♥Edit: Yurii
Thị vệ vay quanh Tố Yên và Nghịch Phong nghe lệnh, mũi thương sáng lóa tiến đến.
“Đi.” Nghịch Phong quát, kéo tay Tố Yên, thi triển khinh công phóng lên.
“Cung thủ! Giữ mạng họ lại.” Giọng nói lạnh lùng của Hoàng thượng vang lên trong đêm, Tố Yên nghe mà run rẩy. Giữ lại mạng là có ý gì? Chẵng lẽ vì Lệ phi? Không kịp nghĩ nhiều, tiếng mũi tên phóng đi đã sát đến người.
A! Tố Yên thắc mắc. Nhiều cung thủ cùng bắn như vậy, ta có bị biến thành nhím không? Tuy tên cẩu hoàng đế kia nói giữ lại mạng, nhưng nhiều người cùng bắn đến vậy, nói thế nào cũng đổ nhiều máu cho coi. Tên cẩu hoàng đế chết tiệt này, có đầu óc không vậy hả?
Nghịch Phong nhanh chóng rút kiếm cản lại loạt tên sau lưng. Ôm Tố Yên vào lòng ngực, nhẹ nhàng lướt trên những nhánh cây lao đi. Cẩu hoàng đế nhìn thấy Nghịch Phong dễ dàng loại bỏ làn tên, nghiêm mặt lại.
“Một đám phế vật.” Cẩu hoàng đế giận dữ giật lấy cung tiễn của tên cung thủ gần đó, giương cung, nhắm ngay vai Tố Yên. Tiểu nha đầu, giáo huấn ngươi một chút cũng tốt. Đường đường chốn Hoàng cung, các người nói đến là đến, nói đi là đi sao? Đột nhập hoàng cung trộm đồ như lấy đồ trong túi, mặt mũi ta phải để đâu? (Yu: trên đầu huynh í, hỏi lãng)
Mũi tên cẩu hoàng đế phóng ra, Nghịch Phong nghe tiếng vút xé gió sau lưng, chợt kinh hoảng. Trong hoàng cung lại có người công lực thâm hậu vậy sao? Nghịch Phong xoay người định cản mũi tên, nhưng làn tên dầy đặc phía sau vẫn tiếp tục bắn tới. Nghịch Phong trơ mắt nhìn mũi tên nhọn dũng mãnh kia ngày càng đến gần.
Đột nhiên, một bóng đen phóng đến cạnh Nghịch Phong, hươ kiếm cản đi mũi tên nhọn. Nhẹ nhàng kéo hai người lui ra sau, nhỏ giọng nói: “Đi!”
Nghịch Phong không hề do dự, ôm Tố Yên lao nhanh đi. Hoàng thượng nhìn bóng ba người dần dần thoát khỏi tầm mắt, mặt nóng bừng bừng.
“Lưu Văn đâu? Còn đệ nhất cao thủ hoàng thành đâu?” Hoàng thượng giận dữ, tìm kiếm bóng dáng ba người trong đám đông dò tìm. Nhưng thế nào cũng không thấy.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lưu thống lĩnh, hắn ~~ hắn bị trói ở bên kia.” Một tên thị vệ nơm nớp lo sợ nhỏ giọng tâu.
“Cái gì?!” Hoàng Thượng nổi giận, mặt muốn đóng băng. Thật ra là ai? Đột nhiên, Hoàng thượng ngẩn đầu, tiến nhanh về ngự thư phòng.
Quả nhiên, chiếc rương nhỏ sau giá sách trống rỗng, viên trân châu vừa đoạt về đã không còn!
‘Phanh’ một tiếng, Hoàng thượng phẫn nộ ném mạnh chiếc rương nhỏ xuống đất. Là ai? Ai có thể đánh ngất Lưu Văn, cướp trân châu? Rõ ràng là không phải nha đầu kia. Nhưng vậy thì là ai? Người có thể biết được ta cất trân châu ở đây ắt là phải quen thuộc bố cục trong này.
“Truyền lệnh, phong tỏa cửa thành.” Tiếng ra lệnh giận dữ của Hoàng thượng vang lên từ trong thư phòng.
Ba người nhóm Nghịch Phong đã bay thật xa. Cuối cùng cũng đến nóc nhà của nhà trọ. Nghịch Phong thở dài, buông Tố Yên ra: “Tố Yên, tốt rồi, an toàn rồi.”
Tố Yên không trả lời, cơ thể mềm đi trượt xuống. Hắc y nam tử cạnh bên nhanh tay đỡ lấy Tố Yên. Lúc này cả hai mới phát hiện Tố Yên đã hôn mê từ lúc nào, trên vai áo đã bị máu thấm ướt đẫm. Nghịch Phong kinh hãi, vì lúc này, hắn mới nhìn thấy mũi tên đã ghim sâu một nửa vào vai nàng. Mũi tên đầu tiên bị hắc y nam tử chém đứt, mũi tên cuối cùng lại bắn trúng Tố Yên.
“Mau cầm máu cho nàng.” Hắc y nam tử nhỏ giọng nói. Chết tiệt, dám bắn trúng Tố Yên, vài năm không gặp không ngờ võ nghệ hắn lại tiến bộ như vậy. Ghi lại đó, sau này từ từ tính toán với ngươi.
Nghịch Phong nhận ra mình đang bối rối, nhìn thấy màu đỏ ghê người trên xiêm y Tố Yên khiến hắn quên hẳn việc cầm mấu cho nàng. Hắc y nam tử đã ôm Tố Yên vào phòng theo lối cửa sổ.
Nhìn hắc y nam tử cẩn thận đặt Tố Yên lên giường, lòng Nghịch Phong chợt cảm thấy khó chịu. Người này là ai? Trong thời khắc quan trọng đã cứu ta và Tố Yên, xem ra là quen biết với Tố Yên. Nghịch Phong châm nến, sau đó lấy bình dược trong người ra đưa cho hắc y nhân.
Hắc y nhân nhẹ tay xé vai áo Tố Yên ra, từ tốn rắc dược. Nhìn thấy máu nhanh chóng ngừng chảy ra ngoài mới dám thở một hơi dài.
Nghịch Phong thầm đánh giá hắc y nam tử. Mặc y phục dạ hành, mặt lại đeo mặt nạ màu bạc.
“Ngươi là ai?” Nghịch Phong lạnh lùng hỏi.
“Không phải địch nhân của các người.” Hắc y nam tử trả lời ngắn gọn.
Vô nghĩa, Nghịch Phong nhếch miệng.
“Tốt lắm, miệng vết thương không sâu, không tổn hại đến xương cốt, nhưng mũi tên này phải nhanh chóng được rút ra.” Hắc y nam tử nghiêm mặt nói. Nghịch Phong cũng hiểu, giờ là mùa hè, nếu để lâu miệng vết thương sẽ sinh mủ, phải mau chóng xử lý.
“Ư ~~~~” Tố Yên rên nhẹ. Đau quá, vai đau quá. Sao thế này, cứ như bị hỏa thiêu vậy. Dường như ta bị trúng tên. Lại là tên đầu gỗ Nghịch Phong cứu ta sao? Vừa rồi dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc, dường như là giọng biến thái vương. Là ta nghe lầm sao? Nhất định là nghe lầm rồi, biến thái vương sao lại xuất hiện ở đây? Mà dường như còn có một hắc y nhân xuất hiện nữa. Hắc y nhân đó là ai? Cơn đau bỏng rát từ từ bao phủ ý thức Tố Yên.
Nghịch Phong nhìn nhân nhi nhăn nhó trên giường, sắc mặt tái nhợt, không còn tia huyết sắc, tim cứ như bị ai đấm mạnh vào. Nghich Phong đưa tay lên ngực, cảm giác này, là đau lòng sau? (Yu: trính soát bác ạ) Ta không thể bảo vệ tốt cho nàng! Ta đã không !!!
Hắc y nam tử nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhăn nhó vì đau của Tố Yên. Đứa ngốc này, vì thiếu niên mắt tím kia mà dám mạo hiểm vậy sao? Hắc trân châu trong tay Vũ quý nhân căn bản không phải ngàn năm, chỉ trăm năm mà thôi. Nghĩ vậy, hắc y nam tử đưa tay sờ vào viên trân châu trong ngực. May là ta biết tên tiểu tử kia đặt nó sau giá sách.
Thật lâu sau, cả hai người trong phòng đều không nói gì.
“Có lẽ binh lính đang dò tìm chúng ta khắp nơi. Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý miệng vết thương cho Tố Yên.” Hắc y nam tử đánh vỡ bầu không khí trầm tĩnh.
“Ừm.” Nghịch Phong sửng sốt, hắn gọi nàng là Tố Yên, hắn là thế nào với Tố Yên? “Cần có nước ấm để rửa sặch miệng vết thương. Đã trễ thế này người ở nhà trọ sẽ hoài nghi, ta tự chuẩn bị vậy.” Dứt lời, Nghịch Phong xoay người bước ra cửa.
Trong phòng, chỉ còn lại hắc y nam tử và Tố Yên.
Thị vệ vay quanh Tố Yên và Nghịch Phong nghe lệnh, mũi thương sáng lóa tiến đến.
“Đi.” Nghịch Phong quát, kéo tay Tố Yên, thi triển khinh công phóng lên.
“Cung thủ! Giữ mạng họ lại.” Giọng nói lạnh lùng của Hoàng thượng vang lên trong đêm, Tố Yên nghe mà run rẩy. Giữ lại mạng là có ý gì? Chẵng lẽ vì Lệ phi? Không kịp nghĩ nhiều, tiếng mũi tên phóng đi đã sát đến người.
A! Tố Yên thắc mắc. Nhiều cung thủ cùng bắn như vậy, ta có bị biến thành nhím không? Tuy tên cẩu hoàng đế kia nói giữ lại mạng, nhưng nhiều người cùng bắn đến vậy, nói thế nào cũng đổ nhiều máu cho coi. Tên cẩu hoàng đế chết tiệt này, có đầu óc không vậy hả?
Nghịch Phong nhanh chóng rút kiếm cản lại loạt tên sau lưng. Ôm Tố Yên vào lòng ngực, nhẹ nhàng lướt trên những nhánh cây lao đi. Cẩu hoàng đế nhìn thấy Nghịch Phong dễ dàng loại bỏ làn tên, nghiêm mặt lại.
“Một đám phế vật.” Cẩu hoàng đế giận dữ giật lấy cung tiễn của tên cung thủ gần đó, giương cung, nhắm ngay vai Tố Yên. Tiểu nha đầu, giáo huấn ngươi một chút cũng tốt. Đường đường chốn Hoàng cung, các người nói đến là đến, nói đi là đi sao? Đột nhập hoàng cung trộm đồ như lấy đồ trong túi, mặt mũi ta phải để đâu? (Yu: trên đầu huynh í, hỏi lãng)
Mũi tên cẩu hoàng đế phóng ra, Nghịch Phong nghe tiếng vút xé gió sau lưng, chợt kinh hoảng. Trong hoàng cung lại có người công lực thâm hậu vậy sao? Nghịch Phong xoay người định cản mũi tên, nhưng làn tên dầy đặc phía sau vẫn tiếp tục bắn tới. Nghịch Phong trơ mắt nhìn mũi tên nhọn dũng mãnh kia ngày càng đến gần.
Đột nhiên, một bóng đen phóng đến cạnh Nghịch Phong, hươ kiếm cản đi mũi tên nhọn. Nhẹ nhàng kéo hai người lui ra sau, nhỏ giọng nói: “Đi!”
Nghịch Phong không hề do dự, ôm Tố Yên lao nhanh đi. Hoàng thượng nhìn bóng ba người dần dần thoát khỏi tầm mắt, mặt nóng bừng bừng.
“Lưu Văn đâu? Còn đệ nhất cao thủ hoàng thành đâu?” Hoàng thượng giận dữ, tìm kiếm bóng dáng ba người trong đám đông dò tìm. Nhưng thế nào cũng không thấy.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lưu thống lĩnh, hắn ~~ hắn bị trói ở bên kia.” Một tên thị vệ nơm nớp lo sợ nhỏ giọng tâu.
“Cái gì?!” Hoàng Thượng nổi giận, mặt muốn đóng băng. Thật ra là ai? Đột nhiên, Hoàng thượng ngẩn đầu, tiến nhanh về ngự thư phòng.
Quả nhiên, chiếc rương nhỏ sau giá sách trống rỗng, viên trân châu vừa đoạt về đã không còn!
‘Phanh’ một tiếng, Hoàng thượng phẫn nộ ném mạnh chiếc rương nhỏ xuống đất. Là ai? Ai có thể đánh ngất Lưu Văn, cướp trân châu? Rõ ràng là không phải nha đầu kia. Nhưng vậy thì là ai? Người có thể biết được ta cất trân châu ở đây ắt là phải quen thuộc bố cục trong này.
“Truyền lệnh, phong tỏa cửa thành.” Tiếng ra lệnh giận dữ của Hoàng thượng vang lên từ trong thư phòng.
Ba người nhóm Nghịch Phong đã bay thật xa. Cuối cùng cũng đến nóc nhà của nhà trọ. Nghịch Phong thở dài, buông Tố Yên ra: “Tố Yên, tốt rồi, an toàn rồi.”
Tố Yên không trả lời, cơ thể mềm đi trượt xuống. Hắc y nam tử cạnh bên nhanh tay đỡ lấy Tố Yên. Lúc này cả hai mới phát hiện Tố Yên đã hôn mê từ lúc nào, trên vai áo đã bị máu thấm ướt đẫm. Nghịch Phong kinh hãi, vì lúc này, hắn mới nhìn thấy mũi tên đã ghim sâu một nửa vào vai nàng. Mũi tên đầu tiên bị hắc y nam tử chém đứt, mũi tên cuối cùng lại bắn trúng Tố Yên.
“Mau cầm máu cho nàng.” Hắc y nam tử nhỏ giọng nói. Chết tiệt, dám bắn trúng Tố Yên, vài năm không gặp không ngờ võ nghệ hắn lại tiến bộ như vậy. Ghi lại đó, sau này từ từ tính toán với ngươi.
Nghịch Phong nhận ra mình đang bối rối, nhìn thấy màu đỏ ghê người trên xiêm y Tố Yên khiến hắn quên hẳn việc cầm mấu cho nàng. Hắc y nam tử đã ôm Tố Yên vào phòng theo lối cửa sổ.
Nhìn hắc y nam tử cẩn thận đặt Tố Yên lên giường, lòng Nghịch Phong chợt cảm thấy khó chịu. Người này là ai? Trong thời khắc quan trọng đã cứu ta và Tố Yên, xem ra là quen biết với Tố Yên. Nghịch Phong châm nến, sau đó lấy bình dược trong người ra đưa cho hắc y nhân.
Hắc y nhân nhẹ tay xé vai áo Tố Yên ra, từ tốn rắc dược. Nhìn thấy máu nhanh chóng ngừng chảy ra ngoài mới dám thở một hơi dài.
Nghịch Phong thầm đánh giá hắc y nam tử. Mặc y phục dạ hành, mặt lại đeo mặt nạ màu bạc.
“Ngươi là ai?” Nghịch Phong lạnh lùng hỏi.
“Không phải địch nhân của các người.” Hắc y nam tử trả lời ngắn gọn.
Vô nghĩa, Nghịch Phong nhếch miệng.
“Tốt lắm, miệng vết thương không sâu, không tổn hại đến xương cốt, nhưng mũi tên này phải nhanh chóng được rút ra.” Hắc y nam tử nghiêm mặt nói. Nghịch Phong cũng hiểu, giờ là mùa hè, nếu để lâu miệng vết thương sẽ sinh mủ, phải mau chóng xử lý.
“Ư ~~~~” Tố Yên rên nhẹ. Đau quá, vai đau quá. Sao thế này, cứ như bị hỏa thiêu vậy. Dường như ta bị trúng tên. Lại là tên đầu gỗ Nghịch Phong cứu ta sao? Vừa rồi dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc, dường như là giọng biến thái vương. Là ta nghe lầm sao? Nhất định là nghe lầm rồi, biến thái vương sao lại xuất hiện ở đây? Mà dường như còn có một hắc y nhân xuất hiện nữa. Hắc y nhân đó là ai? Cơn đau bỏng rát từ từ bao phủ ý thức Tố Yên.
Nghịch Phong nhìn nhân nhi nhăn nhó trên giường, sắc mặt tái nhợt, không còn tia huyết sắc, tim cứ như bị ai đấm mạnh vào. Nghich Phong đưa tay lên ngực, cảm giác này, là đau lòng sau? (Yu: trính soát bác ạ) Ta không thể bảo vệ tốt cho nàng! Ta đã không !!!
Hắc y nam tử nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhăn nhó vì đau của Tố Yên. Đứa ngốc này, vì thiếu niên mắt tím kia mà dám mạo hiểm vậy sao? Hắc trân châu trong tay Vũ quý nhân căn bản không phải ngàn năm, chỉ trăm năm mà thôi. Nghĩ vậy, hắc y nam tử đưa tay sờ vào viên trân châu trong ngực. May là ta biết tên tiểu tử kia đặt nó sau giá sách.
Thật lâu sau, cả hai người trong phòng đều không nói gì.
“Có lẽ binh lính đang dò tìm chúng ta khắp nơi. Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý miệng vết thương cho Tố Yên.” Hắc y nam tử đánh vỡ bầu không khí trầm tĩnh.
“Ừm.” Nghịch Phong sửng sốt, hắn gọi nàng là Tố Yên, hắn là thế nào với Tố Yên? “Cần có nước ấm để rửa sặch miệng vết thương. Đã trễ thế này người ở nhà trọ sẽ hoài nghi, ta tự chuẩn bị vậy.” Dứt lời, Nghịch Phong xoay người bước ra cửa.
Trong phòng, chỉ còn lại hắc y nam tử và Tố Yên.
/96
|