An Nhiển Di cứ thế đi mãi, cô nhìn xung quanh các quán cà phê xem có tìm người làm không. Nhưng rồi cũng thất bại. Cô thở dài.
Sau đó cô dừng lại trước một ngôi biệt thự khá to lớn. Ngôi biệt thự trang nhã, màu cà phê bao xung quanh. Đặc biệt là phía cổng có cái bảng bự chà bá là "Tìm người làm, bao ăn, ở, ngủ. 5 triệu một tháng". Mắt cô lại sáng lên. 5 triệu một tháng, như vậy không tốt sao, lại còn bao ăn ở.
Cô chỉnh lại trang phục của mình rồi mạnh dạn nhấn chuông cổng. Chờ hoài mà không thấy ai ra, An Nhiển Di lại nhấn lần nữa rồi nhấn nữa. Cô cứ nhấn mãi cho đến khi một người con trai đi ra. Người con trai đó mặc áo vest khá lịch lãm, nhìn còn rất trẻ, đẹp trai. Người con traimở cánh cổng sắt to lớn kìa ra rồi nhìn cô.
"Cho hỏi tiểu thư là ai, đến đây gặp ai?" Người con trai cúi chào, rồi nhã nhặn hỏi.
"A không, em đến đây nhận việc." An Nhiển Di vừa trả lời vừa chỉ cái bảng lên cổng.
Người con trai nhìn theo phía tay chỉ của cô, sau đó lại nhìn cô.
"Tiểu thư có thể làm việc gì ?" Người con trai lại hỏi.
"Em có thể nấu ăn, dọn dẹp, pha trà, thêu vá và nhiều việc khác" An Nhiển Di trả lời.
Nhìn cô giống tiểu thư như vậy chứ đừng coi thường cô. Nấu ăn là do mẹ cô dạy từ khi cô 9 tuổi. Pha trà, thêu vá là do bà cô dạy. Nói chung các thứ "Nữ công gia chánh" cô đều biết tất.
"Vậy tiểu thư tên gì?" Người con trai vừa hỏi xong Nhiển Di giật mình một phát.
Mặc dù hình cô không hay xuất hiện lên thị trường hoặc trên mạng, nhưng tên cô cũng khá nổi. Nhìn căn biệt thự lớn thế này chắc chắn ông chủ của căn biệt thự này làm rất lớn. Nếu như nói tên thật chắc chắn sẽ bị lộ ra, lúc đó chuyện lại càng rắc rối hơn.
"Tiểu thư ? Sao tiểu thư không trả lời ?" Người con trai nhíu mày nhìn cô, ra vẻ có chút nghi ngờ.
"A em tên Hãn Nhi, đúng rồi Hãn Nhi" Cô vơ đại tên rồi trả lời.
"Mời cô Hãn Nhi vào trong, tôi sẽ chỉ việc làm cho cô" Người con trai lại cúi chào rồi bước vào trong căn biệt thự, cô thấy thế cũng lẽo đẽo đi sau.
Sân trước của ngôi biệt thự rất rộng và lớn, có hai dãi hoa hồng trắng bên hai phía. Nhìn khung cảnh rất mơ mộng.
"A anh ơi, cho em hỏi." A Nhiển Di nhìn người đàn ông phía trước mình.
"Có chuyện gì ạ ?" Người con trai quay lại.
"Vâng tại sao ở đây chỉ trồng hoa hồng trắng thôi vậy." A Nhiển Di nhìn xung quang.
Hoa hồng trắng là một trong những hoa cô rất thích. Năm cô 4 tuổi đã có một cậu bé tặng cô một cành hoa hồng trắng. Lúc đó còn nhỏ nên cô chả nhớ khuôn mặt cậu bé đó thế nào. Bây giờ nhìn dãi hoa hồng trắng này, cô lại nhớ đến cậu bé đó.
"Là tại vì vợ tương lai của cậu chủ rất thích hoa hồng trắng cho nên cậu ấy đã trồng cả một dãi hoa để sau này tặng cô ấy." Người con trai giải thích.
"Hóa ra là thế, cô gái ấy chắc rất hạnh phúc khi có một người yêu cô đến thế" A Nhiển Di bỗng mỉm cười.
"Nãy giờ tôi chưa giới thiệu, tôi tên Hoàn Trắc, là quản gia ở đây. Cô có thể gọi tôi là Trắc" Hoàn Trắc nhìn cô rồi mỉm cười lại.
Rồi Hoàn Trắc giới thiệu sơ qua ngôi biệt thự này. Ngôi biệt thự được thiết kế sang trọng, nội thất tinh xảo. Chủ của căn biệt thự này là một người đàn ông đang làm chủ tịch ở Bách thị. Theo như cha cô kể, Bách thị và An thị từng là kẻ thù "không đội trời chung" với nhau. Hai bên luôn tranh chấp đất đai. Rồi đến thời của ông cô thì hai bên kết thúc, cùng hợp tác làm ăn. Cho đến giờ hai bên vẫn rất hòa thuần họp tác.
Hoàn Trắc đưa cô đến một căn phòng, căn phòng khá to, nội thật mặc bình thường nhưng thiết kế rất đẹp. Căn phòng có màu xanh lá, xung quanh còn nó mùi bạc hà, làm cô rất dễ chịu.
"Hãn Nhi, đây là phòng của cô. Trong tủ đồ có vài bộ đồng phục, cô thay đồ xong rồi chúng ta sẽ đi gặp thiếu gia." Hoàn Trắc nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô còn đang thưởng thức mùi bạc hà thì nghe Hoàn Trắc nói xong cô liền tỉnh. Đi gặp thiếu gia á??
Sau đó cô dừng lại trước một ngôi biệt thự khá to lớn. Ngôi biệt thự trang nhã, màu cà phê bao xung quanh. Đặc biệt là phía cổng có cái bảng bự chà bá là "Tìm người làm, bao ăn, ở, ngủ. 5 triệu một tháng". Mắt cô lại sáng lên. 5 triệu một tháng, như vậy không tốt sao, lại còn bao ăn ở.
Cô chỉnh lại trang phục của mình rồi mạnh dạn nhấn chuông cổng. Chờ hoài mà không thấy ai ra, An Nhiển Di lại nhấn lần nữa rồi nhấn nữa. Cô cứ nhấn mãi cho đến khi một người con trai đi ra. Người con trai đó mặc áo vest khá lịch lãm, nhìn còn rất trẻ, đẹp trai. Người con traimở cánh cổng sắt to lớn kìa ra rồi nhìn cô.
"Cho hỏi tiểu thư là ai, đến đây gặp ai?" Người con trai cúi chào, rồi nhã nhặn hỏi.
"A không, em đến đây nhận việc." An Nhiển Di vừa trả lời vừa chỉ cái bảng lên cổng.
Người con trai nhìn theo phía tay chỉ của cô, sau đó lại nhìn cô.
"Tiểu thư có thể làm việc gì ?" Người con trai lại hỏi.
"Em có thể nấu ăn, dọn dẹp, pha trà, thêu vá và nhiều việc khác" An Nhiển Di trả lời.
Nhìn cô giống tiểu thư như vậy chứ đừng coi thường cô. Nấu ăn là do mẹ cô dạy từ khi cô 9 tuổi. Pha trà, thêu vá là do bà cô dạy. Nói chung các thứ "Nữ công gia chánh" cô đều biết tất.
"Vậy tiểu thư tên gì?" Người con trai vừa hỏi xong Nhiển Di giật mình một phát.
Mặc dù hình cô không hay xuất hiện lên thị trường hoặc trên mạng, nhưng tên cô cũng khá nổi. Nhìn căn biệt thự lớn thế này chắc chắn ông chủ của căn biệt thự này làm rất lớn. Nếu như nói tên thật chắc chắn sẽ bị lộ ra, lúc đó chuyện lại càng rắc rối hơn.
"Tiểu thư ? Sao tiểu thư không trả lời ?" Người con trai nhíu mày nhìn cô, ra vẻ có chút nghi ngờ.
"A em tên Hãn Nhi, đúng rồi Hãn Nhi" Cô vơ đại tên rồi trả lời.
"Mời cô Hãn Nhi vào trong, tôi sẽ chỉ việc làm cho cô" Người con trai lại cúi chào rồi bước vào trong căn biệt thự, cô thấy thế cũng lẽo đẽo đi sau.
Sân trước của ngôi biệt thự rất rộng và lớn, có hai dãi hoa hồng trắng bên hai phía. Nhìn khung cảnh rất mơ mộng.
"A anh ơi, cho em hỏi." A Nhiển Di nhìn người đàn ông phía trước mình.
"Có chuyện gì ạ ?" Người con trai quay lại.
"Vâng tại sao ở đây chỉ trồng hoa hồng trắng thôi vậy." A Nhiển Di nhìn xung quang.
Hoa hồng trắng là một trong những hoa cô rất thích. Năm cô 4 tuổi đã có một cậu bé tặng cô một cành hoa hồng trắng. Lúc đó còn nhỏ nên cô chả nhớ khuôn mặt cậu bé đó thế nào. Bây giờ nhìn dãi hoa hồng trắng này, cô lại nhớ đến cậu bé đó.
"Là tại vì vợ tương lai của cậu chủ rất thích hoa hồng trắng cho nên cậu ấy đã trồng cả một dãi hoa để sau này tặng cô ấy." Người con trai giải thích.
"Hóa ra là thế, cô gái ấy chắc rất hạnh phúc khi có một người yêu cô đến thế" A Nhiển Di bỗng mỉm cười.
"Nãy giờ tôi chưa giới thiệu, tôi tên Hoàn Trắc, là quản gia ở đây. Cô có thể gọi tôi là Trắc" Hoàn Trắc nhìn cô rồi mỉm cười lại.
Rồi Hoàn Trắc giới thiệu sơ qua ngôi biệt thự này. Ngôi biệt thự được thiết kế sang trọng, nội thất tinh xảo. Chủ của căn biệt thự này là một người đàn ông đang làm chủ tịch ở Bách thị. Theo như cha cô kể, Bách thị và An thị từng là kẻ thù "không đội trời chung" với nhau. Hai bên luôn tranh chấp đất đai. Rồi đến thời của ông cô thì hai bên kết thúc, cùng hợp tác làm ăn. Cho đến giờ hai bên vẫn rất hòa thuần họp tác.
Hoàn Trắc đưa cô đến một căn phòng, căn phòng khá to, nội thật mặc bình thường nhưng thiết kế rất đẹp. Căn phòng có màu xanh lá, xung quanh còn nó mùi bạc hà, làm cô rất dễ chịu.
"Hãn Nhi, đây là phòng của cô. Trong tủ đồ có vài bộ đồng phục, cô thay đồ xong rồi chúng ta sẽ đi gặp thiếu gia." Hoàn Trắc nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô còn đang thưởng thức mùi bạc hà thì nghe Hoàn Trắc nói xong cô liền tỉnh. Đi gặp thiếu gia á??
/52
|