Editor: Táo đỏ phố núi
Những lời nói này của bà Trần Phương vừa nói ra khỏi miệng, mẹ Nhiếp cũng không nói gì tiếp. Bởi vì vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ rất kiên quyết, không thể phá vỡ, giống như cho dù bà có đưa ra hàng trăm lý do để phản đối, thì cô cũng đều có cách để từ chối. Bà lại chuyển tầm mắt sang Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh cô, nhưng lại phát hiện ra anh đang nhìn mình với ánh mắt không có chút biểu cảm nào, không hề cử động.
Mẹ Nhiếp cảm nhận sâu sắc sự mất mát mà chưa bao giờ có, bà dùng ánh mắt bi thương nhìn Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng gật gật đầu: “Con đã quyết định rồi, vậy thì cứ làm như vậy đi.” Diếng đángg ele quiý don. Là bà đã khiến cho cô bị tổn thương quá sâu sắc, không trách cô đã đưa ra quyết định như vậy. “Nhưng mà, con có thể đáp ứng một yêu cầu của mẹ là thỉnh thoảng đưa đứa nhỏ về nhà thăm mẹ một chút được không?” Bà hỏi mang theo ý vị cầu xin.
“Có thể.” Một yêu cầu nho nhỏ như vậy, Nhiếp Tử Vũ đương nhiên sẽ không từ chối. Nhìn mẹ Nhiếp đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ với ánh mắt nóng bỏng, khiến lòng của cô khẽ động, nhịn không được hỏi: “Mẹ muốn ôm thằng bé một cái không?”
Nghe vậy, mẹ Nhiếp có chút khựng lại, đáy mắt khẽ lóe lên tia sáng. Ngoại trừ lần trước tới nhìn thằng bé một chút ở chỗ phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, bà chưa từng được ôm thằng bé ở trên tay.
“Mẹ. . . Có thể không?” Lòng của bà tràn đầy vẻ chờ mong, nhìn đứa nhỏ đang mở to mắt ở trong lòng của Nhiếp Tử Vũ, đây là cháu đích tôn của bà.
“Mẹ là bà nội của thằng bé, đương nhiên có thể bế cháu rồi.” Nhiếp Tử Vũ khẽ giải thích rồi đem đứa nhỏ trao sang tay của bà.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, cu cậu ở trong lòng của Nhiếp Tử Vũ thì tươi cười hớn hở, nhưng mà vừa truyền sang tay của mẹ Nhiếp thì mặt mũi lại nhăn nhó lại, một giây sau thì bắt đầu khóc rống lên.
“Ngoan, đừng khóc nào, bảo bối đừng khóc ~” Mẹ Nhiếp cẩn thận từng chút ôm lấy đứa nhỏ, dịu dàng dỗ dành, nhưng mà cho dù bà nói gì làm gì đi nữa, thì cu cậu cũng không hề nín khóc, mà lại còn khóc càng lớn hơn nữa.
Lần đầu tiên Nhiếp Tử Vũ nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ này, cho nên cũng có chút luống cuống. Diễng đáng ele quiý don.
“Đưa thằng bé cho con đi.” Nhiếp Tử Vũ nói với mẹ Nhiếp để đòi lại đứa nhỏ. Lúc cô nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp hiện lên chút mất mát, trong lòng lại không nỡ, bổ sung thêm: “Con nghĩ có lẽ thằng bé sợ người lạ rồi, vừa nãy Tiểu Hỉ ôm thằng bé một chút nó cũng khóc, đúng không?” Cô quay đầu lại nháy nháy mắt với An Hỉ.
“Đúng. . . Đúng vậy.” An Hỉ vội vàng đáp lại, gật đầu giống như gà mổ thóc.
Nghe xong lời giải thích của cô, vẻ mặt khó coi của mẹ Nhiếp lúc này mới đỡ hơn nhiều. Bà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đứa nhóc khóc tới mức mặt đỏ lên, cuối cùng mới lưu luyến không rời trả thằng bé lại cho Nhiếp Tử Vũ.
Điều thần kỳ là, cu cậu vừa trao vào tay của Nhiếp Tử Vũ thì lập tức không còn khóc lớn nữa, quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Vũ đang mỉm cười nhìn mình, bộ dạng kia vô cùng uất ức.
Nhìn thấy thằng bé đã bình tĩnh lại, mẹ Nhiếp vốn còn căng thẳng lúc này mới thở phào một cái, chân mày cũng giãn ra. Ánh mắt áy náy lần thứ hai nhìn về Nhiếp Tử Vũ đang chơi đùa với đứa nhỏ, bà chần chừ một lúc, mới nói một câu: “Nếu có thể, thì hãy sớm kết hôn với Tử Phong đi.”
Không ngờ là bà sẽ đề cập tới chuyện này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngẩn người ra. Khi cô nhìn mẹ Nhiếp định nói cái gì đó, thì đột nhiên bà lại xoay người sang nói với Nhiếp Tử Phong: “Hãy chăm sóc cho hai mẹ con nó cho thật tốt.” Sau đó dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng của bà nhanh chóng biến mất, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhíu mày lại, ánh mắt lóe lên chút phức tạp.
Có phải cô đã làm hơi quá đáng rồi không. . .
. . .
Cứ như vậy, mọi người mỗi người một ngả ở trước cửa bệnh viện. Ba người nhà họ An được Nhiếp Tử Phong dặn dò trợ lý đưa họ trở về, còn đám người Nhiếp Tử Vũ thì đi xe của Nhiếp Tử Phong đi về căn hộ ở Thiên Mẫu.
Tất cả những thiết bị của nhà mới đều được chuẩn bị đầy đủ từ tám tháng trước, tám tháng không ở, đương nhiên là đầy bụi bặm. Vốn là định nhân dịp cu cậu nghỉ ngơi thì Nhiếp Tử Vũ định cùng với Lạc Thuần dọn dẹp quét tước, nhưng mà cô vừa đứng dậy khỏi ghế salon thì đã bị Nhiếp Tử Phong cảnh cáo không cho nhúc nhích, anh xung phong nhận việc quét dọn sạch sẽ. Đám người Nhiếp Tử Phong quét dọn nguyên cả buổi chiều, mới khiến cho căn nhà sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Ban đêm, bà Trần Phương định tùy tiện nấu cái gì đó cho no bụng. Lúc đó, Nhiếp Tử Phong không nói hai lời, cầm lấy con dao ở trong tay của bà, nói đi ra ngoài ăn. Thế là có ba nữ một nam ngồi trong nhà hàng dùng cơm, mà trên tay của người đàn ông còn ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Ăn cơm tối xong còn chưa tính, Nhiếp Tử Phong lại dẫn mẹ con ba người đi dạo ở công ty bách hóa, nhặt một đống lớn quần áo phụ nữ cùng với quần áo trẻ con rồi mới đưa các cô về nhà. Mà về đến nhà, kinh ngạc lớn hơn còn đang chờ bọn họ.
※
Chân trời vô tận có đầy những vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu những tia sáng xuống dưới mặt đất.
Nhiếp Tử Phong tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm, do dự một chút, anh dứt khoát mở cửa thư phòng ra. Nhìn trái nhìn phải khắp hành lang, lúc này mới rón ra rón rén chạy vào gian phòng giữa ở phía đông.
Lặng lẽ mở cửa, rồi nhanh chóng khóa lại, động tác nhanh nhẹn dứt khoát. Làm xong việc này anh mới di chuyển tầm mắt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng mà anh muốn gặp. Bất ngờ tầm mắt dừng lại ở một bóng dáng màu trắng ngoài ban công, anh kiễng chân lặng lẽ đi về phía của cô.
Nhìn mặt trăng, gió đêm thổi, tâm tình của Nhiếp Tử Vũ cũng trở nên rộng mở và trong sáng, cảm giác thoái mái hơn rất nhiều. Tiếng nói mớ của trẻ con truyền tới, khi cô đang muốn xoay người sang chỗ khác để coi, thì có hai cánh tay to lớn từ phía sau hông của cô vòng tới, một giây sau cô xoay người
Những lời nói này của bà Trần Phương vừa nói ra khỏi miệng, mẹ Nhiếp cũng không nói gì tiếp. Bởi vì vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ rất kiên quyết, không thể phá vỡ, giống như cho dù bà có đưa ra hàng trăm lý do để phản đối, thì cô cũng đều có cách để từ chối. Bà lại chuyển tầm mắt sang Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh cô, nhưng lại phát hiện ra anh đang nhìn mình với ánh mắt không có chút biểu cảm nào, không hề cử động.
Mẹ Nhiếp cảm nhận sâu sắc sự mất mát mà chưa bao giờ có, bà dùng ánh mắt bi thương nhìn Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng gật gật đầu: “Con đã quyết định rồi, vậy thì cứ làm như vậy đi.” Diếng đángg ele quiý don. Là bà đã khiến cho cô bị tổn thương quá sâu sắc, không trách cô đã đưa ra quyết định như vậy. “Nhưng mà, con có thể đáp ứng một yêu cầu của mẹ là thỉnh thoảng đưa đứa nhỏ về nhà thăm mẹ một chút được không?” Bà hỏi mang theo ý vị cầu xin.
“Có thể.” Một yêu cầu nho nhỏ như vậy, Nhiếp Tử Vũ đương nhiên sẽ không từ chối. Nhìn mẹ Nhiếp đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ với ánh mắt nóng bỏng, khiến lòng của cô khẽ động, nhịn không được hỏi: “Mẹ muốn ôm thằng bé một cái không?”
Nghe vậy, mẹ Nhiếp có chút khựng lại, đáy mắt khẽ lóe lên tia sáng. Ngoại trừ lần trước tới nhìn thằng bé một chút ở chỗ phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, bà chưa từng được ôm thằng bé ở trên tay.
“Mẹ. . . Có thể không?” Lòng của bà tràn đầy vẻ chờ mong, nhìn đứa nhỏ đang mở to mắt ở trong lòng của Nhiếp Tử Vũ, đây là cháu đích tôn của bà.
“Mẹ là bà nội của thằng bé, đương nhiên có thể bế cháu rồi.” Nhiếp Tử Vũ khẽ giải thích rồi đem đứa nhỏ trao sang tay của bà.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, cu cậu ở trong lòng của Nhiếp Tử Vũ thì tươi cười hớn hở, nhưng mà vừa truyền sang tay của mẹ Nhiếp thì mặt mũi lại nhăn nhó lại, một giây sau thì bắt đầu khóc rống lên.
“Ngoan, đừng khóc nào, bảo bối đừng khóc ~” Mẹ Nhiếp cẩn thận từng chút ôm lấy đứa nhỏ, dịu dàng dỗ dành, nhưng mà cho dù bà nói gì làm gì đi nữa, thì cu cậu cũng không hề nín khóc, mà lại còn khóc càng lớn hơn nữa.
Lần đầu tiên Nhiếp Tử Vũ nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ này, cho nên cũng có chút luống cuống. Diễng đáng ele quiý don.
“Đưa thằng bé cho con đi.” Nhiếp Tử Vũ nói với mẹ Nhiếp để đòi lại đứa nhỏ. Lúc cô nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp hiện lên chút mất mát, trong lòng lại không nỡ, bổ sung thêm: “Con nghĩ có lẽ thằng bé sợ người lạ rồi, vừa nãy Tiểu Hỉ ôm thằng bé một chút nó cũng khóc, đúng không?” Cô quay đầu lại nháy nháy mắt với An Hỉ.
“Đúng. . . Đúng vậy.” An Hỉ vội vàng đáp lại, gật đầu giống như gà mổ thóc.
Nghe xong lời giải thích của cô, vẻ mặt khó coi của mẹ Nhiếp lúc này mới đỡ hơn nhiều. Bà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đứa nhóc khóc tới mức mặt đỏ lên, cuối cùng mới lưu luyến không rời trả thằng bé lại cho Nhiếp Tử Vũ.
Điều thần kỳ là, cu cậu vừa trao vào tay của Nhiếp Tử Vũ thì lập tức không còn khóc lớn nữa, quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Vũ đang mỉm cười nhìn mình, bộ dạng kia vô cùng uất ức.
Nhìn thấy thằng bé đã bình tĩnh lại, mẹ Nhiếp vốn còn căng thẳng lúc này mới thở phào một cái, chân mày cũng giãn ra. Ánh mắt áy náy lần thứ hai nhìn về Nhiếp Tử Vũ đang chơi đùa với đứa nhỏ, bà chần chừ một lúc, mới nói một câu: “Nếu có thể, thì hãy sớm kết hôn với Tử Phong đi.”
Không ngờ là bà sẽ đề cập tới chuyện này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngẩn người ra. Khi cô nhìn mẹ Nhiếp định nói cái gì đó, thì đột nhiên bà lại xoay người sang nói với Nhiếp Tử Phong: “Hãy chăm sóc cho hai mẹ con nó cho thật tốt.” Sau đó dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng của bà nhanh chóng biến mất, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhíu mày lại, ánh mắt lóe lên chút phức tạp.
Có phải cô đã làm hơi quá đáng rồi không. . .
. . .
Cứ như vậy, mọi người mỗi người một ngả ở trước cửa bệnh viện. Ba người nhà họ An được Nhiếp Tử Phong dặn dò trợ lý đưa họ trở về, còn đám người Nhiếp Tử Vũ thì đi xe của Nhiếp Tử Phong đi về căn hộ ở Thiên Mẫu.
Tất cả những thiết bị của nhà mới đều được chuẩn bị đầy đủ từ tám tháng trước, tám tháng không ở, đương nhiên là đầy bụi bặm. Vốn là định nhân dịp cu cậu nghỉ ngơi thì Nhiếp Tử Vũ định cùng với Lạc Thuần dọn dẹp quét tước, nhưng mà cô vừa đứng dậy khỏi ghế salon thì đã bị Nhiếp Tử Phong cảnh cáo không cho nhúc nhích, anh xung phong nhận việc quét dọn sạch sẽ. Đám người Nhiếp Tử Phong quét dọn nguyên cả buổi chiều, mới khiến cho căn nhà sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Ban đêm, bà Trần Phương định tùy tiện nấu cái gì đó cho no bụng. Lúc đó, Nhiếp Tử Phong không nói hai lời, cầm lấy con dao ở trong tay của bà, nói đi ra ngoài ăn. Thế là có ba nữ một nam ngồi trong nhà hàng dùng cơm, mà trên tay của người đàn ông còn ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Ăn cơm tối xong còn chưa tính, Nhiếp Tử Phong lại dẫn mẹ con ba người đi dạo ở công ty bách hóa, nhặt một đống lớn quần áo phụ nữ cùng với quần áo trẻ con rồi mới đưa các cô về nhà. Mà về đến nhà, kinh ngạc lớn hơn còn đang chờ bọn họ.
※
Chân trời vô tận có đầy những vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu những tia sáng xuống dưới mặt đất.
Nhiếp Tử Phong tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm, do dự một chút, anh dứt khoát mở cửa thư phòng ra. Nhìn trái nhìn phải khắp hành lang, lúc này mới rón ra rón rén chạy vào gian phòng giữa ở phía đông.
Lặng lẽ mở cửa, rồi nhanh chóng khóa lại, động tác nhanh nhẹn dứt khoát. Làm xong việc này anh mới di chuyển tầm mắt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng mà anh muốn gặp. Bất ngờ tầm mắt dừng lại ở một bóng dáng màu trắng ngoài ban công, anh kiễng chân lặng lẽ đi về phía của cô.
Nhìn mặt trăng, gió đêm thổi, tâm tình của Nhiếp Tử Vũ cũng trở nên rộng mở và trong sáng, cảm giác thoái mái hơn rất nhiều. Tiếng nói mớ của trẻ con truyền tới, khi cô đang muốn xoay người sang chỗ khác để coi, thì có hai cánh tay to lớn từ phía sau hông của cô vòng tới, một giây sau cô xoay người
/282
|