò xuống dưới gối, quả nhiên, chạm phải vật gì đó trơn tròn bóng loáng.
Tố Yên mừng rỡ, hắc trân châu! Không ngờ lại dễ tìm như vậy. Chẵng lẽ ta may mắn vậy sao? Kiếp trước kinh khủng nên kiếp này được may mắn? Tố Yên nhanh tay cất trân châu vào lòng, ra hiệu cho Nghịch Phong rồi vội vàng xoay người rời đi
Vừa ra khỏi điện, một giọng nói trêu tức của nam nhân đột nhiên vang lên: “Hai vị trộm xong rồi cứ vậy mà đi sao? Không ngồi lại chút sao?”
Tố Yên hoảng hốt, khựng người, ngẩng đầu nhìn. Không biết từ khi nào, thị vệ đã bao vây xung quanh, mũi thương sắc bén chĩa thẳng vào Tố Yên và Nghịch Phong. Sau lớp vệ binh cầm thương là lớp cung thủ, tay cũng đã giương căng cung chờ lệnh bắn, trước mặt là một loạt thị vệ cầm đuốc.
Quả nhiên, hắc trân châu không thể dễ dàng mà lấy như vậy. Tố Yên nhìn theo hướng giọng nói vừa phát ra, đầu đội mão vàng, một nam tử toàn thân hoa phục , chấp hai tay sau lưng mỉm cười nhìn Tố Yên và Nghịch Phong.
Tố Yên mắng thầm, ta xx mụ nội nhà nó, số gì mà tốt thế không biết, gặp đúng phải boss nặng, là Hoàng thượng đó nha.
“Hai vị thật là hưng trí, đã trễ thế này còn đột nhập hoàng cung, không bằng lưu lại uống chung trà nóng?” Giọng nói Hoàng thượng mang giọng điệu trêu tức.
“Không cần, không cần đâu, ta trước giờ không thích uống trà, ta thích nước trái cây hơn.” Tố Yên nghiến răng nhìn Hoàng thượng đóng vài mèo vờn chuột, nói không sợ là giả, chỉ là không thể để lộ ra. Tố Yên nắm chặt tay, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Nghịch Phong nhìn tường thành cao chót vót, lại nhìn lớp cung thủ giương sẵn cung, thầm tính kế.
“Nước trái cây? Đó là gì vậy?” Hoàng thượng ngẩn người, tò mò.
“Chính là lấy trái cây ép thành nước, sau đó thêm vài thứ, tốt cho da, uống tốt lắm.” Tố Yên có nén không để giọng mình run run. Kéo dài, phải kéo dài thời gian, bước tiếp theo phải làm sao đây? Tố Yên theo bản năng nhích lại gần Nghịch Phong, nói nhỏ: “Giờ làm sao đây?” Dứt lời mới thấy câu này sao quen quen. Lúc này mới nhận ra, lần trước bị nhân sĩ vây quanh, chính mình cũng hỏi như vậy.
Nghịch Phong nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Không cần sợ, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Trái tim hốt hoảng của Tố Yên vì một câu kiên định này mà bình tĩnh lại.
Hoàng thượng đánh giá hai người, sáng nay Hàn Lệ đã đem trân châu tặng cho họ sao? Nữ tử này còn dám nhàn hạ thoải mái mà cùng ta nói hươu nói vượn. Có ý nghĩa.
Nhưng, nàng ta dám đem tín vật ta ban tùy tiện giao cho người khác. Lúc Vũ quý nhân nói lại ta còn không tin. Đến khi phái cao thủ đệ nhất hoàng thành đoạt lại đưa đến tận mắt mới có thể tin. Nàng đau lòng thật sao? Lại đem trân châu giao cho ngươi khác. Nữ nhân ngốc kia thật sự cho rắng thế gian này còn có một hắc trân châu hai ngàn năm sao? Nếu phụ thân Vũ quý nhân không nắm giữ trọng binh trong tay, sao ta lại đi quan tâm đến loại nữ nhân như vậy? Kiên nhẫn đi, đứa ngốc của ta, phải kiên nhẫn, ta nhất định sẽ ….
Nhưng mà hai người này phải xử lý thế nào? Hoàng thượng nheo mắt nhìn người nam tử, lại trừng mắt nhìn nữ tử. Cả hai người này, dường như có có thâm giao với nàng, nếu không sẽ không dễ dàng giao trân châu như vậy. Nhưng hoàng cung là nơi thế nào? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
“Bắt lấy.” Hoàng thượng nhẹ nhàng vung tay, thản nhiên phun ra hai chữ.
/96
|