Bách Bạch Hàn ngồi trên bàn ăn, nhã nhặn cắt thịt bò rồi bỏ vào miệng. Hoàn Trắc đứng cạnh anh vẫn không khỏi thắc mắc về An Nhiển Di. Rồi cửa phòng ăn mở ra, bóng dáng màu tím cùng hai bóng dáng nhỏ xinh bước vào. An Nhiển Di vui vẻ nắm tay Bách Thần và Bách Tuệ đi lại gần Bách Bạch Hàn.
"Anh hai, anh xem chị Nhi vừa làm nhẫn hoa cho Tuệ Tuệ nè, đẹp phải không ?" Bách Tuệ chạy lại ôm chân Bách Bạch Hàn rồi chỉ chỉ vào ngón tay mình.
Bách Bạch Hàn liếc qua rồi vẫn tiếp tục ăn, không quan tâm đến cô nhóc. Bạch Tuệ thấy thế liền rưng rưng nước mắt, au đó lại ôm mặt khóc nức nở.
"Oa anh hai không thương Tuệ Tuệ, anh hai không quan tâm đến Tuệ Tuệ rồi"
An Nhiển Di thấy thế nắm tay Bách Thần đi tới, dỗ Bạch Tuệ nín khóc.
"Bách Tuệ, là do anh hai đang buồn, Bách Tuệ đừng trách anh hai. Đi, chị Nhi đưa em đi hái hoa hồng trắng nhé." An Nhiển Di nhẹ nhàng lau nước mắt cho Bạch Tuệ.
Cảnh tượng này thật làm Bạch Hàn cảm thấy vui vui trong lòng. Không biết nếu mình khóc, cô ấy có dỗ dành mình như vậy không. (N.D: Nằm mơ đi anh, anh bao nhiêu tuổi rồi ? B.H: ta đang mơ đây.)
Bách Bạch Hàn bế Bạch Tuệ lên đùi mình rồi dùng khăn lau sạch nước mắt của cô bé.
"Bạch Tuệ đừng khóc, do anh hai đang buồn. Nên không quan tâm bạch Tuệ làm Bạch Tuệ khóc, anh hai xin lỗi." Bách Bạch Hàn nắm đôi đàn tay bé nhỏ của Bạch tuệ rồi hôn lên.
"Anh hai, có phải anh nhớ chị dâu không ?" Bạch Tuệ ngây thơ hỏi.
Bạch Hàn nghe xong liền đơ ngay. Bách Thần thấy thế cũng nháo nhào lên nói.
"Đúng rồi, chắc chắn anh nhớ chị dâu nên anh mới buồn." Bách Thần gian xảo nhìn anh mình.
"Anh hai đừng buồn, Bách Tuệ sẽ tìm chị dâu cho anh. Tìm một chị dâu thật thật tốt như chị Hãn Nhi vậy." Bạch Tuệ vỗ ngực mình. Ra vẻ như hãy tin tưởng cô bé.
Bạch Hàn nghe xong liền phì cười, Hoàn Trắc kế bên lại nhìn An Nhiển Di, An Nhiển Di thì mếu máo.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đáng lẽ Bách Bạch Hàn đã phải tới công ty nhưng hôm nay anh lại ở nhà. Bởi vì anh chỉ muốn ngồi ngắm người vợ tương lai của mình. Làm khó và chọc cô cho vui.
Tội cho An Nhiển Di, bị Bách Bạch Hàn sai vặt đủ thứ, nào là quét dọn từ phòng anh ra đến phòng khách, nếu sót một hột bụi. Cô chắc chắn sẽ được tặng một cây roi. Rồi lại chạy lên chạy xuống lấy những thứ anh yêu cầu. Hoàn Trắc và những người làm khác thấy thế, chỉ biết lắc đầu tội nghiệp cho cô gái xấu xố này.
Rồi cứ thế hai ba ngày. Sáng cô phải đi gọi anh thức dậy rồi bưng đồ ăn sáng lên. Trong lúc anh đánh răng rửa mặt thì phải sắp xếp lại giường. Sau đó dọn dẹp tất tần tật phòng anh. Nếu như anh tới công ty, cô có thể đi chơi với Bách Thần và Bách Tuệ. Còn nếu anh ở nhà, thì cô phải làm những gì anh yêu cầu. Mệt muốn tắt thở.
"Hãn Nhi, em mệt lắm phải không ?" Hoàn Trắc đưa cho cô một chai nước lạnh rồi dùng khăn lau mồ hôi cho cô.
"Cũng không mệt lắm, chỉ là gần tắt thở chết thôi." An Nhiển Di nhận chai nước rồi mỉm cười.
Đúng lúc ấy, Bách Bạch Hàn vừa đi xuống lầu, thấy được cảnh tượng đó máu anh lại sôi lên. Bách Bạch Hàn đi thật nhanh lại gần, chộp chai nước trên tay An Nhiển Nhi rồi quăng xuống sàn.
"Cô làm gì vậy hả, sao còn ngồi đây. Đi lên dọn dẹp phòng cho tôi." Giọng nói đáng sợ của Bách Bạch Hàn vang lên.
"Nhưng tôi vừa dọn lúc sáng mà." An Nhiển Di ngơ ngác
"Cô còn cãi, muốn ăn roi phải không? " Bách Bạch Hàn nghiến răng.
"A không, tôi đi liền." An Nhiển Di hoảng sợ, phóng tốc độ chạy lên phòng của anh.
Bách Bạch Hàn lạnh lùng liếc Hoàn Trắc rồi giơ nụ cười khinh bỉ.
"Hoàn Trắc, từ lúc nào mà anh đã quan tâm đến người làm như vậy rồi, hay là... anh thích cô ấy ?"
"Tôi không có thưa cậu chủ, xin cậu chủ đừng nói vậy." Hoàn Trắc bình thản trả lời.
"Hừ, tôi mong anh bỏ cái thứ quan tâm đó giùm tôi." Nói xong Bách Bạch Hàn đi lên lầu.
Hoàn Trắc liếc nhìn theo, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
"Anh hai, anh xem chị Nhi vừa làm nhẫn hoa cho Tuệ Tuệ nè, đẹp phải không ?" Bách Tuệ chạy lại ôm chân Bách Bạch Hàn rồi chỉ chỉ vào ngón tay mình.
Bách Bạch Hàn liếc qua rồi vẫn tiếp tục ăn, không quan tâm đến cô nhóc. Bạch Tuệ thấy thế liền rưng rưng nước mắt, au đó lại ôm mặt khóc nức nở.
"Oa anh hai không thương Tuệ Tuệ, anh hai không quan tâm đến Tuệ Tuệ rồi"
An Nhiển Di thấy thế nắm tay Bách Thần đi tới, dỗ Bạch Tuệ nín khóc.
"Bách Tuệ, là do anh hai đang buồn, Bách Tuệ đừng trách anh hai. Đi, chị Nhi đưa em đi hái hoa hồng trắng nhé." An Nhiển Di nhẹ nhàng lau nước mắt cho Bạch Tuệ.
Cảnh tượng này thật làm Bạch Hàn cảm thấy vui vui trong lòng. Không biết nếu mình khóc, cô ấy có dỗ dành mình như vậy không. (N.D: Nằm mơ đi anh, anh bao nhiêu tuổi rồi ? B.H: ta đang mơ đây.)
Bách Bạch Hàn bế Bạch Tuệ lên đùi mình rồi dùng khăn lau sạch nước mắt của cô bé.
"Bạch Tuệ đừng khóc, do anh hai đang buồn. Nên không quan tâm bạch Tuệ làm Bạch Tuệ khóc, anh hai xin lỗi." Bách Bạch Hàn nắm đôi đàn tay bé nhỏ của Bạch tuệ rồi hôn lên.
"Anh hai, có phải anh nhớ chị dâu không ?" Bạch Tuệ ngây thơ hỏi.
Bạch Hàn nghe xong liền đơ ngay. Bách Thần thấy thế cũng nháo nhào lên nói.
"Đúng rồi, chắc chắn anh nhớ chị dâu nên anh mới buồn." Bách Thần gian xảo nhìn anh mình.
"Anh hai đừng buồn, Bách Tuệ sẽ tìm chị dâu cho anh. Tìm một chị dâu thật thật tốt như chị Hãn Nhi vậy." Bạch Tuệ vỗ ngực mình. Ra vẻ như hãy tin tưởng cô bé.
Bạch Hàn nghe xong liền phì cười, Hoàn Trắc kế bên lại nhìn An Nhiển Di, An Nhiển Di thì mếu máo.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đáng lẽ Bách Bạch Hàn đã phải tới công ty nhưng hôm nay anh lại ở nhà. Bởi vì anh chỉ muốn ngồi ngắm người vợ tương lai của mình. Làm khó và chọc cô cho vui.
Tội cho An Nhiển Di, bị Bách Bạch Hàn sai vặt đủ thứ, nào là quét dọn từ phòng anh ra đến phòng khách, nếu sót một hột bụi. Cô chắc chắn sẽ được tặng một cây roi. Rồi lại chạy lên chạy xuống lấy những thứ anh yêu cầu. Hoàn Trắc và những người làm khác thấy thế, chỉ biết lắc đầu tội nghiệp cho cô gái xấu xố này.
Rồi cứ thế hai ba ngày. Sáng cô phải đi gọi anh thức dậy rồi bưng đồ ăn sáng lên. Trong lúc anh đánh răng rửa mặt thì phải sắp xếp lại giường. Sau đó dọn dẹp tất tần tật phòng anh. Nếu như anh tới công ty, cô có thể đi chơi với Bách Thần và Bách Tuệ. Còn nếu anh ở nhà, thì cô phải làm những gì anh yêu cầu. Mệt muốn tắt thở.
"Hãn Nhi, em mệt lắm phải không ?" Hoàn Trắc đưa cho cô một chai nước lạnh rồi dùng khăn lau mồ hôi cho cô.
"Cũng không mệt lắm, chỉ là gần tắt thở chết thôi." An Nhiển Di nhận chai nước rồi mỉm cười.
Đúng lúc ấy, Bách Bạch Hàn vừa đi xuống lầu, thấy được cảnh tượng đó máu anh lại sôi lên. Bách Bạch Hàn đi thật nhanh lại gần, chộp chai nước trên tay An Nhiển Nhi rồi quăng xuống sàn.
"Cô làm gì vậy hả, sao còn ngồi đây. Đi lên dọn dẹp phòng cho tôi." Giọng nói đáng sợ của Bách Bạch Hàn vang lên.
"Nhưng tôi vừa dọn lúc sáng mà." An Nhiển Di ngơ ngác
"Cô còn cãi, muốn ăn roi phải không? " Bách Bạch Hàn nghiến răng.
"A không, tôi đi liền." An Nhiển Di hoảng sợ, phóng tốc độ chạy lên phòng của anh.
Bách Bạch Hàn lạnh lùng liếc Hoàn Trắc rồi giơ nụ cười khinh bỉ.
"Hoàn Trắc, từ lúc nào mà anh đã quan tâm đến người làm như vậy rồi, hay là... anh thích cô ấy ?"
"Tôi không có thưa cậu chủ, xin cậu chủ đừng nói vậy." Hoàn Trắc bình thản trả lời.
"Hừ, tôi mong anh bỏ cái thứ quan tâm đó giùm tôi." Nói xong Bách Bạch Hàn đi lên lầu.
Hoàn Trắc liếc nhìn theo, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
/52
|