“Cậu có thể đừng vô sỉ như thế nữa được không?” Mộ Dung Lăng Phong một thân tây trang đi từ trên lầu xuống, đôi mắt càng trắng hướng Hải Minh Vũ nói.
“Vô sỉ? Cậu nói tôi vô sỉ sao?” Hải Minh Vũ như trước bộ dáng cợt nhả, cố ý quan sát vẻ mặt Từ Trạch Á,
“Tiểu Á, baba không phải đã nói với con rồi sao? Gặp phải người này, có thể xem như kẻ thù lại càng có thể coi thường” Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Từ Trạch Á, ánh mắt nhìn Hải Minh Vũ trên mặt là biểu tình không hề chào đón.
“Đừng như vậy chứ, tôi chính là đặc biệt đến chúc mừng cậu đã kết hôn nha lại còn có đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tôi thấy mình cũng phải kết hôn thôi” Hải Minh Vũ mặt dày mày dạn nói, không thể tưởng tượng được hắn sáng sớm đã đến đột kích quả nhiên có thu hoạch.
“Cậu đợi đến khuya đi” Đối với thằng bạn xấu xa này, Mộ Dung Lăng Phong trước giờ ăn nói đều không hề lưu tình, dù sao hai người độc miệng qua độc miệng lại cũng quen rồi.
“Tiểu Á, em nhìn baba em xem, đừng trưởng hắn biểu tình ôn nhu kỳ thật sau lưng hắn còn không bằng cầm thú, em nên cẩn thận nha ——–” Hải Minh Vũ không nhìn thẳng Mộ Dung Lăng Phong mà là nhìn Từ Trạch Á nói
Thấy hai người cậu một câu tôi một câu, tuy rằng đều là công kích đối phương, nhưng không khí hòa hợp này người khác hẳn chen chân không lọt đi. Từ Trạch Á chỉ nghe thế có thể cười cười, bởi cậu cũng không biết nói gì.
“Tiểu Á, con đừng nghe hắn nói hươu nói vượn” Mộ Dung Lăng Phong trừng Hải Minh Vũ, nếu có thể anh muốn trừng cho Hải Minh Vũ biến mất luôn, ai bảo hắn trước mặt Tiểu Á hủy hoại hình tượng của anh.
“Tôi cũng chả nói lung tung, cái kia Tiểu Á anh nói cho em biết, kỳ thật ——–
“Được rồi, Tiểu Á, chúng ta đi ăn sáng thôi, quản gia tiễn khách” Mộ Dung Lăng Phong kêu một tiếng rồi kéo Tiểu Á đến nhà ăn.
“Tôi nói cậu, đây là kiểu tiếp khách gì vậy?” Hải Minh Vũ mặt dày mày dạn cũng đi theo, tự phối hợp mà ngồi vào bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ bữa sáng.
“Đối với loại người như cậu, tiếp đãi là rất lãng phí” Nói xong Mộ Dung Lăng Phong dùng sức cắn miếng sandwich trong tay, đôi mắt hận không thể giết chết Hải Minh Vũ.
“Cái kia baba, chú, con đã ăn sáng rồi, con ra ngoài phòng khách, hai người từ từ ăn” Dù sao cậu cắm rễ ở trong này trong không nói được gì, không khí này khiến cậu cảm giác chính mình ở đây có chút dư thừa.
“Nha nha — cái kia — anh không phải đã nói gọi anh là “ca ca” rồi sao?” Hải Minh Vũ nhìn theo bóng dáng Từ Trạch Á kêu lên
“Còn “ca ca” nữa? Kiếp sau đi” Mộ Dung Lăng Phong tức giận nói, anh sợ thằng cha này hôm nay sẽ qua đây để xem kịch vui cho nên mới tính toán ăn xong bữa sáng liền đưa Tiểu Á đi ra ngoài chơi, không thể tưởng được lại chậm mất một bước.
“Như thế nào, cậu không phục? Tuy rằng tôi lớn hơn cậu một tuổi nhưng tôi so với cậu chắc chắn trông trẻ hơn, cậu tuyệt đối là gato, gato, gato đấy có biết không?” Dù không có tức giận Mộ Dung Lăng Phong nhưng hắn cũng không có chịu bỏ qua.
“Dạ dạ, tôi nói Đại Hải công tử, tôi nói là ghen tị với cậu thì cậu đi về ngay đi nha.” Tên ôn dịch này xem chừng hôm nay không dễ dàng đi đâu.
“Đứa nhỏ kia thật là ——-” Biểu tình Hải Minh Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc, đã không còn cợt nhả như vừa rồi mà là thần sắc ngưng trọng nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói
“Cậu không phải đã thấy rồi sao?” Mộ Dung Lăng Phong đương nhiên hiểu ý tứ của bạn tốt.
“Cậu —- cậu sẽ không là ——” Hải Minh Vũ hướng phòng khách nhìn nhìn, rồi sao đó nhỏ giọng hỏi: “Tôi biết bộ dạng bọn họ rất giống nhau, chính là dù sao đứa nhỏ này cũng không phải người kia
“Tôi biết, nhưng bọn họ có quan hệ huyết thống hơn nữa bộ dạng giống như là cùng một người” Mộ Dung Lăng Phong cúi đầu trầm trọng nói
“Cậu ——- ai, nhiều năm như vậy, cậu vẫn còn chưa quên được” Hải Minh Vũ thở dài một tiếng, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, bởi vì hắn biết hắn có nói gì thì nam nhân trước mắt này cũng sẽ không nghe, người này tính cách như thế nào hắn còn không hiểu rõ sao?
“Có người trong nháy mắt sẽ quên, có người cả đời cũng không thể quên” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Hải Vũ Minh kiên định nói giọng nói và nụ cười của người kia trong đầu anh đã muốn mọc rễ nảy mầm, thực sự là không có khả năng có thể quên được.
Nghe Mộ Dung Lăng Phong nói như vậy, Hải Minh Vũ cũng chỉ có thể trầm mặc, dù sao có một số chuyện, người ngoài muốn hiểu cũng không có khả năng hiểu được.
=======================
Đồ Phong già xấu xa, dám coi Tiểu Á nhà ta là thế thân như vậy, sau này ngược chết nhà ngươi luôn huhu ㅠ.ㅠ
BB, LNMACN 17+18 Đăng bởi: admin
“Vô sỉ? Cậu nói tôi vô sỉ sao?” Hải Minh Vũ như trước bộ dáng cợt nhả, cố ý quan sát vẻ mặt Từ Trạch Á,
“Tiểu Á, baba không phải đã nói với con rồi sao? Gặp phải người này, có thể xem như kẻ thù lại càng có thể coi thường” Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Từ Trạch Á, ánh mắt nhìn Hải Minh Vũ trên mặt là biểu tình không hề chào đón.
“Đừng như vậy chứ, tôi chính là đặc biệt đến chúc mừng cậu đã kết hôn nha lại còn có đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tôi thấy mình cũng phải kết hôn thôi” Hải Minh Vũ mặt dày mày dạn nói, không thể tưởng tượng được hắn sáng sớm đã đến đột kích quả nhiên có thu hoạch.
“Cậu đợi đến khuya đi” Đối với thằng bạn xấu xa này, Mộ Dung Lăng Phong trước giờ ăn nói đều không hề lưu tình, dù sao hai người độc miệng qua độc miệng lại cũng quen rồi.
“Tiểu Á, em nhìn baba em xem, đừng trưởng hắn biểu tình ôn nhu kỳ thật sau lưng hắn còn không bằng cầm thú, em nên cẩn thận nha ——–” Hải Minh Vũ không nhìn thẳng Mộ Dung Lăng Phong mà là nhìn Từ Trạch Á nói
Thấy hai người cậu một câu tôi một câu, tuy rằng đều là công kích đối phương, nhưng không khí hòa hợp này người khác hẳn chen chân không lọt đi. Từ Trạch Á chỉ nghe thế có thể cười cười, bởi cậu cũng không biết nói gì.
“Tiểu Á, con đừng nghe hắn nói hươu nói vượn” Mộ Dung Lăng Phong trừng Hải Minh Vũ, nếu có thể anh muốn trừng cho Hải Minh Vũ biến mất luôn, ai bảo hắn trước mặt Tiểu Á hủy hoại hình tượng của anh.
“Tôi cũng chả nói lung tung, cái kia Tiểu Á anh nói cho em biết, kỳ thật ——–
“Được rồi, Tiểu Á, chúng ta đi ăn sáng thôi, quản gia tiễn khách” Mộ Dung Lăng Phong kêu một tiếng rồi kéo Tiểu Á đến nhà ăn.
“Tôi nói cậu, đây là kiểu tiếp khách gì vậy?” Hải Minh Vũ mặt dày mày dạn cũng đi theo, tự phối hợp mà ngồi vào bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ bữa sáng.
“Đối với loại người như cậu, tiếp đãi là rất lãng phí” Nói xong Mộ Dung Lăng Phong dùng sức cắn miếng sandwich trong tay, đôi mắt hận không thể giết chết Hải Minh Vũ.
“Cái kia baba, chú, con đã ăn sáng rồi, con ra ngoài phòng khách, hai người từ từ ăn” Dù sao cậu cắm rễ ở trong này trong không nói được gì, không khí này khiến cậu cảm giác chính mình ở đây có chút dư thừa.
“Nha nha — cái kia — anh không phải đã nói gọi anh là “ca ca” rồi sao?” Hải Minh Vũ nhìn theo bóng dáng Từ Trạch Á kêu lên
“Còn “ca ca” nữa? Kiếp sau đi” Mộ Dung Lăng Phong tức giận nói, anh sợ thằng cha này hôm nay sẽ qua đây để xem kịch vui cho nên mới tính toán ăn xong bữa sáng liền đưa Tiểu Á đi ra ngoài chơi, không thể tưởng được lại chậm mất một bước.
“Như thế nào, cậu không phục? Tuy rằng tôi lớn hơn cậu một tuổi nhưng tôi so với cậu chắc chắn trông trẻ hơn, cậu tuyệt đối là gato, gato, gato đấy có biết không?” Dù không có tức giận Mộ Dung Lăng Phong nhưng hắn cũng không có chịu bỏ qua.
“Dạ dạ, tôi nói Đại Hải công tử, tôi nói là ghen tị với cậu thì cậu đi về ngay đi nha.” Tên ôn dịch này xem chừng hôm nay không dễ dàng đi đâu.
“Đứa nhỏ kia thật là ——-” Biểu tình Hải Minh Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc, đã không còn cợt nhả như vừa rồi mà là thần sắc ngưng trọng nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói
“Cậu không phải đã thấy rồi sao?” Mộ Dung Lăng Phong đương nhiên hiểu ý tứ của bạn tốt.
“Cậu —- cậu sẽ không là ——” Hải Minh Vũ hướng phòng khách nhìn nhìn, rồi sao đó nhỏ giọng hỏi: “Tôi biết bộ dạng bọn họ rất giống nhau, chính là dù sao đứa nhỏ này cũng không phải người kia
“Tôi biết, nhưng bọn họ có quan hệ huyết thống hơn nữa bộ dạng giống như là cùng một người” Mộ Dung Lăng Phong cúi đầu trầm trọng nói
“Cậu ——- ai, nhiều năm như vậy, cậu vẫn còn chưa quên được” Hải Minh Vũ thở dài một tiếng, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, bởi vì hắn biết hắn có nói gì thì nam nhân trước mắt này cũng sẽ không nghe, người này tính cách như thế nào hắn còn không hiểu rõ sao?
“Có người trong nháy mắt sẽ quên, có người cả đời cũng không thể quên” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Hải Vũ Minh kiên định nói giọng nói và nụ cười của người kia trong đầu anh đã muốn mọc rễ nảy mầm, thực sự là không có khả năng có thể quên được.
Nghe Mộ Dung Lăng Phong nói như vậy, Hải Minh Vũ cũng chỉ có thể trầm mặc, dù sao có một số chuyện, người ngoài muốn hiểu cũng không có khả năng hiểu được.
=======================
Đồ Phong già xấu xa, dám coi Tiểu Á nhà ta là thế thân như vậy, sau này ngược chết nhà ngươi luôn huhu ㅠ.ㅠ
BB, LNMACN 17+18 Đăng bởi: admin
/100
|