"An Nhiển Di, con mau dừng xe cho ta, con mà còn chạy thì đừng trách ta độc ác." An Cử Tôn ngồi trong xe, ló đầu ra cửa kính hét, cũng không ngừng kêu tài xế tăng tốc để đuổi theo chiếc xe màu đỏ phía trước.
"Di Di, phải làm sao bây giờ, cha mi sắp đuổi kịp rồi" Cố Tú Đình nhìn kính chiếu, rồi nhìn An Nhiển Di.
An Nhiển Di mở cửa kính, ló đầu nhìn cha mình đang dần chạy lên đây.
"Cha à, Nhiển Di biết làm thế này là sai, nhưng Nhiển Di chỉ mới 17 tuổi thôi, còn quá nhỏ không thể kết hôn gì hết, cha muốn Nhiển Di sống sao"
An Cử Tôn nghe xong máu đã sôi lên, mặc dù ông biết ép con gái như vậy không tốt, nhưng ông đã hứa với bạn mình rằng, Nhiển Di và con bạn ông sẽ kết hôn khi Nhiển Di 17 tuổi.
Dù có thế nào thì cũng phải ép con bé cho bằng được, An Cử Tôn định ló đầu nói lại thì vợ ông - Phương Mãn Duyệt lại kéo ông ngồi xuống.
"Em làm gì vậy, tại sao lại kéo anh xuống?" An Cử Tôn khó hiểu nhìn vợ mình.
Phương Mãn Duyệt nhìn ông rồi lắc đầu.
"Giờ anh có nói sao thì con bé cũng có chịu về đâu, giờ chỉ còn cách chờ đợi thôi" Cố Mãn Duyệt nói.
"Ý em là..." An Cử Tôn bổng sáng mắt.
"Phải, giờ chúng ta cứ về, khóa thẻ con bé lại, rồi ngồi chờ. Em sẽ gọi cho ba mẹ Tú Đình không cho con bé ở lại nhà họ" Phương Mãn Duyệt mỉm cười nói.
"Vợ anh thật sáng suốt, được chúng ta về" An Cử Tôn nói xong, xe ông liền quay về.
.......................
Sau khi chạy một quảng đường dài, xe của Cố Tú Đình cũng dừng lại tại một thành phố khác.
"Cuối cùng cũng thoát" An Nhiển Di thở phào rồi nhìn ra con đường tấp nập người và xe.
"Rồi mi tính sao, mi có mang tiền không?" Cố Tú Đình nhìn An Nhiển Di
"Chắc cha mẹ khóa thẻ ta rồi, thôi thì sống tự lập vậy" An Nhiển Di vươn vai, chộp cái balô màu nâu khoát lên vai, rồi mở cửa bước xuống xe.
Giữa con đường đông đúc, một cô gái tóc tím xuất hiện, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt vừa vặn đáng yêu, đôi môi nhỏ được đánh chút xon nhẹ. Cô mặc chiếc đầm trắng, trên mặc chiếc áo khoác jean, đôi giầy bata mà trắng nốt. Đáng yêu đến chết người.
"Di Di, nếu mi cần gì thì gọi ta, ta sẽ giúp mi" Cố Tú Đình nắm tay An Nhiển Di.
An Nhiển Di cười nhẹ đáp lại rồi bước đi.
"Di Di, phải làm sao bây giờ, cha mi sắp đuổi kịp rồi" Cố Tú Đình nhìn kính chiếu, rồi nhìn An Nhiển Di.
An Nhiển Di mở cửa kính, ló đầu nhìn cha mình đang dần chạy lên đây.
"Cha à, Nhiển Di biết làm thế này là sai, nhưng Nhiển Di chỉ mới 17 tuổi thôi, còn quá nhỏ không thể kết hôn gì hết, cha muốn Nhiển Di sống sao"
An Cử Tôn nghe xong máu đã sôi lên, mặc dù ông biết ép con gái như vậy không tốt, nhưng ông đã hứa với bạn mình rằng, Nhiển Di và con bạn ông sẽ kết hôn khi Nhiển Di 17 tuổi.
Dù có thế nào thì cũng phải ép con bé cho bằng được, An Cử Tôn định ló đầu nói lại thì vợ ông - Phương Mãn Duyệt lại kéo ông ngồi xuống.
"Em làm gì vậy, tại sao lại kéo anh xuống?" An Cử Tôn khó hiểu nhìn vợ mình.
Phương Mãn Duyệt nhìn ông rồi lắc đầu.
"Giờ anh có nói sao thì con bé cũng có chịu về đâu, giờ chỉ còn cách chờ đợi thôi" Cố Mãn Duyệt nói.
"Ý em là..." An Cử Tôn bổng sáng mắt.
"Phải, giờ chúng ta cứ về, khóa thẻ con bé lại, rồi ngồi chờ. Em sẽ gọi cho ba mẹ Tú Đình không cho con bé ở lại nhà họ" Phương Mãn Duyệt mỉm cười nói.
"Vợ anh thật sáng suốt, được chúng ta về" An Cử Tôn nói xong, xe ông liền quay về.
.......................
Sau khi chạy một quảng đường dài, xe của Cố Tú Đình cũng dừng lại tại một thành phố khác.
"Cuối cùng cũng thoát" An Nhiển Di thở phào rồi nhìn ra con đường tấp nập người và xe.
"Rồi mi tính sao, mi có mang tiền không?" Cố Tú Đình nhìn An Nhiển Di
"Chắc cha mẹ khóa thẻ ta rồi, thôi thì sống tự lập vậy" An Nhiển Di vươn vai, chộp cái balô màu nâu khoát lên vai, rồi mở cửa bước xuống xe.
Giữa con đường đông đúc, một cô gái tóc tím xuất hiện, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt vừa vặn đáng yêu, đôi môi nhỏ được đánh chút xon nhẹ. Cô mặc chiếc đầm trắng, trên mặc chiếc áo khoác jean, đôi giầy bata mà trắng nốt. Đáng yêu đến chết người.
"Di Di, nếu mi cần gì thì gọi ta, ta sẽ giúp mi" Cố Tú Đình nắm tay An Nhiển Di.
An Nhiển Di cười nhẹ đáp lại rồi bước đi.
/52
|