Cứ như vậy Nhiếp Tử Ngôn đã tiếp tục ở trọ lại nhà của Tống Linh. Biểu hiện bên ngoài của Tống Linh tỏ ra rất khách khí, nhưng ở trong nội tâm thì lại phi thường phi thường chán ghét sự có mặt của Nhiếp Tử Ngôn ở nơi này. Bởi vì khi anh ta nhận thấy rằng, Nhiếp Tử Ngôn không hề giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, luôn khờ dại và vui tươi, mà là một đứa bé thuộc loại rất có tâm kế (có dự tính trong lòng)..., cho nên anh ta không khỏi đề phòng cậu...
. . .
Đêm khuya lộng gió không trăng, lúc này trong nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều đã lâm vào trong giấc ngủ say.
Đột nhiên, có một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ truyền đến, có chút phá vỡ sự tĩnh mịch bình lặng trong nhà. Năm giây qua đi, một cái đầu tròn nho nhỏ từ trong khách phòng (phòng ngủ dành cho khách) thò ra, sau khi đã quét mắt qua lại trong hành lang mấy lần, xác định rõ là không người, thì lúc này cả thân thể mới dám thò ra trọn vẹn.
Nhiếp Tử Ngôn không đi dép lê (dép đi trong nhà), đi rón ra rón rén, lần mò trong dãy hành lang dài tối đen, dựa vào trí nhớ trong đầu lặng lẽ đi đến thư phòng mở cửa ra. Sau khi hết lần này đến lần khác xác định không có người thì cậu mới lắc mình một cái biến vào trong thư phòng, tiếp đó lặng lẽ đóng cửa phòng lại, vặn khóa luôn cửa.
“Tách” một tiếng, âm thanh bật công tắc đèn vang lên, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng cả thư phòng.
Ngoài dự tính của Nhiếp Tử Ngôn, thư phòng vắng vẻ đến dị thường. Cả một căn phòng to như vậy, thế mà trong thư phòng chỉ có vẹn vẹn một cái giá sách, trên mặt xếp rải rác mấy quyển sách, một cuốn sổ tay ghi chép gì đó. Ngoài mấy cuốn sách bày ở trong tủ sách, trên bàn sách được bày biện một chiếc máy vi tính, ngoài ra cũng không còn vật gì thêm nữa.
Thấy thế, Nhiếp Tử Ngôn không khỏi nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ thấy vẻn vẹn sự nghi ngờ thâm trầm không đoán ra được.
Nghe mẹ nói, thư phòng là nơi làm việc thứ hai của Tống Linh, ban ngày ngoại trừ làm việc ở công ty, về nhà có hơn phân nửa thời gian đều tìm tòi ở trong thư phòng, có thể thấy được nhất định là Tống Linh đã giấu đại bộ phận bí mật của mình ở trong thư phòng!
Cho nên, Nhiếp Tử Ngôn nghĩ muốn làm cho mọi việc được sáng tỏ, xem thân phận của Tống Linh thực sự là con người như thế nào, động cơ làm như vậy là để làm gì! Nếu như chỉ nói đơn thuần là bởi vì ông ta yêu mến mẹ của cậu nên mới không muốn buông tay với mẹ, lời giải thích như vậy cũng không thông. Bởi vì cậu đã quan sát suốt hai ngày nay cũng nhận ra, Tống Linh tiếp xúc với mẹ cũng không phải là rất nhiều, không có sự thân mật giữa hai người giống như ba của cậu, mà ngược lại có phần lễ độ khách sáo giống như giữa những người bạn với nhau hơn, thậm chí hai người còn chia phòng để ngủ. Lại nói, chỉ cần khi ông ta nhắc tới cha cậu, thì lúc đó sắc mặt của mẹ lập tức sẽ trầm xuống. Lúc này ánh mắt lạnh mẹ trở nên như băng giống như đã từng nhìn thấy ở trong nhà hàng ăn ngày ấy, tựa như có sự thâm cừu đại hận vậy.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Ngôn liền dừng lại suy nghĩ của mình.
Không thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, mặt khác trời cũng đã sắp sáng rồi!
Nhiếp Tử
. . .
Đêm khuya lộng gió không trăng, lúc này trong nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều đã lâm vào trong giấc ngủ say.
Đột nhiên, có một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ truyền đến, có chút phá vỡ sự tĩnh mịch bình lặng trong nhà. Năm giây qua đi, một cái đầu tròn nho nhỏ từ trong khách phòng (phòng ngủ dành cho khách) thò ra, sau khi đã quét mắt qua lại trong hành lang mấy lần, xác định rõ là không người, thì lúc này cả thân thể mới dám thò ra trọn vẹn.
Nhiếp Tử Ngôn không đi dép lê (dép đi trong nhà), đi rón ra rón rén, lần mò trong dãy hành lang dài tối đen, dựa vào trí nhớ trong đầu lặng lẽ đi đến thư phòng mở cửa ra. Sau khi hết lần này đến lần khác xác định không có người thì cậu mới lắc mình một cái biến vào trong thư phòng, tiếp đó lặng lẽ đóng cửa phòng lại, vặn khóa luôn cửa.
“Tách” một tiếng, âm thanh bật công tắc đèn vang lên, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng cả thư phòng.
Ngoài dự tính của Nhiếp Tử Ngôn, thư phòng vắng vẻ đến dị thường. Cả một căn phòng to như vậy, thế mà trong thư phòng chỉ có vẹn vẹn một cái giá sách, trên mặt xếp rải rác mấy quyển sách, một cuốn sổ tay ghi chép gì đó. Ngoài mấy cuốn sách bày ở trong tủ sách, trên bàn sách được bày biện một chiếc máy vi tính, ngoài ra cũng không còn vật gì thêm nữa.
Thấy thế, Nhiếp Tử Ngôn không khỏi nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ thấy vẻn vẹn sự nghi ngờ thâm trầm không đoán ra được.
Nghe mẹ nói, thư phòng là nơi làm việc thứ hai của Tống Linh, ban ngày ngoại trừ làm việc ở công ty, về nhà có hơn phân nửa thời gian đều tìm tòi ở trong thư phòng, có thể thấy được nhất định là Tống Linh đã giấu đại bộ phận bí mật của mình ở trong thư phòng!
Cho nên, Nhiếp Tử Ngôn nghĩ muốn làm cho mọi việc được sáng tỏ, xem thân phận của Tống Linh thực sự là con người như thế nào, động cơ làm như vậy là để làm gì! Nếu như chỉ nói đơn thuần là bởi vì ông ta yêu mến mẹ của cậu nên mới không muốn buông tay với mẹ, lời giải thích như vậy cũng không thông. Bởi vì cậu đã quan sát suốt hai ngày nay cũng nhận ra, Tống Linh tiếp xúc với mẹ cũng không phải là rất nhiều, không có sự thân mật giữa hai người giống như ba của cậu, mà ngược lại có phần lễ độ khách sáo giống như giữa những người bạn với nhau hơn, thậm chí hai người còn chia phòng để ngủ. Lại nói, chỉ cần khi ông ta nhắc tới cha cậu, thì lúc đó sắc mặt của mẹ lập tức sẽ trầm xuống. Lúc này ánh mắt lạnh mẹ trở nên như băng giống như đã từng nhìn thấy ở trong nhà hàng ăn ngày ấy, tựa như có sự thâm cừu đại hận vậy.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Ngôn liền dừng lại suy nghĩ của mình.
Không thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, mặt khác trời cũng đã sắp sáng rồi!
Nhiếp Tử
/282
|