Nhiếp Tử Phong không mở miệng nói linh tinh này kia nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi phòng giữa, bởi vì đúng lúc bị bà Trần Phương bắt gặp. Mặc dù anh luôn miệng cam đoan là sẽ không làm chuyện gì với Nhiếp Tử Vũ nhưng mà bà Trần Phương chỉ lấy nguyên nhân “Con khóa cửa là có ý đồ gì” mà không chút lưu tình ngăn chặn tất cả mọi hy vọng của anh.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, căn nhà mới lại tiếp đón một vị khách.
Cho cục cưng bú sữa no xong, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lát, Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống sô pha ở phòng khách, mới ăn được một ngụm canh trứng bà Trần Phương đặc biệt nấu cho cô, thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên. Bởi vì Lạc Thuần đã ra ngoài, bà Trần Phương thì đi lên lầu hai dọn dẹp phòng, vì thế Nhiếp Tử Vũ đành phải đặt chén canh ở trong tay xuống. Lúc đang muốn đứng dậy đi ra mở cửa, thì một bóng dáng đen thui đột nhiên không biết từ đâu chui ra, một giây sau cánh cửa đã mở rộng ra. Taoo do leê quíy dđono.
Lúc Nhiếp Tử Phong nhìn rõ khuôn mặt của người mới tới, thì ánh mắt lại trở nên cứng ngắc, miệng há hốc ra.
Thấy anh mãi không có phản ứng gì, Nhiếp Tử Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Là ai thế?” Nói xong đứng lên, đi ra phía cửa. Khi cô nhìn thấy rõ người đứng ở bên ngoài cửa, lập tức lộ ra biểu tình giống y hệt như Nhiếp Tử Phong.
Mà bà Trần Phương sau khi quét dọn ở trên lầu xong, đi xuống dưới lầu liếc mắt nhìn thấy hai người đang đứng chết lặng ở cửa, cũng không khỏi tò mò hỏi: “Vũ Vũ, Tử Phong, các con đứng ở cửa làm gì.”
Nghe thấy câu hỏi của bà, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong vô thức nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi nhường một lối đi.
Bà Trần Phương đang hoang mang không hiểu nhìn theo chỗ bọn họ tránh ra, thì nhìn thấy có người đàn ông đang đi từ ngoài cửa vào, tay trái cầm mộ bó hoa tươi, tay phải cầm theo vài cái túi, thì sắc mặt lập tức sầm xuống, bà sẵng giọng nói: “Ông đi tới đây để làm gì!” Taoo do leê quíy dđono.
“Phương Phương. . . Tôi. . .” Dịch Thiên Minh xấu hổ nhìn bà Trần Phương, lúc muốn nói gì đó ra khỏi miệng thì lại bị bà Trần Phương cắt ngang.
“Ai cho phép ông gọi tôi như vậy.” Năm tháng có thể thay đổi tính nết của một người, cô gái dịu dàng uyển chuyển năm đó bây giờ đã không còn sót lại khí chất gì nữa. Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Minh do dự bất định đứng ở cửa, ra lệnh đuổi khách: “Ở đây không chào đón ông, ông đi đi.” Nói xong không quên dặn dò Nhiếp Tử Phong đóng cửa lại.
Nhiếp Tử Phong muốn đóng cửa, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Vũ ngăn cản lại. Cô dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dịch Thiên Minh đứng ngoài cửa đang gục đầu xuống vì những lời nói của mẹ mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Lại nói, thật ra Dịch Thiên Minh cũng rất đáng thương, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cho rằng là tình nhân cũ của mình, kết quả lại yêu người đàn ông khác.
“Phương Phương, bà có thể cho tôi chút thời gian, để tôi nói vài câu với bà được không?” Ánh mắt của Dịch Thiên Minh mang theo sự tha thiết chờ đợi, đã hạ khí thế của bản thân xuống tới mức thấp nhất.
“Chúng ta không có gì tốt để nói cả.” leê quý d0n9 Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn ông, chân mày nhăn ại, ánh mắt tràn ngập sự đau thương. Nếu như năm đó, bà sớm biết người đàn ông đã ngủ cùng mình là ông, như vậy thì bà sẽ không kiên trì sinh đứa nhỏ ra đến nỗi cắt đứt quan hệ với cha mẹ, để rơi vào tình thế như bây giờ.
Nhìn bộ dạng kiên quyết của bà Trần Phương, trong lòng Dịch Thiên Minh căng thẳng. Ngay lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy toát mồ hôi thay ông, muốn cho ông rời đi, thì ông lại mở miệng trước: “Mặc dù bà không yêu tôi, nhưng mà tôi lại thật tâm yêu bà.”
Năm đó ông đi tìm bà, nhưng mà lại nghe nói ngay đêm sau bà đã rời nhà ra đi, không ai biết chỗ ở của bà. Mà bây giờ gặp lại bà, cho dù đã qua nhiều năm rồi, tình yêu của ông đối với bà vẫn như trước.
Dịch Thiên Minh bất ngờ nói những lời này khiến cho mọi người ở đây đều lộ vẻ xúc động, bao gồm cả bà Trần Phương. Bà vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ bất phàm của ông tràn ngập sự thâm tình, trong lòng chợt trở nên mềm mại. Nhưng mà sự thật này khiến cho bà khó tiếp thu ngay được, cho nên bà vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào giống như trước.
“Mẹ, mẹ hãy cho chú ấy một cơ hội đi.” Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh, không nhịn được mà đi lại ôm lấy cánh tay của bà, nói: “Hơn nữa mẹ ghét chú ấy như vậy, con đang nghĩ có khi nào mẹ cũng ghét cả con luôn không, bởi vì con là. . .” Mấy chữ con gái của chú ấy cũng chưa nói ra khỏi miệng, bởi vì chân mày của bà Trần Phương đã thả lỏng. leê quý d0n9
“Tôi chỉ cho ông mười phút.” Bà Trần Phương lạnh nhạt nói một câu như vậy ra khỏi miệng. Sau khi nói xong, bà xoay người một cái, đi vào trong phòng khách.
Nhận được sự đồng ý, Dịch Thiên Minh vui mừng nhảy nhót, bất chấp đang cầm lễ vật ở trong tay, ông vội vàng thả xuống đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, nở một nụ cười cảm kích nói: “Cám ơn con, Vũ Vũ.”
. . .
Sáng hôm đó bà Trần Phương và Dịch Thiên Minh nói chuyện gì thì Nhiếp Tử Vũ cũng không hề biết, nhưng mà nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Dịch Thiên Minh lúc rời đi, thì cô suy đoán là cũng không phải là chuyện tốt. Sau này Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương cũng nói chuyện, cũng đã phát biểu ý kiến của mình. Chuyện năm đó cũng không phải là do một mình Dịch Thiên Minh làm sai, vì thể không thể hoàn toàn trách ông được. Hơn nữa, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, tính toán lại thì có lợi ích gì nữa?
Đối với lần này, mặc dù bà Trần Phương không nói gì thêm, nhưng bà cũng không hề nhíu mày, Nhiếp Tử Vũ nhìn ra là bà đã tán thành lời nói của mình.
Sau đó mấy ngày, mỗi ngày Dịch Thiên Minh đều đóng đô ở nhà bọn họ, giống như con gián đánh mãi không chết, cho dù bà Trần Phương đuổi như thế nào cũng không đi, cứ thế về sau, bà Trần Phương cũng lười đuổi, quan hệ của hai người lúc này mới trở nên hòa hợp hơn một chút. . .
※
Trời mới tháng sáu thôi, mà đã nóng nực như thời
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, căn nhà mới lại tiếp đón một vị khách.
Cho cục cưng bú sữa no xong, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lát, Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống sô pha ở phòng khách, mới ăn được một ngụm canh trứng bà Trần Phương đặc biệt nấu cho cô, thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên. Bởi vì Lạc Thuần đã ra ngoài, bà Trần Phương thì đi lên lầu hai dọn dẹp phòng, vì thế Nhiếp Tử Vũ đành phải đặt chén canh ở trong tay xuống. Lúc đang muốn đứng dậy đi ra mở cửa, thì một bóng dáng đen thui đột nhiên không biết từ đâu chui ra, một giây sau cánh cửa đã mở rộng ra. Taoo do leê quíy dđono.
Lúc Nhiếp Tử Phong nhìn rõ khuôn mặt của người mới tới, thì ánh mắt lại trở nên cứng ngắc, miệng há hốc ra.
Thấy anh mãi không có phản ứng gì, Nhiếp Tử Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Là ai thế?” Nói xong đứng lên, đi ra phía cửa. Khi cô nhìn thấy rõ người đứng ở bên ngoài cửa, lập tức lộ ra biểu tình giống y hệt như Nhiếp Tử Phong.
Mà bà Trần Phương sau khi quét dọn ở trên lầu xong, đi xuống dưới lầu liếc mắt nhìn thấy hai người đang đứng chết lặng ở cửa, cũng không khỏi tò mò hỏi: “Vũ Vũ, Tử Phong, các con đứng ở cửa làm gì.”
Nghe thấy câu hỏi của bà, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong vô thức nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi nhường một lối đi.
Bà Trần Phương đang hoang mang không hiểu nhìn theo chỗ bọn họ tránh ra, thì nhìn thấy có người đàn ông đang đi từ ngoài cửa vào, tay trái cầm mộ bó hoa tươi, tay phải cầm theo vài cái túi, thì sắc mặt lập tức sầm xuống, bà sẵng giọng nói: “Ông đi tới đây để làm gì!” Taoo do leê quíy dđono.
“Phương Phương. . . Tôi. . .” Dịch Thiên Minh xấu hổ nhìn bà Trần Phương, lúc muốn nói gì đó ra khỏi miệng thì lại bị bà Trần Phương cắt ngang.
“Ai cho phép ông gọi tôi như vậy.” Năm tháng có thể thay đổi tính nết của một người, cô gái dịu dàng uyển chuyển năm đó bây giờ đã không còn sót lại khí chất gì nữa. Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Minh do dự bất định đứng ở cửa, ra lệnh đuổi khách: “Ở đây không chào đón ông, ông đi đi.” Nói xong không quên dặn dò Nhiếp Tử Phong đóng cửa lại.
Nhiếp Tử Phong muốn đóng cửa, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Vũ ngăn cản lại. Cô dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dịch Thiên Minh đứng ngoài cửa đang gục đầu xuống vì những lời nói của mẹ mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Lại nói, thật ra Dịch Thiên Minh cũng rất đáng thương, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cho rằng là tình nhân cũ của mình, kết quả lại yêu người đàn ông khác.
“Phương Phương, bà có thể cho tôi chút thời gian, để tôi nói vài câu với bà được không?” Ánh mắt của Dịch Thiên Minh mang theo sự tha thiết chờ đợi, đã hạ khí thế của bản thân xuống tới mức thấp nhất.
“Chúng ta không có gì tốt để nói cả.” leê quý d0n9 Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn ông, chân mày nhăn ại, ánh mắt tràn ngập sự đau thương. Nếu như năm đó, bà sớm biết người đàn ông đã ngủ cùng mình là ông, như vậy thì bà sẽ không kiên trì sinh đứa nhỏ ra đến nỗi cắt đứt quan hệ với cha mẹ, để rơi vào tình thế như bây giờ.
Nhìn bộ dạng kiên quyết của bà Trần Phương, trong lòng Dịch Thiên Minh căng thẳng. Ngay lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy toát mồ hôi thay ông, muốn cho ông rời đi, thì ông lại mở miệng trước: “Mặc dù bà không yêu tôi, nhưng mà tôi lại thật tâm yêu bà.”
Năm đó ông đi tìm bà, nhưng mà lại nghe nói ngay đêm sau bà đã rời nhà ra đi, không ai biết chỗ ở của bà. Mà bây giờ gặp lại bà, cho dù đã qua nhiều năm rồi, tình yêu của ông đối với bà vẫn như trước.
Dịch Thiên Minh bất ngờ nói những lời này khiến cho mọi người ở đây đều lộ vẻ xúc động, bao gồm cả bà Trần Phương. Bà vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ bất phàm của ông tràn ngập sự thâm tình, trong lòng chợt trở nên mềm mại. Nhưng mà sự thật này khiến cho bà khó tiếp thu ngay được, cho nên bà vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào giống như trước.
“Mẹ, mẹ hãy cho chú ấy một cơ hội đi.” Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh, không nhịn được mà đi lại ôm lấy cánh tay của bà, nói: “Hơn nữa mẹ ghét chú ấy như vậy, con đang nghĩ có khi nào mẹ cũng ghét cả con luôn không, bởi vì con là. . .” Mấy chữ con gái của chú ấy cũng chưa nói ra khỏi miệng, bởi vì chân mày của bà Trần Phương đã thả lỏng. leê quý d0n9
“Tôi chỉ cho ông mười phút.” Bà Trần Phương lạnh nhạt nói một câu như vậy ra khỏi miệng. Sau khi nói xong, bà xoay người một cái, đi vào trong phòng khách.
Nhận được sự đồng ý, Dịch Thiên Minh vui mừng nhảy nhót, bất chấp đang cầm lễ vật ở trong tay, ông vội vàng thả xuống đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, nở một nụ cười cảm kích nói: “Cám ơn con, Vũ Vũ.”
. . .
Sáng hôm đó bà Trần Phương và Dịch Thiên Minh nói chuyện gì thì Nhiếp Tử Vũ cũng không hề biết, nhưng mà nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Dịch Thiên Minh lúc rời đi, thì cô suy đoán là cũng không phải là chuyện tốt. Sau này Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương cũng nói chuyện, cũng đã phát biểu ý kiến của mình. Chuyện năm đó cũng không phải là do một mình Dịch Thiên Minh làm sai, vì thể không thể hoàn toàn trách ông được. Hơn nữa, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, tính toán lại thì có lợi ích gì nữa?
Đối với lần này, mặc dù bà Trần Phương không nói gì thêm, nhưng bà cũng không hề nhíu mày, Nhiếp Tử Vũ nhìn ra là bà đã tán thành lời nói của mình.
Sau đó mấy ngày, mỗi ngày Dịch Thiên Minh đều đóng đô ở nhà bọn họ, giống như con gián đánh mãi không chết, cho dù bà Trần Phương đuổi như thế nào cũng không đi, cứ thế về sau, bà Trần Phương cũng lười đuổi, quan hệ của hai người lúc này mới trở nên hòa hợp hơn một chút. . .
※
Trời mới tháng sáu thôi, mà đã nóng nực như thời
/282
|