Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 223 - Chương 202.2

/282


Tử Phong, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi. Sở Nhan hướng về phía anh cười, ôm cánh tay của anh.

Lời của cô vừa mới dưat, Nhiếp Tử Phong liền nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ thoáng dừng lại, sau đó một giây sau lại tiếp tục nhấc chân đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.

Haiz!

Trong lòng Nhiếp Tử Phong thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ánh mắt rủ xuống, lạnh lùng quét qua về phía Sở Nhan đang cười rất đỗi dịu dàng với mình, sau đó không chút nể tình di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. anh gạt bỏ bàn tay của Sở Nhan đang quấn quít lấy tay mình ra, bỏ lại một câu nói: Tự cô đi ăn đi. Sau đó anh mở cửa, bước ra khỏi phòng chụp ảnh.

Nhìn anh bóng dáng của anh đang nhanh chóng rời đi, nụ cười trên mặt Sở trong nháy mắt liền cứng ngắc lại ở trên khóe môi. Cô dõi ánh mắt về nơi bóng dáng của anh vừa biến mất, hàm răng ngà hung hăng khẽ nghiến một cái, đôi mắt đẹp hơi híp lại thành một đường dài hẹp, thoáng ánh lên sự hứng thú, tiếp đó cô cũng nối gót đi theo sau.

... ......

Phòng nghỉ ...

Nhiếp Tử Vũ tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn hung hăng quăng về phía trên mặt bàn trang điểm, sau đó cô tùy tiện ngồi xuống ở trên mặt ghế. Hai tay vòng trước ngực, trừng mắt nhìn vào gương mặt của mình được trang điểm đẹp đẽ ở trong gương ba giây, sau đó đột nhiên cô đứng bật dậy, đi tới bên cạnh cánh cửa vặn chìa khóa, khóa lại cửa phòng, sau đó cô mới đi trở lại bên cạnh cái ghế, tiếp tục ngồi phịch xuống đó lần nữa.

Người đàn ông chết tiệt! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đã nói với cô rằng không còn chút tình cảm gì nữa rồi, vậy mà tại sao lại còn cười phóng đãng với cô ta đến như vậy chứ? Cô vẫn trừng mắt với chính mình ở trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến nhăn nhúm hết lại.

Không chụp ảnh nữa, cô không chụp ảnh nữa!

Nhiếp Tử Vũ cầm miếng giấy dùng để tẩy trang ở trên bàn trang điểm lên, lúc cô đang định lau lớp trang điểm trên mặt đi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chợt giật nảy mình một cái, một bóng dáng cao to tự nhiên đột ngột xuất hiện ở trong gương, càng làm cho cô thấy hoảng sợ hơn. Nhưng sau khi cô nhìn thấy rõ gương mặt của người mới tới ở trước mặt mình là ai, sắc mặt cô lại trở nên kỳ lạ rất khó coi.

Anh vào đây bằng cách nào! Cô tức giận hỏi. Đôi con ngươi mắt trừng lên, gắt gao nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang hướng vào chính mình nở nụ cười rất dịu dàng.

Em quên anh là Tổng giám đốc của nơi này hay sao? Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô cong lên, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Nhiếp Tử Phong giơ chiếc chìa khóa đang cầm trong tay ánh lên sáng ngời, tay kia đón lấy cái chìa khóa bỏ vào trong túi quần, tựa người vào ở trên bàn trang điểm, sau đó quay đầu lại, hơi nghiêng người một chút quang nhìn vào Nhiếp Tử Vũ: Em vẫn đang giận anh có phải không?

Một ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên từ trong đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ. Cô bĩu môi một cái, còn đang muốn nói tiếp câu gì đó thì câu nói tiếp theo của Nhiếp Tử Phong đã làm cho cô bị giật mình.

A không phải, không phải là em đang tức giận, mà là đang... ghen. Trong con ngươi đen nhánh chợt lóe lên một sự sung sướng. Tâm tình của Nhiếp Tử Phong thật thoải mái, anh nói vẻ chế nhạo.

Cô đang ghen? !

Hai mắt của Nhiếp Tử Vũ trừng lớn, nhìn Nhiếp Tử Phong đang cười đến vô sỉ. Tất cả lời mà cô định nói ra liền cắm luôn vào chính giữa yết hầu, không thể nói nên lời. Cô rất muốn kiên định nói cho anh biết rằng bản thân cô không hề ghen, nhưng bất giác cô lại cảm thấy có gì đó như chột dạ, chỉ né tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh đang dội đến .

Ghen, liệu có phải là cô đang ghen hay không? Cô cũng không biết phải nói thế nào cho đúng, chỉ có điều là cô rất không thích cái bộ dạng cười cợt của anh khi nhìn những người phụ nữ khác. Nụ cười của anh chỉ được phép thuộc về một mình cô mà thôi.

Ngẫm nghĩ một lát, vẻ nguội lạnh không lịch sự trên mặt của Nhiếp Tử Vũ chợt dịu lại mềm mại hơn. Cô ngước mắt lên, quật cường nhìn lại anh đang cười đến sung sướng, nói: Cứ cho là như vậy đi, thế thì đã làm sao? Dù sao anh cũng đã nhìn và nở nụ cười với cô ta đấy thôi, không phải sao!? Như vậy là đủ rồi.

Cô bé ngốc của anh ơi, đấy chẳng qua là cái cười khách sáo mà thôi. Nhìn biểu lộ của cô vừa tức vừa buồn bực, Nhiếp Tử Phong không nhịn được, liền tiến lên nhéo nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô, nói: Em cũng đã là mẹ của con trai anh, cũng đã là bà xã của Nhiếp Tử Phong này rồi, vậy mà em vẫn còn thích ăn dấm chua (ghen tuông) với những người phụ nữ khác hay sao? Huống hồ từ nay về sau, nhiều khi anh còn phải tiếp xúc với những khách hàng là phụ nữ thì em làm thế nào?

Nhưng những người ấy không giống với cô ta! Nhiếp Tử Vũ thay đổi sắc mặt nói vẻ rất nghiêm túc. Nếu như đơn thuần chỉ là những khách hàng nữ như anh đã nói, vậy thì chuyện này cũng chẳng có phải đáng nói. Nhưng dù sao Sở Nhan cũng là người yêu của mối tình đầu của anh. Mặc dù cô đã từng tự nhủ không biết bao nhiêu lần với chính mình, giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đây lại chính là vướng mắc ở trong nội tâm của cô, dù làm như thế nào cũng không thể tiêu tan đi được.

Em không tin rằng anh chỉ yêu một mình em thôi sao? Nhiếp Tử Phong nhếch cặp lông mày lên trên không trung vẻ rất khí khái, từ đáy mắt bắn ra hai luồng ánh sáng, trong biểu cảm lạnh lùng kia vẫn thấy ẩn chứa sự không vui.

Tin, nhưng mà,...” Nhưng cô cũng không thể không được phép nghi ngờ sao! Nhiếp Tử Vũ nhìn sắc mặt nghiêm nghị, đầy cứng rắn của anh với vẻ rất đáng thương, cô không sao nhịn nổi, liền đưa tay kéo kéo góc áo của anh, nói: Là do lòng dạ em hẹp hòi, không sao quên được




/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status