An Nhiển Di đi qua đi lại trong phòng. Cô mặc dù đã thay đồ xong, nhưng lại không dám bước ra ngoài. Nếu đi gặp thiếu gia có khi nào đưa thông tin cho cậu ấy không, cậu ấy có điều tra ra cô không. Nếu như bị phát hiện chắc chắn cô sẽ bị đuổi hoặc bị chủ tịch Bách đưa về cho ba mẹ. Dù sao hai bên cũng thân thiết với nhau.
Cô không muốn phải về ngôi nhà ấy rồi ngoan ngoãn đi lấy người mình không quen không biết và không yêu. An Nhiển Di vẫn suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
"Hãn Nhi, cô xong chưa?" Hoàn Trắc bên ngoài cửa hỏi.
"A tôi xong rồi" An Nhiển Di trả lời lại.
Thôi thì tới đâu hay tới đó, nếu anh ta bắt mình đưa thông tin thì cứ nói đại đi. Cô nghĩ xong liền mở cửa bước ra. Hoàn Trắc thấy cửa được mở ra liền chỉnh lại trang phục và tư thế (N.D: gì đây anh :) )
Hoàn Trắc nhìn An Nhiển Di rồi thoáng nhận xét, mái tóc tím được xỏa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Nước da trắng đến bất ngờ, bộ đồ giúp việc ôm sát cơ thể, phần váy xòe ra. Trông cô như một con búp bê vậy.
"Cô xong rồi, giờ chúng ta đi qua gặp thiếu gia" Hoàn Trắc quay về thực tại, ánh mắt tránh né An Nhiển Di vì nếu nhìn nữa, anh chắc chắn sẽ đỏ mặt.
Hành lang trên tầng rất dài, phòng thiếu gia thì ở tuốt phía dưới vì vậy An Nhiển Di rất mỏi chân. Sau khi đi đến cửa phòng của thiếu gia, Hoãn Trắc dặn cô.
"Bây giờ cô sẽ là người giúp việc việc của thiếu gia, thiếu gia đang ngủ trong đó, cô vào gọi cậu ấy dậy rồi bưng đồ ăn sáng lên cho cậu ấy."
An Nhiển Di gật cái đầu nhỏ nhắn, rồi mở cửa phòng bước vào.
Căn phòng bị màu đen bao phủ, trong thật lạnh giá. Màn cửa bị buộc chặt, dường như căn phòng này chưa bao giờ có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Nội thất tinh xảo, trong đắt tiền và sang trọng. Trên chiếc giường màu đen, có một hình dáng nam nhân đang ngủ. Mái tóc màu rượu đỏ lãng tử, da trắng như da con gái, bên tai đeo một khuyên tai chữ thập màu đen. Nhìn cũng đủ khiến bọn con gái phải la hét vì độ đẹp trai.
"Thiếu gia mau dậy đi, trời sáng rồi"
Không phản ứng.
"Thiếu gia dậy mau, đồ ăn sẽ nguội mất"
Không phản ứng
An Nhiển Di bắt đầu mất kiên nhẫn, cô vung chân lên rồi đạp vào nam nhân đang ngủ say kìa.
"Cô đang làm cái trò gì vậy hả ?" Bách Bạch Hàn lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi gọi anh dậy chứ làm gì." An Nhiển Di chống nạnh nhìn lại anh. Dám thách thức sự kiên nhẫn của cô à.
"Cô là người mới ? Ai tuyển cô vào đây." Bách Bạch Hàn nhíu mày.
"Hoàn Trắc tuyển tôi vào đây, thiếu gia gì mà hơn cả con heo. Ngủ đến gần trưa kêu mà cũng chả chịu dậy." An Nhiển Di vừa trả lời vừa sắp xếp lại giường.
"Cô ra ngoài, kêu Hoàn Trắc vào đây" Bách Bạch Hàn ngồi trên sopha, vắt chéo chân như ông hoàng.
An Nhiển Di thấy thái độ như vậy chỉ muốn chạy tới đá thêm một phát nữa. Nhưng thôi, cô liền đi ra ngoài.
Thấy Hoàn Trắc đang ở cách đó không xa, An Nhiển Di liền chạy lại.
"Hãn Nhi, cô gọi thiếu gia dậy chưa, sao chạy ra đây ?" Hoàn Trắc nhìn cô
"Thiếu gia kêu anh vào phòng cậu ấy." An Nhiển Di mặt hằm hằm, phồng má làm vẻ giận dỗi.
Hoàn Trắc thấy thế liền mỉm cười rồi xoa đầu cô, rồi anh bước vào phòng của Bách Bạch Hàn.
An Nhiển Di thoáng ngạc nhiên, sờ sờ đầu mình rồi bỗng nhiên cô mỉm cười. Hoàn Trắc thật dịu dàng, nhìn bên ngoài tuy nghiêm khắc chút xíu nhưng bên trong lại rất quan tâm.
"Chị gì ơi" Một cậu bé chừng 5 tuổi kéo kéo tay cô.
An Nhiển Di bây giờ mới để ý hai đứa bé ở phía dưới chân cô. Một cậu bé có tóc màu trắng và một cô bé mái tóc màu đen. (N.D: Trắng đen :"> ) Nhìn cả hai rất giống nhau, chắc chắn là anh em.
"Hai em là...." An Nhiển Di ngồi xuống nhìn 2 đứa bé.
"Woa, chị thật xinh đẹp. Chị là người mới phải không?" Bé gái reo lên, rồi dùng bàn tay mình chà lên má cô.
"Phải chị là người mới, hai em tên gì?" An Nhiển Di cười cười
"Em là Bách Thần đây là em gái em Bách Tuệ" Bách Thần giật giật tóc cô.
"Hai em là em của Bách Bạch Hàn hả?" An Nhiển Di ngạc nhiên hỏi, nhìn Bách Thần và Bách Tuệ cũng khá giống tên kia.
"Dạ vâng, chị người mới tên gì a ?" Bách Tuệ leo leo lên người của An Nhiển Di.
"Chị là Hãn Nhi." An Nhiển Di mỉm cười rồi nắm tay Bách Thần và Bách Tuệ đi vòng vòng.
Nếu nhìn kĩ chút xíu thì Bách Thần có phần giống Bách Bạch Hàn một chút, nhất là đôi mắt. Mắt của Bách Thần và Bách Bạch Hàn có màu xám. Còn Bách Tuệ thì lại màu đen.
.................
Bên trong phòng Bách Bạch Hàn.
"Sao cô ấy lại ở đây?" Bách Bạch Hàn vừa nhấm nháp rượu vừa liếc nhìn Hoàn Trắc.
"Ý cậu chủ là sao, tôi không hiểu?" Hoàn Trắc bình thãn trả lời.
"Tôi hỏi, tai sao An Nhiển Di lại ở đây?" Bách Bạch Hàn nắm chặt ly thủy tinh.
"An Nhiển Di? Cô ấy tên Hãn Nhi, không phải An Nhiển Di" Hoàn Trắc có chút khó hiểu. An Nhiển Di là tiểu thư của An thị, làm gì có ở đây.
"A thì ra là vậy" Bách Bạch Hàn cười rồi tiếp tục nhấm nháp rượu.
An Nhiển Di, hóa ra em lẫn trốn vào đây để nhìn trộm chồng tương lai của em. Tốt, anh thích (N.D: Chị ấy còn không biết chồng mình là ai nữa là....)
Bách Bạch Hàn đứng dậy, mở cửa đi ra khỏi phòng rồi đi xuống ăn sáng. Để Hoàn Trắc ở đó với nhiều câu hỏi trong đầu.
Cô không muốn phải về ngôi nhà ấy rồi ngoan ngoãn đi lấy người mình không quen không biết và không yêu. An Nhiển Di vẫn suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
"Hãn Nhi, cô xong chưa?" Hoàn Trắc bên ngoài cửa hỏi.
"A tôi xong rồi" An Nhiển Di trả lời lại.
Thôi thì tới đâu hay tới đó, nếu anh ta bắt mình đưa thông tin thì cứ nói đại đi. Cô nghĩ xong liền mở cửa bước ra. Hoàn Trắc thấy cửa được mở ra liền chỉnh lại trang phục và tư thế (N.D: gì đây anh :) )
Hoàn Trắc nhìn An Nhiển Di rồi thoáng nhận xét, mái tóc tím được xỏa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Nước da trắng đến bất ngờ, bộ đồ giúp việc ôm sát cơ thể, phần váy xòe ra. Trông cô như một con búp bê vậy.
"Cô xong rồi, giờ chúng ta đi qua gặp thiếu gia" Hoàn Trắc quay về thực tại, ánh mắt tránh né An Nhiển Di vì nếu nhìn nữa, anh chắc chắn sẽ đỏ mặt.
Hành lang trên tầng rất dài, phòng thiếu gia thì ở tuốt phía dưới vì vậy An Nhiển Di rất mỏi chân. Sau khi đi đến cửa phòng của thiếu gia, Hoãn Trắc dặn cô.
"Bây giờ cô sẽ là người giúp việc việc của thiếu gia, thiếu gia đang ngủ trong đó, cô vào gọi cậu ấy dậy rồi bưng đồ ăn sáng lên cho cậu ấy."
An Nhiển Di gật cái đầu nhỏ nhắn, rồi mở cửa phòng bước vào.
Căn phòng bị màu đen bao phủ, trong thật lạnh giá. Màn cửa bị buộc chặt, dường như căn phòng này chưa bao giờ có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Nội thất tinh xảo, trong đắt tiền và sang trọng. Trên chiếc giường màu đen, có một hình dáng nam nhân đang ngủ. Mái tóc màu rượu đỏ lãng tử, da trắng như da con gái, bên tai đeo một khuyên tai chữ thập màu đen. Nhìn cũng đủ khiến bọn con gái phải la hét vì độ đẹp trai.
"Thiếu gia mau dậy đi, trời sáng rồi"
Không phản ứng.
"Thiếu gia dậy mau, đồ ăn sẽ nguội mất"
Không phản ứng
An Nhiển Di bắt đầu mất kiên nhẫn, cô vung chân lên rồi đạp vào nam nhân đang ngủ say kìa.
"Cô đang làm cái trò gì vậy hả ?" Bách Bạch Hàn lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi gọi anh dậy chứ làm gì." An Nhiển Di chống nạnh nhìn lại anh. Dám thách thức sự kiên nhẫn của cô à.
"Cô là người mới ? Ai tuyển cô vào đây." Bách Bạch Hàn nhíu mày.
"Hoàn Trắc tuyển tôi vào đây, thiếu gia gì mà hơn cả con heo. Ngủ đến gần trưa kêu mà cũng chả chịu dậy." An Nhiển Di vừa trả lời vừa sắp xếp lại giường.
"Cô ra ngoài, kêu Hoàn Trắc vào đây" Bách Bạch Hàn ngồi trên sopha, vắt chéo chân như ông hoàng.
An Nhiển Di thấy thái độ như vậy chỉ muốn chạy tới đá thêm một phát nữa. Nhưng thôi, cô liền đi ra ngoài.
Thấy Hoàn Trắc đang ở cách đó không xa, An Nhiển Di liền chạy lại.
"Hãn Nhi, cô gọi thiếu gia dậy chưa, sao chạy ra đây ?" Hoàn Trắc nhìn cô
"Thiếu gia kêu anh vào phòng cậu ấy." An Nhiển Di mặt hằm hằm, phồng má làm vẻ giận dỗi.
Hoàn Trắc thấy thế liền mỉm cười rồi xoa đầu cô, rồi anh bước vào phòng của Bách Bạch Hàn.
An Nhiển Di thoáng ngạc nhiên, sờ sờ đầu mình rồi bỗng nhiên cô mỉm cười. Hoàn Trắc thật dịu dàng, nhìn bên ngoài tuy nghiêm khắc chút xíu nhưng bên trong lại rất quan tâm.
"Chị gì ơi" Một cậu bé chừng 5 tuổi kéo kéo tay cô.
An Nhiển Di bây giờ mới để ý hai đứa bé ở phía dưới chân cô. Một cậu bé có tóc màu trắng và một cô bé mái tóc màu đen. (N.D: Trắng đen :"> ) Nhìn cả hai rất giống nhau, chắc chắn là anh em.
"Hai em là...." An Nhiển Di ngồi xuống nhìn 2 đứa bé.
"Woa, chị thật xinh đẹp. Chị là người mới phải không?" Bé gái reo lên, rồi dùng bàn tay mình chà lên má cô.
"Phải chị là người mới, hai em tên gì?" An Nhiển Di cười cười
"Em là Bách Thần đây là em gái em Bách Tuệ" Bách Thần giật giật tóc cô.
"Hai em là em của Bách Bạch Hàn hả?" An Nhiển Di ngạc nhiên hỏi, nhìn Bách Thần và Bách Tuệ cũng khá giống tên kia.
"Dạ vâng, chị người mới tên gì a ?" Bách Tuệ leo leo lên người của An Nhiển Di.
"Chị là Hãn Nhi." An Nhiển Di mỉm cười rồi nắm tay Bách Thần và Bách Tuệ đi vòng vòng.
Nếu nhìn kĩ chút xíu thì Bách Thần có phần giống Bách Bạch Hàn một chút, nhất là đôi mắt. Mắt của Bách Thần và Bách Bạch Hàn có màu xám. Còn Bách Tuệ thì lại màu đen.
.................
Bên trong phòng Bách Bạch Hàn.
"Sao cô ấy lại ở đây?" Bách Bạch Hàn vừa nhấm nháp rượu vừa liếc nhìn Hoàn Trắc.
"Ý cậu chủ là sao, tôi không hiểu?" Hoàn Trắc bình thãn trả lời.
"Tôi hỏi, tai sao An Nhiển Di lại ở đây?" Bách Bạch Hàn nắm chặt ly thủy tinh.
"An Nhiển Di? Cô ấy tên Hãn Nhi, không phải An Nhiển Di" Hoàn Trắc có chút khó hiểu. An Nhiển Di là tiểu thư của An thị, làm gì có ở đây.
"A thì ra là vậy" Bách Bạch Hàn cười rồi tiếp tục nhấm nháp rượu.
An Nhiển Di, hóa ra em lẫn trốn vào đây để nhìn trộm chồng tương lai của em. Tốt, anh thích (N.D: Chị ấy còn không biết chồng mình là ai nữa là....)
Bách Bạch Hàn đứng dậy, mở cửa đi ra khỏi phòng rồi đi xuống ăn sáng. Để Hoàn Trắc ở đó với nhiều câu hỏi trong đầu.
/52
|